"Hài tử của con cùng
với Đại lang chính là Ngâm Hoan, mẫu thân, ngài không cần khuyên nữa,
con sẽ không đồng ý đứa nhỏ này vào Cố gia." Mộc Vãn Đình không biết Đại lang khi còn bé cùng đứa nhỏ này có bao nhiêu tương tự, nàng chỉ biết
là, trượng phu của Mộc Vãn Đình nàng, là người sẽ không làm chuyện lỗi
với nàng.
"Đại tẩu, chuyện này không phải do một mình Đại tẩu quyết định, đây là hài tử duy nhất của đại ca, nếu để hắn lưu lạc
bên ngoài, không phải là phụ lòng người Đại ca đã chết đi của ta sao,
đại tẩu không thể sinh hài tử cho Đại ca, chẳng lẽ còn muốn Đại ca tuyệt hậu nữa sao."
Cố Vũ Trị chỉ vào hài tử trong ngực Thanh Thu nói ra, "Con của Cố gia lưu lạc bên ngoài, Trưởng tức Cố gia không cho
hắn nhận tổ quy tông, tổ tiên Cố gia ở dưới cửu tuyền cũng sẽ không an
tâm."
Những lời này của Cố Vũ Trị nói cực kỳ chấn tâm, Cố Vũ Trị lại chỉ vào Mộc thị tiếp tục nói, "Đại tẩu tìm mọi cách ngăn cản đứa nhỏ này tiến vào Cố gia, đơn giản là sợ đứa nhỏ này đoạt đi hết
thảy những gì Đại ca lưu lại, đại tẩu làm như vậy không phải quá ích kỷ
sao, đã nhiều năm như vậy, Đại ca chưa từng nạp thiếp cũng không có hài
tử, toàn bộ là vì đại tẩu, hôm nay chẳng lẽ ngay cả đứa bé này đại tẩu
đều dung không được."
"Vậy thì như thế nào?" Mộc thị xoay người nhìn hắn chậm rãi nói ra, "Đại ca ngươi hắn cam tâm tình nguyện
cùng ta kết bái phu thê, cho dù là không có hài tử hắn cũng chưa từng
nói qua một câu hối hận, trong mắt ta đứa nhỏ này lai lịch không rõ
ràng, muốn hắn tiến vào Cố gia thì Mộc Vãn Đình ta là người đầu tiên
không đồng ý!"
Cố lão phu nhân không nghĩ tới Mộc thị sẽ
kiên quyết đến nước này, khuyên ép đều không có chút tác dụng nào, Mộc
thị vừa nói xong lời này hài tử trong ngực Thanh Thu khóc lên, hai mắt
sưng đỏ nhảy ra từ trong ngực Thanh Thu, chạy về phía Cố lão phu nhân,
một chút bổ nhào vào dưới chân Cố lão phu nhân.
Cố lão phu nhân đau lòng đem hắn bế lên, hắn vùi ở trong ngực Cố lão phu nhân khóc thút thít, "Tổ mẫu, con muốn phụ thân ~ "
Tiểu hài tử khóc thương tâm vô cùng, Cố lão phu nhân nghe mà có chút ướt
mắt, nàng vuốt ve mặt đứa nhỏ này, hắn đã năm tuổi, mà chưa được gặp mặt cha hắn, thật sự là hài tử đáng thương a.
"Vãn Đình, mẫu thân biết rõ trong lòng con đau khổ, nhưng đứa nhỏ này Cố gia đã nhận
định rồi, cũng sẽ không để hắn lưu lạc bên ngoài, những chứng cớ này còn chưa giải thích đủ rõ đây là đại lang hài tử sao, con nhìn một chút đi, hắn cùng đại lang lớn lên giống nhay nhiều như, Vãn Đình a." Cố lão phu nhân vuốt ve lông mi của đứa bé kia, nói xong cũng rơi lệ, "Ta đây là
thương Đại lang, hài tử đáng thương."
