Đi vào đình, Ngâm Hoan cực kì tò mò nhìn một bàn điểm tâm nhỏ được sắp xếp tỉ mỉ, một ít món điểm tâm tinh xảo này là do nữ đầu bếp làm tại đây,
bên cạnh nữ đầu bếp còn đặt khối băng lớn, mà trong đĩa là một ít đá bào có phủ một lớp sữa mật lên, thêm vào các loại hoa quả trái cây cắt nhỏ, hoặc là nghiền nhuyễn phủ lên.
Cố Ngâm Nguyệt hôm
nay nói chuyện nhiều hơn mọi khi, Ngâm Hoan ngồi ở một bên chịu trách
nhiệm ăn hàng, Cố Ngâm Sương ngồi một bên thấy nàng ăn vui vẻ, cũng cầm
lấy cái muỗng múc lên, động tác ưu nhã, thỉnh thoảng cầm lấy khăn chấm
chấm bột phấn khoé miệng.
Chờ Ngâm Hoan ăn hết mấy
đĩa, rốt cục nghe được Cố Ngâm Sương mở miệng, "Thất muội, nghe nói
trong sơn trang này ôn tuyền có công hiệu dưỡng nhan mỹ dung, không bằng sau bữa cơm chiều chúng ta cùng đi qua đó đi."
Ngâm Hoan cúi thấp đầu ngưng tay một chút, đáy mắt thoáng hiện lên tia hiểu
rõ, ngẩng đầu cười híp mắt gật đầu đáp ứng, "Tốt, cho tới bây giờ muội
còn chưa từng đi ngâm suối nước nóng đâu."
Tưởng Như
Nhân đi tới thấy nàng ăn hết hai đĩa điểm tâm, cười bóp gò má của nàng
một chút, "Tiểu tham miêu, không được ăn nhiều món này, món này tính
lạnh, biết chưa."
"Muội mặc kệ, nhà Tưởng tỷ tỷ có
nhiều đồ ăn ngon như vậy, sau này tỷ phải chịu trách nhiệm tìm cho muội
món khác làm ấm dạ dày." Ngâm Hoan nửa làm nũng nói, cầm lấy một đĩa
khác không buông tay, Tưởng Như Nhân vui vẻ, nói với Cố Ngâm Nguyệt ngồi bên cạnh, "Nhìn một chút này , nhìn một chút này , nàng nói ngược nói
xuôi đều là ta không đúng, hành hành hành, ta sai đầu bếp làm thêm cho
muội, coi chừng ăn mập, đến lúc đó xem muội có khóc không!"
Mấy vị tiểu thư ngồi gần đó che miệng cười, Cố Ngâm Sương trong đáy mắt
nhuộm đầy vẻ ghen tỵ, nhưng rất nhanh liền được che giấu đi, lập tức
khóe miệng giương cao trông thực vui vẻ, giống như sủng ái nhìn Ngâm
Hoan, "Thất muội chính là thích ăn, mấy năm trước trong ngày hội đèn
lồng, lần đầu nàng đi ra ngoài, cái gì cũng không nhìn, chỉ hướng về
phía mấy quầy hàng đồ ăn, chỉ mới đi dạo có một lúc liền mang về bao lớn bao nhỏ đồ ăn."
Trong đình là một màn hoà thuận vui
vẻ, hình ảnh này không người nào không thừa nhận các vị cô nương thật là tương thân tương ái a.
Đã tới
giờ ăn cơm tối, Tưởng Như Nhân mang theo nha hoàn bận rộn chuẩn bị, đợi
nàng trở lại trong phòng mình, một nha hoàn giữ cửa vội đem một cái hộp
đến.
"Ai đưa tới?" Trong phòng
nàng lúc này không ít các lễ vật từ các tiểu thư khác, Tưởng Như Nhân
uống hết một ly trà, từ trong tay nha hoàn nhận lấy cái hộp mở ra nhìn
vào trong, đây là một cái tách được làm từ dương chi bạch ngọc thượng
phẩm.
