Bão tuyết đến mang
theo tuyết rơi lả tả đến cuối năm, đầu năm càng ngày càng bận rộn, Mộc
lão phu nhân biết năm nay nữ nhi rất bận nên không thể phân thân đến
thăm bà được nên bà dứt khoát mang con dâu đến Cố phủ thăm con gái, lâu
ngày không gặp, tránh không được việc đau lòng một phen, đi cùng bà có
cả Mộc Y Lâm, Mộc đại phu nhân sợ cháu ngoại gái của mình một mình ở Mộc phủ buồn chán, nên cũng mang cả Hứa Tình U đến, đã vài năm không gặp,
Hứa Tình U ngày càng trổ mã xinh đẹp hơn, chính là ánh mắt nhìn Ngâm
Hoan vẫn cứ không thay đổi.
Nàng chỉ là thân thích của Mộc
đại phu nhân đến Cố gia làm khách mà thái độ vẫn không đổi, Ngâm Hoan
không biết có nên nói nàng là người hẹp hòi ích kỉ hay không, Mộc Y Lâm
quấn quít lấy Ngâm Hoan đòi nàng dẫn đến phòng nàng chơi, Mộc thị bèn để Hứa Tình U cùng đi với Y Lâm qua đó, còn những người lớn thì ở trong
phòng Mộc thị chơi.
Ngâm Hoan sai Nhĩ Đông bưng mâm trái cây
và mang trà tiếp đãi hai người, Mộc Y Lâm bướng bỉnh, hết nhìn đông rồi
nhìn tây, đối với phòng của Ngâm Hoan đầy tò mò, "Biểu tỷ, nơi này để
làm gì."
Ngâm Hoan thấy nàng đưa tay sờ sờ hộp gỗ, "Bên trong hình như có tiếng gì kìa."
"Biểu tiểu thư coi chừng, chỗ này nuôi nhện đấy." Nhĩ Đông sợ nàng dùng sức
mạnh làm đổ cái hộp, bèn vội đưa tay cầm cái hộp đặt trên bàn bên cạnh,
Mộc Y Lâm vừa nghe đến hộp nuôi con nhện, "Mau cho ta xem một chút, Tam
ca cũng nuôi mấy con, nhưng đó chính là những bảo bối của hắn, hắn không cho ta xem."
Ngâm Hoan để nàng ngồi trên giường, mới vừa mở
một hộp ra, thì ở bên đối diện truyền đến âm thanh của Hứa Tình U, "Cố
tiểu thư, không nghĩ tới ngươi còn có loại sở thích này." Hứa Tình U
ghét bỏ nhìn Trân châu đen cả người đầy lông, vội vàng dùng khăn bụm
miệng, trong giọng nói mang theo chút trào phúng.
"Oa, biểu
tỷ, tỷ từ đâu đến vậy, con nhện này so với những con của Tam ca còn đẹp
hơn, ta sẽ đi đến chỗ Tam ca nói cho hắn biết, mấy con nhện của hắn chỉ
là con rệp so với con nhện này của Ngâm Hoan tỷ.".Gương mặt của Mộc Y
Lâm rất hưng phấn, khác với Hứa Tình U há hốc mồm, ghét bỏ nhìn trân
châu đen.
"Muội không sợ thứ này sao?" Ngâm Hoan thấy nàng
còn dám cầm gậy đâm đâm chọc chọc vào trân châu đen, Hứa Tình U ngồi đối diện vẻ mặt hoảng sợ.
"Có cái gì mà sợ, nó dám bò ra đạp một cước là chết." Mộc Y Lâm hừ hừ một tiếng, Ngâm Hoan nở nụ cười, trân
châu đen trong hộp bị đâm đâm nên bực bội dứt khoát bò ra ngoài, Hứa
Tình U lúc này hét lên một tiếng, "Nó bò lên rồi, còn không mau bỏ ra!"
Mộc Y Lâm bị hét một tiếng doạ sợ, cái gậy trên tay trực tiếp rơi vào hộp
gỗ, Ngâm Hoan sai Nhĩ Đông đem hộp cất vào, nàng sợ nếu Y Lâm tiếp tục
chơi, Hứa tiểu thư ngồi đối diện sẽ trực tiếp ngất ngay lập tức.
"Hứa tỷ tỷ, tỷ không sao chớ." Mộc Y Lâm muốn đưa tay đỡ nàng, Hứa Tình U
vội nhảy dựng lên, "Trước tiên muội đừng đụng ta, đi rửa tay đã."