Tư Kỳ nhanh tay đỡ Mộc thị, "Phu nhân."
"Mẫu thân, nếu ngài muốn hỏi ý kiến của con, con sẽ không thừa nhận đây là
hài tử của Đại lang, cũng sẽ không đồng ý làm cho hắn vào Cố gia." Nói
xong Mộc thị xoay người bước ra phòng, Ngâm Hoan bước nhanh đi theo, ở
bên kia đỡ tay nàng.
"Mẫu thân, con nghĩ là đại tẩu nhất
thời khó có thể tiếp nhận chuyện này, qua một thời gian nữa thì tốt rồi, hài tử của Đại ca làm sao có thể để cho hắn lưu lạc bên ngoài đây." Đáy mắt Cố Vũ Trị thoáng hiện lên một tia đắc ý, nhìn Cố lão phu nhân mà
nói.
"Cố lão phu nhân, ngài cũng chớ trách Mộc gia chúng
ta vô tình, nếu Cố gia đã quyết định cho đứa bé này nhận tổ quy tông,
Mộc gia chúng ta làm người ngoài cũng sẽ không nói gì thêm, chờ đến ngày nhận tổ quy tông, chúng ta sẽ mang Vãn Đình trở về, mẫu thân tuổi cũng
lớn, cần muội muội ở bên chăm sóc, cáo từ." Mộc Triều Dương thấy muội
muội rời đi, mang theo em trai cũng đi theo ra khỏi viện này.
Thân thể Cố lão phu nhân chấn động, bàn tay ôm đứa bé kia có vài phần buông
lỏng, Cố Vũ Trị thấy vậy vội vàng nói, "Mẫu thân, bọn họ đều là muốn uy
hiếp Cố gia chúng ta, ngay cả một đứa nhỏ cũng không tha, với lại chuyện này Cố gia có lý, Đại ca rốt cục đã có hậu."
"Hài tử lưu lại, nữ nhân này đuổi ra ngoài đi." Cố lão phu nhân đem hài tử giao cho nha hoàn sau lưng, phân phó với Cố Vũ Trị.
"Ài, mẫu thân, hài tử không thể không có nương chiếu cố a." Vừa ly khai tay
của mẫu thân đứa bé kia lại khóc lên, Cố lão phu nhân liếc nhanh nha
hoàn kia, nha hoàn kia lập tức ôm hài tử đi ra ngoài, Thanh Thu muốn
đuổi theo thì bị ngăn lại, nàng khóc lóc cầu xin Cố lão phu nhân để cho
nàng chiếu cố hài tử.
"Như thế nào,
trên dưới Cố phủ chúng ta chẳng lẽ còn chiếu cố không nổi một đứa nhỏ,
nên cần một người ngoài chăm sóc sao." Cố lão phu nhân liếc nhanh Cố Vũ
Trị, trong lòng Cố Vũ Trị rùng mình, lập tức phân phó nói, "Người đâu... đem người này đuổi ra ngoài!"
Trong Tử Kinh viện, Mộc Triều Dương nhìn bộ dáng ủ dột của Mộc thị, tức giận một quyền đánh lên vách tường, "Đi, hiện tại hãy cùng huynh thu dọn đồ đạc
trở về Huệ An thành, mặc kệ tính vật gì đó đi."
"Đại ca, việc này còn chưa có kết thúc, huynh gấp cái gì." Mộc Triều Lộ kéo
hắn ngồi xuống, "Ài, Cố gia muốn nhận tổ quy tông cũng phải chọn ngày,
đến lúc đó chúng ta lại dẫn người đến nháo một hồi, đem muội muội đón
đi, làm vậy ta nhìn thử ở Lâm An thành còn có ai sẽ dám qua lại với bọn
họ, tước vị Cố quốc công này thì thế nào, cho dù là con ruột thì thế
nào, muốn gì thì bước qua xác chúng ta đã."