"Đây là Cố gia Thất tiểu
thư lúc nãy đưa đến." Thiếp thân nha hoàn của nàng sau khi thấy lễ vật
cũng ngẩn người một chút, mấy cô nương sau khi đi du lịch về sẽ tặng
nàng đồ vật này nọ, nhưng đều là những đồ vật của nữ nhi, chủ yếu là về
lễ tiết, cũng chưa thấy quà nào quý trọng như vậy.
"Tiểu thư, quà này của Thất tiểu thư quá nặng rồi." Tưởng Như Nhân đem cái ly lấy ra cầm trong tay, này bất luận là chạm trổ hay là phẩm chất ngọc
đều là thượng thừa, nếu đặt trong thư phòng của gia gia thì cái ly này
cũng là hàng trung phẩm, Tưởng Như Nhân càng nhìn càng thích, cẩn thận
cất trở về, "Thu vật rồi không có đạo lí trả lại, Ngâm Hoan muội muội
đây là muốn nói, Cố gia chỉ là bị mất tước vị mà thôi, cũng không phải
là không gượng dậy nổi."
"Thứ này phải cất cho kỹ." Tưởng Như Nhân trong lòng đã có chủ ý, lễ vật quý trọng như thế, chắc hẳn không phải là chủ ý của một mình Cố thất tiểu
thư, tại Cố gia người có thể nhờ nàng ra mặt, cũng chỉ có thể là Cố Đại
phu nhân.
Gia gia đã sớm dạy
bảo nàng, thế gia lui tới, có vinh có suy, không thể bởi vì bọn họ lúc
này suy hạ liền rời xa, cũng không thể bởi vì nhất thời vinh hoa liền
vội vã làm thân, làm người nên lạnh nhạt mới có thể có nhiều bạn hữu
tốt.
Hành động của Cố Đại
phu nhân lúc này cũng làm sáng tỏ cho người bên ngoài, trong đó không
dấu vết thể hiện nội tình bên trong của Cố phủ, Tưởng gia là người không thích thể hiện thái độ cao cao tại thượng, mà cái người Cố Thất tiểu
thư này cũng thât thú vị, cũng không ngại thâm giao.
Trời bắt đầu dần tối, bên trong sơn trang đèn đuốc sáng trưng, trong đại
sảnh đã bắt đầu bày tiệc, Tưởng Như Nhân không có đáp ứng nam nữ ăn
chung một bàn, vốn là lần này nàng không vui khi ca ca nàng mang bằng
hữu đến, nhưng bọn họ cũng đã đến rồi nàng cũng không thể làm gì. Gia
gia nói ca ca cùng công tử các nhà khác nên qua lại nhiều hơn, nàng lúc
này mới gật đầu đáp ứng, nàng muốn Tưởng Cảnh Nhạc phát thề lúc nào cũng đi theo biểu ca nàng mới an tâm.
Ăn cơm xong Cố Ngâm Sương sẽ chờ Ngâm Hoan cùng đi ngâm suối nước óng,
Ngâm Hoan kì kèo một ít thời gian, hết chờ nhóm người này đến chờ nhóm
người kia, đến khi trời tối đen, lúc này mới mang theo Nhĩ Đông cùng đi
suối nước nóng.
Suối nước nóng
lộ thiên, chung quanh trồng trúc làm hàng rào, bên cạnh còn có một cái
đình nhỏ, chung quanh ao được bao lại bằng đá nhỏ, lối đi ở giữa được
lót bằng ván gỗ, bên trong tiểu đình đã chuẩn bị trà bánh từ sớm, đèn
đốt giống như ban ngày, bên cạnh là những vật dụng cần thiết.
Ngâm Hoan đổi y phục, trên người chỉ mặc áo lót quần lót đơn giản, chân bước qua tảng đá, ngồi xuống giữa làn nước ấm.