Ngâm Hoan vừa vặn phân phó Tập Noãn bưng nước nóng đến, nghe được nàng nói
như vậy, nhíu mày một cái, chờ Tập Noãn bưng nước đi đến, Ngâm Hoan cầm
khăn thấm nước lau tay cho Mộc Y Lâm, đối với vị tiểu thư ngồi bên cạnh
nhàn nhạt nói "Hứa tiểu thư, con nhện ta nuôi sạch sẽ vô cùng, vả lại Y
Lâm cũng không trực tiếp đụng vào trân châu đen, ngươi cần gì phản ứng
lớn như vậy."
"Cố tiểu thư, có tiểu thư nhà nào nuôi sủng vật gớm ghiếc như ngươi, các nàng mà biết chắc chắn sẽ trực tiếp ngất
luôn." Hứa Tình U rốt cuộc cũng hết cảm giác rợn tóc gáy, càng ngày nàng càng không muốn gặp cái người trước mắt này.
"Nuôi cái này
cùng tâm ngạt có quan hệ gì, theo như lời của Hứa tiểu thư, trong thiên
hạ này bất kể người nào nuôi nhện đều là người độc ác hay sao."
"Tại sao lại không phải, có người bình thường nào lại nuôi những con vật như vậy, ta cũng có nghe những người có tâm thuật bất chính thường nuôi
những con vật như vậy”.Trong mắt Hứa Tình U, các con vật như rắn rết
nhện cóc này nọ đều là độc vật, không có người bình thường nào nuôi
những con này là sủng vật, các tiểu thư khuê các phải nên nuôi những con vật dễ thương như a miêu, a cẩu hoặc thỏ con mới là bình thường.
"Biểu tỷ mới không phải là người tâm thuật bất chính, Hứa tỷ tỷ không nên nói lung tung, muội cũng thích nuôi mà." Mộc Y Lâm quay đầu lại nói với Hứa Tình, nói xong thì qua lại ôm lấy Ngâm Hoan, "Biểu tỷ là người tốt."
Hứa Tình U lúc ấy sắc mặt chuyển thành màu xanh, nếu nói hai người có quan
hệ huyết thống cũng khá cưỡng ép nhưng đối với cái người biểu tỷ mới
nhận này giữa đường, cũng chỉ gặp mặt vài lần, tại sao nàng lại không
thể sánh bằng nàng ta dù nàng đã ở bên cạnh Y Lâm gần bảy tám năm.
"Ta muốn đi bách bộ trong hoa viên." Nói xong Mộc Y Lâm đi xuống giường
mềm, nha hoàn thiếp thân của nàng vội vàng thay nàng mang giày vào, Mộc Y Lâm kéo Ngâm Hoan đi ra ngoài, Hứa Tình U mắt thấy các nàng đi ra
ngoài, âm thầm cắn răng, cũng đi theo ra ngoài.
Trong phòng
Mộc thị, Mộc lão phu nhân lôi kéo tay của nàng trò chuyện một phen, lúc
này mới nhắc tới niên kỷ của Ngâm Hoan, "Qua năm nàng cũng mười hai rồi, cũng gần tới tuổi đính hôn, con tính chưa."
Mộc đại phu nhân ngồi ở bên khác cũng hưng phấn góp chuyện, Mộc thị cười nói, "Nương a,
con cũng muốn nàng ở nhà thêm vài năm nữa."
"Ở nhà thêm vài
năm cũng tốt, nhưng con cũng nên nhắm vài nhà tương đối, nếu có thể con
nên định hôn sự xuống trước, vài năm sau thành thân cũng không muộn."
Mộc lão phu nhân không đồng ý lắc đầu, "Ta thấy con một chút cũng không
vội nha."
"Chuyện này con sẽ để ý nhiều hơn." Mộc thị cũng không phản bác, "Tuổi nàng cũng chưa lớn, vẫn nên nhiều nhìn một chút."
"Đúng vậy đúng vậy, vẫn nên nhìn nhiều hơn một chút, hôn sự của Cảnh Dương
cũng chưa định xuống, ta cũng rất nuồn." Mộc đại phu nhân vội vàng tiếp
lời, Mộc lão phu nhân nhàn nhạt liếc nàng một cái, nhưng nàng làm như
không phát hiện, vẫn tiếp tục cười nói với Mộc thị về mấy cô nương nàng
đã chấm.
Mộc thị cười cười gật đầu một cái, nàng cũng không
để ý nhiều tới sự bất mãn của nương nàng, dù sao mà nói nàng đã là người xuất giá, đối với đám hậu sinh của Mộc gia, vẫn là không nên tham dự
vào .
