Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 96

Gió núi từ từ thổi, Ngâm Hoan nằm ở trước ngực của hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn truyền đến tai nàng, lòng của nàng từ từ cũng bình tĩnh lại, hai người phảng phất là quên thời gian, yên lặng ôm nhau, cảm thụ được tình cảm của song phương truyền đến đối phương dù hai người không mở miệng.

Thật lâu sau, Ngâm Hoan nhẹ nhàng nói ra, "Cảm ơn chàng đã sống mà về."

Tô Khiêm Mặc đáy mắt càng vui vẻ hơn, ôm chặt nàng hơn, "Nếu ta không về được, nàng sẽ quên ta sao”.

"Sẽ, ta sẽ cố gắng ép bản thân quên chàng, cho nên ta mới cảm ơn chàng trở về." Nhớ rõ cùng quên một người đều rất vất vả, Ngâm Hoan lẩm bẩm nói, Tô Khiêm Mặc đẩy nàng ra một chút, dáng vẻ không thể tin mà nhìn nàng, sau cùng bấm mũi của nàng một cái, "Nàng đúng là đủ nhẫn tâm."

"Ừ, cho nên chàng phải hảo hảo mà sống, nếu không ta nhất định quên chàng, sạch sẽ." Âm thanh trong suốt của Ngâm Hoan truyền vào trong tai của hắn, Tô Khiêm Mặc biết rõ nàng không có nói dối, đưa tay đem tóc của nàng vén sau tai, "Nàng lúc nào cũng đối với người khác hay đối với mình nhẫn tâm như vậy."

Ngâm Hoan không có lên tiếng, xem như thừa nhận lời của hắn, Tô Khiêm Mặc than nhẹ một tiếng, "Chuyện vất vả như vậy, về sau không nên làm như vậy nữa, sau này nàng không cần phải đối với mình ác như vậy, nếu chuyện nàng làm không được, nàng cứ nói với ta."

Ngâm Hoan đáy lòng đột nhiên chấn động, ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt kia thật giống như hiểu rõ cái gì, Tô Khiêm Mặc cười đến ôn hòa, "Tiểu bất điểm, nàng đang suy nghĩ gì."

Ngâm Hoan đỏ ửng mặt, lui về phía sau môt bước thoát ly khỏi ngực của hắn, "Ta đang suy nghĩ chàng vì cái gì nói không cần phải đối với mình ác như vậy."

Tô Khiêm Mặc nở nụ cười, "Ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng hẳn là thời điểm đại thọ của Cố lão phu nhân đi." Ngâm Hoan suy nghĩ một chút, không phải là trước linh đường phụ thân bị hắn đụng mới là lần đầu sao.

"Ta nhàm chán cùng bọn Bành thiếu gia đi dạo, ở sau hòn non bộ ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng." Tô Khiêm Mặc từ từ nói nhắc nàng, Ngâm Hoan chợt nhớ tới sau hòn non bộ đó là địa phương nàng đứng trước khi rơi xuống hồ nước, mãnh liệt ngẩng đầu, Tô Khiêm Mặc gật đầu nhẹ, "Ta nhìn thấy nàng cùng tỷ tỷ nàng tại khắc khẩu."

Chuyện này giống như là cả người bị lột trần loã lồ đứng đây, Ngâm Hoan đột nhiên cảm giác không thoải mái, Tô Khiêm Mặc thấy được biểu cảm trên mặt nàng, tiếp tục nói, "Về sau thời điểm Cố quốc công chết, tại Cố gia đã từng gặp nàng, năm thứ hai, ta tại Nam Sơn tự lại thấy được nàng."

"Chàng ở chỗ này sau Nam Sơn tự sao." Ngâm Hoan lầm bầm đón lời của hắn.

"Ta đứng ở trên tường nhìn thấy nàng tự ngã xuống núi." Tô Khiêm Mặc nói xong cúi đầu nhìn nàng, Ngâm Hoan lui về phía sau đến biên giới sườn núi, cảm thấy buồn cười, "Đã như vậy, Tô thiếu gia nhất định cảm thấy ta là người rất ác độc đi, vì sao còn muốn cầu xin Hoàng Thượng tứ hôn đây."

"Nàng xem, nàng lại như vậy rồi, không cần phải đối với ta dựng thẳng lên phòng bị của nàng." Tô Khiêm Mặc bước nhanh đến gần ngăn cản đường đi của nàng, "Ta cho nàng biết những thứ này chỉ là hi vọng nàng về sau không cần phải đối với mình ác như vậy, nếu là nàng trong lòng không vui, nàng cứ nói cho ta biết, ta giúp nàng, nàng không cần phải tự giấu trong lòng, nàng muốn làm gì, ta sẽ giúp nàng chịu trách nhiệm."

Không cần phải nghẹn trong long một mình, ta thay nàng chịu trách nhiệm.

