Giữa Lan Tâm viện,
Phương thị sai Dung ma ma mang Cố Dật Triết đang ngủ thiếp đi nghỉ ngơi. Nàng cầm lấy một ly trà, từ từ uống, một bên Thanh Nha cung kính đem
chuyện phát sinh mấy ngày nay đều nói một lần.
“nàng chỉ đề cập yêu cầu này thôi?” khuôn mặt tuấn dung của Phương thị khẽ hiện lên tia không hiểu, ngẩng đầu nhìn Thanh Nha.
Thanh Nha gật đầu “ Thất tiểu thư xác thực chỉ cần hạt hoa giống, còn cho nha hoàn trong phòng thu vào, nói chờ thân mình tốt hơn sẽ tự mình đi
trồng”.
Phương thị gật gật đầu, con trai nàng tính tình ra sao
nàng rõ ràng nhất, thành thân với Cố Thừa Vũ tám năm mới được một đứa
bé, tất nhiên trên người hắn là tập trung mọi hi vọng của nàng, ba phòng không có dòng chính nữ, Phương thị cũng không phải là người khắt khe,
đối với hài tử và di nương cũng coi như là khoan dung, nhưng nàng không
cho phép con nàng quá thân cận với những hài tử đó.
“là một đứa
nhỏ thức thời” Phương thị từ Dung ma ma biết nội dung nói chuyện giữa
hai đứa trẻ thời điểm Cố Dật Triết đi phòng của Ngâm Hoan, dù nàng đã
cứu con trai mình nhưng không có nói ra yêu cầu gì quá đáng cũng xem như một đứa nhỏ thông minh.
Khoé miệng Phương thị giương cao lơ đãng xẹt cái nụ cười, lập tức nghĩ tới Cố Ngâm Sương, trên gương mặt nụ cười kia không duy trì được bao lâu liên biến mất không thấy “ngươi ở đó mấy ngày thấy trong phòng nàng có mấy nha hoàn để sai sử”
“ nha đầu
Nhĩ Đồng kia trung tâm, bất quá còn một nha hoàn nữa nhưng nô tỳ xem mấy ngày cũng không thấy bóng dáng nàng đâu, nô tỳ có hỏi qua Vương mama,
thấy thái độ che che dấu dấu, tựa hồ nàng kia cũng không phải là nha đầu chịu khó”. Thanh Nha dừng một chút bổ sung “trong phòng Thất tiểu thư
chỉ có một chậu băng, đến ngày thứ hai bị thương, Hạ mama mới đưa thêm
hai cái”.
“còn trước đây” Phương thị lơ đãng hỏi, từ trên giường đứng lên, đấm đấm eo, nha hoàn bên cạnh vội bước đến xoa bóp cho nàng.
“Thanh Nha, ngươi đi hỏi thăm một chút, nói là Nhị tiểu thư kia sợ hâm nóng,
Thất tiểu thư lại không sợ sao. Hạ chí vừa qua đồ phân cho Thất tiểu thư tại sao lại đều cầm cho Nhị tiểu thư”.
“một cái sân, một căn
phòng kia có thể mát được bao nhiêu, ngươi đi tra dò cho ta, xem Hạ ma
ma này thu người ta bao nhiêu bạc”. Phương thị hừ một tiếng, một đứa nhỏ mới tám tuổi có thể có bao nhiêu tâm tư, một chậu băng cũng so đo, sợ
là do cái vị kia trong Nghênh Xuân viện kia mà thôi.
Thanh Nha
đáp một tiếng, Phương thị lại nói “những ngày sắp tới ngươi vất vả chút, nếu Lục thiếu gia muốn đi Trúc thanh viên thì cứ theo hắn, không cần
ngăn cản, ngươi chỉ cần đi theo xem là được”.
“dạ, phu nhân”.
Thanh Nha nghe theo phân phó ra ngoài, tại cửa viện vừa vặn gặp được Ngũ thiếu gia tiến vào cùng Nhị phu nhân Đường thị, Thanh Nha hành lễ rồi
rời đi, Đường thị chỉ nhìn nàng một cái mang theo Ngũ thiếu gia tiến vào phòng Phương thị.
Ngâm Hoan nhìn những đồ vật được tặng mà ngoài dự liệu của nàng, chứng tỏ nàng đã nhận được sự chú ý của mẫu thân. Nhĩ Đồng vui vẻ nhìn đống đồ phía dưới mà có chút sợ hãi, sợ trong phòng
này thu này nọ nhiều hơn các vị tiểu thư khác khiến họ trong long không
vui, vì vậy không thể không nhắc tới “tiểu thư, những thứ này để chỗ
nào”.
Ngâm Hoan đứng tại cửa một hồi cảm thấy mệt mỏi, tựa trở
lại trên ghế nằm “nên làm gì thì làm như thế đó, đây là đồ của mẫu thân
ban cho cần gì phải che che dấu dấu, chính các tỷ tỷ tới đây cũng thấy
được, không cần phải nói nhiều”.
Trong phủ ai cũng biết Thất
tiểu thư phấn đấu quên mình cứu Lục thiếu gia khiến bản thân bị thương
không nhẹ vì thế Tam phu nhân đưa đến Trúc thanh viên không ít đồ, còn
phái Nha hoàn bên cạnh tới chiếu cố, trong Trúc thanh viên há có thể
không có ánh mắt mà lên tiếng, tất cả đều không phải vội vàng đến bày tỏ thái độ tỷ muội tình thâm sao.