Ăn cơm trưa xong, Mộc lão phu nhân đến viện của Cố lão
phu nhân ngồi một chút liền lên đường về Huệ An, lúc lên xe ngựa rồi Mộc lão phu nhân mới quát lớn với Mộc đại phu nhân, "Ta bất quá chỉ là nói
một chút về hôn sự của Cảnh Dương, ngươi liền ở trước mặt Vãn Đình không ngừng nói nói về mấy cô nương ngươi chấm cho Cảnh Dương, như thế nào,
ngươi sợ Vãn Đình đem Ngâm Hoan gả cho Cảnh Dương của ngươi à."
Bị Mộc lão phu nhân nói trúng tâm sự, Mộc đại phu nhân sắc mặt có chút
lúng túng, xác thực nàng sợ tâm tư này của Mộc lão phu nhân mới nói
chuyện này trước mặt em chồng, "Mẫu thân, con nào dám có suy nghĩ đó,
Vãn Đình sống ở Lâm An thành nhất định cũng đã gặp không ít khuê các
tiểu thư, bất quá con chỉ nhờ nàng nhìn nhiều hơn mà thôi."
Mộc lão phu nhân hừ một tiếng, nhắm mắt lại không có nhìn nàng nữa...
Sau ngày hai mươi lăm Cố phủ đón nhiều khách tới hơn, gần đến hôn sự của Cố Ngâm Sương, trong Trúc Thanh viện cũng náo nhiệt hơn rất nhiều, có mấy
tiểu thư quen biết với Ngâm Sương cũng tới để thêm trang cho nàng.
Ngày hai mươi tám, trước ngày xuất giá hai ngày, Ngâm Hoan đi một
chuyến tới Trúc Thanh viện, từ khi chuyện đó phát sinh, mối quan hệ hài hoà đã bị đánh vỡ, ngay cả việc giả vờ cho người ngoài nhìn nàng cũng
lười, cho nên lúc này cũng không cần diễn bộ dáng tỷ muội tình thâm.
Trong Trúc Thanh viện đã sớm treo lụa đỏ lên, làm tăng phần hỉ khí trong phủ, trên ngọn đèn treo bên ngoài cũng được tết hoa phía trên, Ngâm Hoan cầm hộp gấm trong tay Nhĩ Đông, bước vào phòng Ngâm Sương.
"Ngươi
tới làm cái gì." Cố Ngâm Sương đang soi gương, thấy nàng tiến vào, lạnh
lùng nói ra, Ngâm Hoan cũng không để ý, đặt hộp gấm trên bàn, "Tỷ muội
xuất giá, tự nhiên muốn vì ngươi thêm trang."
Cố Ngâm Sương xoay người nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng, "Nhìn không ra ngươi còn có lòng tốt như vậy."
"Nhị tỷ, chuyện này ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi, dùng thân phận của
ngươi, có thể gả cho Lục phủ đã là trèo cao, có phu gia như vậy ngươi
còn chê sao?" Ngâm Hoan thoải mái mở hộp ra, nhìn bộ kim sức đặt chỉnh
tề bên trong, trong lòng lại không có tư vị gì.
Bàn tay đang
cầm bút kẻ mi chợt dừng, Cố Ngâm Sương nhớ tới ngày hôm đó sau khi tỉnh
lại khi thấy Lục Trùng Nham bên cạnh cùng với những tiếng bàn tán xôn
xao đầy nhục nhã đó, nàng liền không cách nào khiến cho chính mình bình
tĩnh trở lại, cho dù là hôm nay có thể gả cho Lục Trùng Nham, nhưng
không phải là ba mươi sáu môi sính, làm sao được phong quang như nàng
nói. ( [color=#0000BF]Mây: ý là bà NS này không được làm vợ cả[/color])
"Ngươi cho rằng ngươi sẽ gả cho người tốt hơn Lục Trùng Nham sao, thân phận
của ngươi không chính thống, lại là người bị Lục vương phủ ruồng bỏ." Cố Ngâm Sương buông lỏng tay cầm bút kẻ mi, móng tay cắm sâu vào lòng bàn
tay, nàng cầm lấy khăn lau, khôi phục lại bộ dáng ung dung.
"Chuyện này cũng không nhọc lòng Nhị tỷ, ta đâu thể chọc cho toàn thành chú ý
như Nhị tỷ được." Ngâm Hoan cười, nhìn nàng không ít bày sức trong nhà
này, Lục Trùng Nham quả thật là người dụng tâm, kiếp trước hay kiếp này
đều là người như vậy, không biết nếu sau này Nhị tỷ không còn một gương
mặt xinh đẹp động lòng người này, hắn còn có thể chung tình nữa hay
không.