Ngâm Hoan kinh ngạc nhìn hắn, "Chàng nếu cũng đã biết, vì sao không ghét ta vậy." Đương nhiên nếu ai biết được chuyện này đều cho rằng nàng là người cỡ nào độc ác a, biết rõ là kế lại càng muốn xông vào trong, còn muốn phản tổn thương những người kia, đối với mình cũng hung hăng thẳng tay, rơi xuống nước cũng tốt, ngã xuống núi cũng tốt, trúng độc cũng được.

Tô Khiêm Mặc trông thấy nàng đáy mắt chợt lóe lên một tia khổ sở, đem nàng ôm vào trong lòng, "Đồ ngốc, ai nói ta chán ghét nàng, lòng ta thương nàng còn không hết." Thời điểm hắn lần đầu tiên chứng kiến trong đáy mắt một cô nương là nồng đậm tuyệt vọng, hắn rung động, như vậy không lưu luyến liền rơi vào nước, khi hắn chứng kiến nàng đứng ở trên sườn núi do dự không dứt, một hồi lại một hồi thử dò xét tư thế trợt xuống, rõ ràng là nàng sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn là kiên quyết tuột xuống, về sau hắn tìm người tra xét nàng, cuộc sống của tiểu bất điểm này đúng là khó khăn hơn hắn dự đoán rất nhiều.

Biết càng nhiều, hắn liền càng ngày càng khó nhìn cùng kháng cự, chỉ muốn đem nàng được bảo vệ dưới cánh của nàng, "Về sau nàng không còn một mình nữa, đã có ta tại bên cạnh nàng, ta sẽ nghe nàng nói chuyện mà nàng không thể nói cùng người khác, nàng không cần diễn vai người khác trước mặt ta." Cố gia Thất tiểu thư là loại người trong ngoài bất nhất, hắn may mắn đã bắt gặp được mặt khác của nàng.

"Nếu như ta cho chàng biết, ta đã chết qua một lần rồi, đây là ta trọng sinh, đời trước ta chết vô cùng không cam lòng, lão thiên gia đáng thương ta, để cho ta sống lại, để cho ta có cơ hội báo thù những người đã làm ta đau khổ, cho nên ta rất xấu, lòng ta rất hung ác, bởi vì ta muốn xem bọn họ từng bước từng bước sống không bằng chết ở trước mặt ta, như vậy chàng còn tin tưởng ta sao, chàng còn muốn đứng bên cạnh ta sao?" Thật lâu, Tô Khiêm Mặc giống như là đợi một thế kỷ, Ngâm Hoan mới chậm rãi mở miệng nói ra.

"Vậy lão thiên gia nhất định cũng là thương xót ta." Ngâm Hoan chỉ nghe được trên đầu truyền đến một thanh âm cười khẽ, Tô Khiêm Mặc thoải mái mà nói ra, "Đời trước ta không thể gặp nàng, đời này lão thiên gia rủ lòng thương xót ta, để cho ta có thể tại bên cạnh nàng, nàng nói, lão thiên gia có phải hay không cũng không tệ lắm."

Cảm xúc thương xót kia của Ngâm Hoan trong nháy mắt bị lời này của hắn đánh tan, ngẩng đầu nhìn liếc nhanh phía chân trời đã có chút tối, khóe miệng giương cao một nụ cười vui vẻ, "Ừ, lão thiên gia xác thực cũng không tệ lắm."...

Thời điểm Tô Khiêm Mặc đem Ngâm Hoan đưa đến Cố gia trời đã tối, A Hỉ ngồi ở bên ngoài cửa đợi thật laai, ai oán nhìn thiếu gia nhà mình mặt mày hớn hở, "Thiếu gia, tại sao ngài lại đi lâu như vậy."

Đồng dạng đợi thật lâu còn có Nhĩ Đông, nhìn tiểu thư hoàn hảo không tổn hao gì đã trở lại, Nhĩ Đông nhìn thoáng qua Tô Khiêm Mặc đứng ở ngoài cửa, rất nghiêm túc nói với Ngâm Hoan, "Tiểu thư, sau này ngài đừng đơn độc cùng Tô thiếu gia đi ra ngoài, để cho người khác biết rồi có thể nói lung tung."

"Biết rồi ~" Ngâm Hoan nhéo nhéo cái mũi của nàng, "Đi thôi." Thừa dịp Nhĩ Đông không chú ý, Ngâm Hoan hướng phía sau lưng phất phất tay, Tô Khiêm Mặc nhìn đại môn từ từ đóng lại, A Hỉ cùng ở sau người thấy thiếu gia không để ý tới mình, càng ủy khuất, "Thiếu gia, ngài như vậy vương phi sẽ mất hứng."

"Ngươi rốt cuộc là nghe ta hay là nghe mẫu phi ta." Tô Khiêm Mặc nghe hắn thao thao không ngừng quay đầu lại liếc hắn, A Hỉ lẩm bẩm nói ra, "Ai phát tiền công cho ta, ta nghe người đó."

Tô Khiêm Mặc, "..."

Ba ngày sau, Bát vương gia cùng Bát vương phi mang theo quan môi tới cầu hôn, mang đi ngày sinh tháng đẻ của Ngâm Hoan cầm đi tương hợp, năm ngày sau Bát vương phủ đưa tới tin tức hợp cưới, cũng định ra ngày nạp chinh.