Nhĩ Đồng vốn xem tiểu thư nhà
mình là một người an phận, nhưng không biết từ khi nào ánh mắt của nàng
đã thay đổi không còn giống ngày trước, có tinh thần hơn, luôn lộ ra một dòng cơ trí, khiến nàng không thể đoán được tiểu thư đang nghĩ gì trong long.
Phương thị sai người đưa tới những đồ vật không phải gì
đặc biệt, chính là một chút thuốc bổ, vài món đồ trang sức đeo tay khéo
léo thôi, chỉ là so với kí ức trước đây của Nhĩ Đồng đây là một sự đãi
ngộ vô cùng lớn, trong nhất thời cảm thấy thụ sủng nhược kinh ( được
sủng ái mà lo sợ )
Nghe âm Thanh Nhĩ Đồng đi ra ngoài, Ngâm Hoan
nghiên mình nhìn bức đồ án mẫu đơn trên bình phong, đại đoá mẫu đơn từ
phía dưới bình phong kéo lên trên, nở rộ, phía bên phải là dòng chữ hữu
lực như rồng bay phượng múa, trong lúc này giống như một giọt mực đang
tràn ra, đột ngột lan toả về bốn phía.
Cố Ngâm Hoan, ngươi không được gấp gáp…..
Trong phòng có thêm một chậu băng mát mẻ không ít, Ngâm Hoan uống canh nấm
tuyết mà Nhĩ Đồng bưng tới, ướp lạnh một lát trên miệng chén còn lộ chút ít bọt nước, uống một chút ít canh khiến Ngâm Hoan Thanh tỉnh không ít, bên ngoài phòng truyền tới Thanh âm của Thanh Nha cùng tiếng của Cúc Tú (trong convert là Cúc Hương, đầu truyện lại là Cúc tú nên Mây tự sửa
luôn), rất Nhanh liền nghe được tiếng khóc lóc của Cúc tú, cửa liền mở
ra, Cúc tú cơ hồ là xông tới, quỳ xuống trước mặt Ngâm Hoan “tiểu thư,
nô tỳ biết sai rồi, ngài đừng đuổi nô tỳ đi mà”.
Tay Ngâm Hoan bị nàng bắt lấy nên chén bưng không xong, không chú ý một chút thân thể bị nàng kéo đi, Nhĩ Đồng vội vàng giật tay của nàng “chuyện gì mà khóc
sướt mướt, coi chừng làm tiểu thư bị thương bây giờ”.
“Thanh Nha
tỷ nói tiểu thư không cần ta phụng dưỡng, tiểu thư, Cúc tú biết sai rồi, tiểu thư, ngài đừng bỏ mặc nô tỳ mà”. Bất quá Cúc tú khóc lóc làm cho
gương mặt bảy tuổi của nàng chụm lại những thịt là thịt, làm cho không
nhìn thấy được mắt của nàng.
“ngươi là nha hoàn của Cố phủ, giấy
bán thân tại Cố phủ, muốn ngươi đi đâu, phụng dưỡng ai thì ngươi phải
nghe theo, không phải do ngươi quyết” Thanh Nha đi đến, thấy nàng khóc
như vậy, lạnh mặt nói “Thất tiểu thư bị thương mấy ngày nay ngươi không
có ở bên nàng phụng dưỡng, không phải ở bên ngoài thì cũng ở Nghênh Xuân viện, hôm nay theo ý nguyện ngươi, đi Nghênh Xuân viện hầu hạ đi”.
Cúc tú lại gào khóc lớn tiếng, đang muốn kéo tay Ngâm Hoan, Ngâm Hoan nhìn
nàng thất vọng nói ”Thanh Nha tỷ tỷ nói không sai, Cúc Tú giấy bán thân
của ngươi không có ở bên ta, ta không làm chủ được, ta xem ngươi vốn
không yêu chỗ này, liền nghe Thanh Nha tỷ tỷ đi, Nhĩ Đồng thay Cúc Tú
thu thập chút đồ”.
Thanh Nha đến đã có chuẩn bị, một bà tử đi tới kéo Cúc Tú ra ngoài, bất quá nửa canh giờ, Thanh Nha liền theo mẹ mìn
(bà buôn người) đi đến, phía sau là một dãy nha đầu khoảng bảy tám tuổi.
“Thất tiểu thư, phu nhân nói thiếp thân nha hoàn này do chính ngài chọn,
trong phòng các vị tiểu thư khác đều là ban nha hoàn, ngài còn thiếu,
dứt khoát tại đây tuyển thượng hai cái, đúng lúc bổ khuyết”. Ngâm Hoan
nhìn một hàng nha hoàn kia không lên tiếng, trong quá khứ nàng chỉ nhìn
thấy Cố Ngâm Sương chọn Nha hoàn, mặc dù lúc đó Cố Ngâm Sương còn chưa
lớn, nhưng có quan hệ gì đâu, bây giờ chẳng phải tới lượt Ngâm Hoan nàng sao.
Ngâm Hoan khoé miệng giương cao xẹt một cái nụ cười mà tuổi này nên có
đối với Thanh Nha ngọt ngào cười “Ngâm Hoan không hiểu lắm, thỉnh Thanh
Nha tỷ giúp Ngâm Hoan chọn thôi”.