Nước trong suối có chút hơi nóng, thêm một chút hương thơm từ tinh dầu,
trong sơn trang này tổng cộng có ba suối nước nóng, nơi Ngâm Hoan ngâm
là nơi nhỏ nhất.
Chờ Cố Ngâm Nguyệt thêm một lúc lâu
nữa, Cố Ngâm Sương mới khoan thai mà đến, trong tay nha hoàn sau lưng
còn bưng một cái khay, trong mâm là mấy cái ly và một ấm trà.
Nha hoàn đem cái mâm đặt ở bên cạnh ao, Cố Ngâm Sương giải khai dây lưng
trên người, mặc một bộ trường sam lộ ngực, chân không vào nước.
Nhìn vóc người ngạo nhân của Cố Ngâm Sương, thân thể Ngâm Hoan trầm xuống
một phần, tầm mắt chuyển đến cái mâm đặt bên cạnh ao kia, cái ly màu
xanh đen, a, thật là không khác kiếp trước gì mấy.
"Tỷ a đặc biệt chuẩn bị trà này cho nên lúc nãy mới đến chậm, nghe Tưởng
tiểu thư nói, ngâm ôn tuyền này phải uống trà này, cũng có thể ăn thêm
trà bánh, ngâm khoảng một nén hương thì phải trở về, nếu không rất dễ bị ngất đấy”.Cố Ngâm Sương ngâm một lúc liền muốn đứng dậy châm trà, Ngâm
Hoan nằm úp sấp trên bờ ao, nhìn nàng từ từ đem rót trà vào trong chén.
Đầu tiên là một ly trà cho Tam tỷ, sau đó là chính mình, Ngâm Hoan cầm cái
ly trà kia trong tay, mùi không tệ, cho dù là kiếp nào, mặc kệ là thân
phận nào, nàng thủy chung chính là muốn làm cho danh dự của mình bị hủy
hết.
"Thất muội, nghĩ gì thế, chúng ta uống hết
rồi." Cố Ngâm Sương cầm lấy một cái ly trống nhắc nhở Ngâm Hoan, Ngâm
Hoan ngửi mùi thơm cười cười, uống một ngụm tán dương, "Đúng là dễ uống, đúng lúc muội cũng mang theo trà ngon, Nhĩ Đông, ngâm một bình trà, để
Nhị tỷ Tam tỷ cùng nếm thử."
"Nếu dễ uống Thất
muội cứ uống hết đi, trà này nghe đâu có thể dưỡng nhan a." Cố Ngâm
Sương thấy nàng không có uống hết nghiêm chỉnh, cười thúc giục, Nhĩ Đông rất nhanh liền mang một bình trà đến, trên khay còn mang theo một ít
bánh.
"Nhị tỷ, không bằng tỷ nếm thử trà của muội
đi." Ngâm Hoan rót cho nàng một chén, rất thuận tay uống hết nửa ly trà
còn lại, Cố Ngâm Nguyệt nếm một chút, gật đầu nhẹ, "Cùng với trà của Nhị tỷ mà so sánh, trà này của Thất muội có chút đắng nhưng hết sức thanh
miệng, sau khi uống hết còn có hương thơm quanh quẩn trong miệng, cũng
là trà ngon."
Cố Ngâm Sương cầm lấy cái ly kia
thấy các nàng đều uống hết, liếc qua ly trà của Ngâm Hoan rót cho mình,
chỉ là nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ trà kia, liền mở miệng tán thưởng,
"Trà của Thất muội quả thật cũng là trà ngon, tỷ còn muốn xem trà này
của Thất muội ngâm như thế nào đây."
Dứt lời nàng trực tiếp đem cái ly đặt lại trong mâm, nhưng lúc đặt lại có vẻ không
vững, nước trà trong chén toàn bộ đổ ra, Cố Ngâm Sương cầm lấy một khối
bánh căn một ngụm vẻ mặt tiếc nuối, "Ai, tiếc quá, đổ hết rồi."