"Chuyện này còn không phải là nhờ hồng phúc của
ngươi." Cố Ngâm Sương lành lạnh nói, Thất muội có một câu nói không sai, đối với thân phận của phu gia Lục gia này, nàng xác thực hài lòng, so
với những thanh niên tài tuấn đầy hứa hẹn nhưng chưa có gì trong tay
theo lời của mẫu thân thì nàng càng không thể mất đi ngay cả cơ hội cuối cùng này.
"Nhị tỷ không cần cảm tạ ta, ta cũng chỉ là muốn
trợ giúp Nhị tỷ thôi." Ngâm Hoan trả lời, xoay người ra khỏi phòng của
nàng, Cố Ngâm Sương lạnh mắt nhìn bóng lưng của nàng, sít sao nắm mạnh
khăn tay trong tay...
Ngày hai mươi chính, Cố gia đem của hồi môn của Nhị tiểu thư đưa đến Lục gia, làm tiểu thư thứ nhất xuất giá
của Cố gia, của hồi môn của Cố Ngâm Sương số lượng cũng không kém, điểm
này Cố Vũ Thừa vẫn là rất rõ ràng, con gái lớn xuất giá, hắn và mẫu thân thương lượng một chút liền thêm vài đài trong của hồi môn của Ngâm
Sương, của hồi môn của Cố Ngâm Sương còn nhiều hơn quá khứ một chút.
Còn đối với Lục phu nhân mà nói, cho dù ngươi nhiều của hồi môn tới hơn
nữa, cũng đều không thuộc về Lục gia, ai biết trong chuyện này chính đứa nhi tử ngốc kia của mình đưa tới bao nhiêu đây, lúc bà nhìn những gánh
hồi môn đặt trong sân, Lục phu nhân cảm thấy cái nào cũng là của nhi tử
mình mang đến cho Cố gia.
Ngày ba mươi hôm đó là ngày tốt
cũng là ngày Cố Ngâm Sương xuất giá, đến Lục gia tới đón hôn, bọn người
Cố Dật Tín cũng tượng trưng làm khó Lục Trùng Nham một phen, rất nhanh
để cho hắn vượt qua kiểm tra, Lục Trùng Nham cũng rất hào phóng, đưa bao lì xì khá dày, một đường thuận lợi tiến vào.
Mọi người trong Cố phủ chỉ cần tiễn cô nương xuất giá đến cửa là xong việc, chỉ còn chờ ba ngày sau lại mặt, Cố lão phu nhân tuy là lão tổ tông Cố gia, nhưng
dù sao không phải là cháu gái ruột của mình, chuyện còn lại đều do Tam
phòng tự xử lí.
Ngâm Hoan tại cửa lớn đưa mắt nhìn đón dâu
đội ngũ kia ngày càng đi xa, tiếng chiêng trống cùng tiếng bánh pháo
cũng dần dần xa, nhìn bốn phía một vòng, bọn họ đã đi, mà nàng vẫn còn
lưu lại đây...
Ngâm Hoan không rõ lần động phòng hoa chúc lần này của bọn họ thế nào nhưng lúc lại mặt sau ba ngày, nàng thấy Lục
Trùng Nham tinh thần không tệ, Nhị tỷ khí sắc cũng không tệ, nên là Lục Trùng Nham đối với nàng vẫn rất là sủng ái.
Cố lão phu nhân
để Tam phòng tự xử lí chuyện này, ngược lại là hợp tâm ý của Dương thị,
đứa cháu rể này nàng cảm thấy tốt, cần gì phải đến tạ lễ với phòng lớn,
đứa cháu gái này là của mình mà.
Mới gả một tiểu thư, Cố phủ
cũng không bởi vì vậy mà bớt bận rộn hơn, một tháng sau chính là ngày
Đại tiểu thư của Cố gia xuất gia.
Cộng với không khí náo
nhiệt đầu năm, Cố gia hoan hoan hỉ hỉ xuất giá hai vị tiểu thư, mà trong Lâm An thành đồng dạng cũng là hỉ sự khắp nơi, Tưởng Như Nhân cũng gả
vào phủ Thái tử rồi, sau ngày Cố gia Đại tiểu thư xuất giá không mấy
ngày, liên tiếp hôn sự liên tục lan tràn đến đầu tháng tư, ngày đã dần
dần nóng lên.