Ngâm Hoan mới vừa đi ra khỏi phòng liền nghe chuyện thương lượng nháo như
thế nào vào ngày nhận tổ quy tông của hai cữu cữu, mở miệng nói ra, "Đại cữu cữu, dù hai cậu có làm như vậy, mẫu thân cũng sẽ không theo hai cậu trở về đâu."
Mộc Triều Dương xoay
người nhìn Ngâm Hoan, chính là nàng viết thơ thông báo cho bọn họ chạy
tới, đã sớm nghe mẫu thân nói về nàng, muội muội đối với đứa nhỏ tự nữ
này rất là yêu thương, cái gì cũng đều dạy cho nàng.
"Trước khi phụ thân qua đời ước nguyện Cố gia sống thật tốt, nếu mẫu thân đi,
Cố phủ sau khi lão phu nhân đi, sớm muộn cũng sẽ ở riêng thôi, Cố gia
cũng sẽ giải tán, mẫu thân không hy vọng làm phụ thân thất vọng."
Ngâm Hoan đi đến trước mặt bọn họ từ trong lòng ngực móc ra một khối ngọc
thời điểm phụ thân chết vẫn còn cầm trên tay, "Khối ngọc bội này mẫu
thân và phụ thân một người một nửa, thời điểm phụ thân chết, cho dù là
bị phanh thây, trong tay hắn vẫn còn nắm thật chặt cái này, cậu cùng phụ thân đều là nam nhân, nếu là cậu yêu thương tận tim thê tử của mình thì làm sao sẽ làm ra chuyện khiến nàng thương tâm được, làm sao phụ thân
có thể ở bên ngoài sinh một hài tử, cuối cùng còn hứa hẹn muốn dẫn các
nàng trở lại nhận tổ quy tông được."
Mộc Triều Lộ cầm lấy ngọc bội trong tay Ngâm Hoan, ngọc bội này hắn đã từng thấy vài lần,
trên người Cố Vũ Lang cùng Uyển Đình đều đã từng thấy, hắn cúi đầu thấy
tiểu cô nương ánh mắt trong suốt đang nhìn mình, đột nhiên nở nụ cười,
nói với Mộc Triều Dương, "Đại ca, xem ra chúng ta già rồi, nếu không thì cũng không cần một tiểu cô nương tới trấn định a."
"Mẫu
thân con không đồng ý đứa bé kia nhận thức tổ tiên, nhưng đây là chuyện
mà một tay Cố gia có thể làm chủ, Vãn Đình nàng không có lý do để phản
đối, nếu Mộc gia nhúng tay quá nhiều cũng là chúng ta không đúng, nếu
không rời Cố gia, thì nơi này mẫu thân con làm sao ngồi vững."
Trên căn bản, Mộc Triều Lộ đối với chuyện hài tử này là thật hay giả không
để ý mấy, hắn để ý chính là thái độ của Cố gia, Cố Vũ Lang đã chết rồi,
nếu xét về hài tử, Cố gia cũng không thiếu con trai, hai người họ không
muốn cho hắn nhận thức tổ căn bản lo lắng về tương lai muội muội của
mình làm sao đứng vững tại Cố phủ, nếu thừa nhận thì câu chuyện phu thê
tình thâm này đều là một mảng truyện cười.
Ngâm Hoan đưa
tay ngoắc ngoắc Mộc Triều Lộ, Mộc Triều Lộ hạ thấp thân thể xuống, Ngâm
Hoan dán vào lỗ tai của hắn nhẹ nhàng nói ra.
Mộc Triều
Dương nhìn thần sắc của em trai từ lúc ban đầu không để ý liền chuyển
thành trầm tư, sau đó là kinh ngạc nhìn Ngâm Hoan.
Ngâm
Hoan lui về sau một bước, đứng ở đó cười híp mắt nhìn bọn họ, "Đại cữu
cữu, Nhị cữu cữu, chuyện này con chỉ có thể nhờ hai cậu giúp thôi."