"Nhị tỷ nếu tỷ muốn uống thì muội còn nhiều mà, Nhĩ Đông, rót thêm cho Nhị
tiểu thư, thêm một ly cho nàng." Ngâm Hoan cố ý nhấn mạnh vào câu sau,
Cố Ngâm Sương vội vã đem bánh đút vào trong miệng, giả bộ khụ một tiếng, cầm lấy một ấm trà trong mâm vội vã uống vào, "Không cần, tỷ chỉ uống
một ly cho vui, không thể uống nổi nữa."
Lần này Ngâm Hoan nghe xong liền phân phó với Nhĩ Đông, "Vậy những cái này
ngươi đem cất đi, đợi lát nữa ngâm xong rồi ăn cũng không muộn." Nhĩ
Đông rất nhanh đem trà với bánh đều bưng trở về trong đình.
Cố Ngâm Nguyệt cảm thấy đầu có chút choáng váng, nửa người nổi lên, ngồi ở đầu bờ ao một lúc, sai nha hoàn cầm y phục đi, "Tỷ muội các ngươi ngâm
nước nóng tiếp đi nha, tỷ cảm thấy hơi choáng váng, tỷ lên trước đây."
Ngâm Hoan gật gật đầu, nét ửng hồng hiện rõ trên mặt không biết vì sức nóng
của nước hay vì cái gì khác, Cố Ngâm Sương thấy nàng rời đi, cùng Ngâm
Hoan ngồi lại trò chuyện, thấy bộ dáng nàng miễn cưỡng nằm ở đó không
chịu động, Ngâm Sương gọi nha hoàn đi đến, thử dò xét nàng, "Thất muội,
chúng ta cần phải trở về, lúc này không còn sớm nữa."
Ngâm Hoan miễn cưỡng ngước mắt nhìn nàng, lầm bầm một tiếng, "Nhị tỷ tỷ có
về thì về trước đi, muội ngâm một lát nữa mới về." Bộ dáng thật muốn ở
lại.
Cố Ngâm Sương đáy mắt
thoáng hiện lên vẻ vui mừng, khẩu khí lo lắng nói, "Vậy muội nhớ phải về sớm một chút, Nhĩ Đông a, chiếu cố tốt tiểu thư nhà các ngươi cho tốt,
đừng để nàng ngâm quá lâu nha."
Lên bờ, Cố Ngâm Sương mang theo nha hoàn ra khỏi đình, quay đầu lại nhìn bộ dáng Ngâm Hoan nằm ở đó không nhúc nhích, đáy mắt xẹt vẻ tính kế, bỏ
quan sự khác thường trong người mình, y phục cũng không kịp thay, phủ
thêm một cái áo khoác lớn, vội vã đi ra ngoài, tại bên ngoài suối nước
nóng tìm một góc tối trốn xuống.
"Tiểu thư, ngài bị ướt nhẹp rồi, coi chừng bị cảm lạnh." Nha hoàn đứng sau
lưng lo lắng nàng bị cảm lạnh, Cố Ngâm Sương quay đầu lại nhìn nàng một
cái, vẻ mặt lạnh nhạt, "Vậy ngươi trở về thay ta cầm y phục đến đây đi."
Ngâm Hoan ngồi trong hồ nghe tiếng bước chân đã đi xa, bỗng dưng mở mắt ra,
ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương hướng nha hoàn kia biến mất, trong thân thể chợt bắt đầu nóng ran.
Nhĩ Đông lấy một bình dược từ trong ngực, đưa đến miệng nàng, "Tiểu thư, mau uống nhanh."
Dược vị mát lạnh mang theo hương thơm chảy xuống cổ, đem trận khô nóng trong người ép xuống, Ngâm Hoan biết thuốc này chống đỡ không lâu được, rất
nhanh từ trong nước đi ra, cầm lấy áo choàng trong tay Nhĩ Đông, nhẹ
giọng phân phó, "Đều mang hết theo, đi thôi."
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tại lan can bên ngoài hồ nước nóng Cố
Ngâm Sương chậm chạp không có nghe được động tĩnh gì, không biết là chờ
lâu nên đột nhiên khô nóng hay là do nàng núp trong góc này không có
gió, nàng cảm giác thân thể đột nhiên hơi nóng, miệng đắng lưỡi khô thập phần khó chịu.
Không phải là
nàng ta ngâm nước nóng đến nỗi ngất chứ, Cố Ngâm Sương suy đoán trong
lòng muốn đứng dậy kiểm tra, nhưng cơ thể hư nhuyễn, nàng vội vàng đỡ
tay vịn, chân mềm nhũn không di chuyển được.
Nha
hoàn rời đi chậm chạp chưa có trở về, Cố Ngâm Sương vịn lan can bên
cạnh, càng chờ càng cảm thấy thân thể cực kì khó chịu, cảm giác giống
như có hàng ngàn con kiến đang bò trên người, chui vào thân thể của
nàng, thật nóng, thật là nhột, thật khó chịu.
Mơ
hồ thấy có người đi về phía bên này, nàng muốn tránh đi nhưng dưới chân
một chút khí lực cũng không có, Cố Ngâm Sương chỉ có thể kéo căng y phục trên người, hy vọng người đang đi đến là nha hoàn của nàng.
Lục Trùng Nham thật vất vả mới tránh được mấy nha hoàn của Tưởng Như Nhân,
lúc nhìn sang bên này, liền chứng kiến ánh mắt mê ly của Cố Ngâm Sương
đang nhìn mình, "Cố tiểu thư?"
Lục Trùng Nham thử dò xét gọi nàng một tiếng, lại phát hiện ánh mắt nàng mờ mịt nhìn mình, thậm chí đưa tay ra muốn bắt lấy hắn, Lục Trùng Nham thấy nàng sắp ngã
xuống, vội vàng đỡ nàng, trong chớp mắt, hắn đã đỡ được thân thể nóng
hổi của nàng .
Lục Trùng Nham hơi thở lập tức nặng nề lên, Cố Ngâm Sương chậm rãi mở mắt ra, khi thấy rõ người trước mắt,
liền bắt đầu giãy giụa, "Ngươi thả ta ra." Hai cánh tay vô lực muốn đẩy
hắn ra, âm thanh khước từ kia lại càng giống là dục cự hoàn nghênh (tức là kiểu giả vờ từ chối mà thật ra đang mời gọi), trong tai hắn lúc này chỉ toàn là hơi thở nặng nề của nàng.
Da hắn thật lạnh, sáp vào thật thoải mái, Cố Ngâm Sương khát vọng muốn sáp vào hắn để áp chế cơn khô nóng trong người, hai cánh tay hữu lực ôm
nàng thật thoải mái nhưng nàng còn muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Ý chí của Cố Ngâm Sương càng ngày càng biến mất, mà Lục Trùng Nham thì
chứng kiến mỹ nhân trước mắt một giây trước còn đẩy hắn ra, một giây sau cả thân thể mềm mại của nanfgg quấn quanh ở trên thân hắn, áo khoác của nàng đã sớm rớt xuống, bộ quần áo mỏng manh ngấm nước không che hết
cảnh xuân trước ngược, hai hạt đậu đỏ trước ngực đã sớm đứng thẳng cọ
xát vào lồng ngực của Lục Trùng Nham, hắn ôm lấy nàng, rất nhanh biến
mất trong màn đêm.
Một lúc sau, nha hoàn lúc nãy
rời đi bây giờ mới trở lại, vừa nhìn trên mặt đất áo khoác nha hoàn thấp giọng hô một tiếng, "Nguy rồi."