Làm theo trình tự lục môi, Lâm An thành lại một lần nữa nhốn nháo vì chuyện này, nhiều phiên bản được đưa ra, kết quả sau cùng đều là tiểu thiếu gia nhà Bát vương phủ muốn kết hôn Cố gia Thất tiểu thư.

Mà Cố Ngâm Sương đang an thai đồng dạng cũng nghe được tin này, mấy tháng qua nàng vốn là không thoải mái tâm tình lập tức bị tăng lên tới đỉnh điểm, nàng ta lại được tứ hôn, đối tượng tứ hôn là tiểu thiếu gia Bát vương phủ, càng kích thích Cố Ngâm Sương hơn đó là người ta có chút công trạng mà Lục Trùng Nham căn bản không cách nào so với hắn, hắn còn trẻ như vậy đã lập được công trạng hiển hách.

Nha hoàn bên cạnh Cố Ngâm Sương nhìn vẻ mặt dữ tợn xuất hiện trên mặt phu nhân, bị hù dọa ở một bên không dám lên tiếng.

Hảo một cái Cố Ngâm Hoan, làm cho nàng rơi xuống tình cảnh như vậy, nhưng nàng ta có thể đại phong quang gả đi, dựa vào cái gì a, dựa vào cái gì a!

Cố Ngâm Sương càng nghĩ càng không cam lòng, đột nhiên dưới thân đau nhói, một cổ máu ấm áp chảy xuống đùi, Cố Ngâm Sương hoảng hồn, "Mau, nhanh đi tìm đại phu, nhanh đi!"

Bụng dưới đau nhức càng ngày càng rõ ràng, máu không ngừng chảy xuống làm nàng không ngừng sợ hãi, sẽ không, sẽ không.

Không biết nha hoàn chạy ra ngoài bao lâu, Cố Ngâm Sương hai tay nắm chặt ghế nằm tay vịn, hung hăng cắn môi, nhưng cảm giác đau đớn kia không chút nào giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Bên ngoài nha hoàn cước bộ vội vã đến gần, cùng ma ma hồi môn của Cố Ngâm Sương thấy mà hết hồn, vội vàng hướng phía bên ngoài hô, "Người đâu, mọi người chết ở đâu rồi!"

Lúc này là giữa trưa, hai nha hoàn mơ mơ màng màng chạy tới, ma ma kia tiến tới an ủi, "Tiểu thư ngài đừng nóng vội, Đông Linh đi tìm đại phu rồi, Riểu Thái đi mời phu nhân rồi, ngài chịu đựng thêm một chút."

"Đừng đụng vào ta!" Cố Ngâm Sương quát lớn hai nha hoàn kia, "Thiếu gia các ngươi đâu, còn không mau đi tìm."

"Nhị thiếu phu nhân, thiếu gia sáng sớm đi theo Đại thiếu gia ra ngoài rồi."

"Đi đâu, đi tìm trở về cho ta." Cố Ngâm Sương cắn răng nói hết mấy chữ kia, máu dưới thân đã tràn thành một bãi.

Thời điểm Chờ Lục phu nhân bị đánh thức chạy tới, Cố Ngâm Sương đã đau nhức gần ngất đi rồi, chuyện như vậy chỉ có thể trước tìm bà đỡ sau tìm thêm đại phu, thật may là trong phủ đã sớm có bà đỡ ở đó, cho dù bà chán ghét đứa con dâu này nhưng đây là cháu nội của bà, cốt nhục của con trai bà, Lục phu nhân bên ngoài chất vấn nha hoàn, tại sao người đang tốt lại tự nhiên sảy thai.

"Phu nhân, thiếu phu nhân cũng không có đi qua đi lại, ăn cơm trưa rồi nằm trên ghế, không biết sao lại tự nhiên chảy máu." Đông Linh quỳ trên mặt đất dập đầu, nàng là thật không biết vì cái gì, ăn cũng giống như bình thường, tiểu thư buổi trưa hôm nay khẩu vị tốt hơn mọi khi, ăn được nhiều hơn.

Bà đỡ xử lý xong không bao lâu, đại phu cũng đi ra, Lục phu nhân lôi kéo hắn hỏi, "Đại phu, hài tử sao rồi."

Đại phu còn chưa kịp nói gì, bà đỡ kia liền ôm một cái tã lót đi ra, khó xử nhìn nàng, "Phu nhân."

Lục phu nhân nhìn vào bên trong tã lót, suýt nữa ngất đi.

Kia là một hài nhi lớn chừng quả đấm, đã sớm không còn thở, thân thể máu đỏ nằm ở trong tã lót, bà đỡ ở một bên đáng tiếc nói, "Là một nam hài."

Lục phu nhân đột nhiên hung hăng tát về phía Đông Linh, "Ngươi còn biết sợ sao, buổi chiều Nhị thiếu phu nhân đến tột cùng ăn cái gì làm cái gì, tại sao lại xảy thai." Cho dù ngay từ đầu mang thai không yên, nhưng sau khi uống thuốc an thai của đại phu cũng không còn vấn đề gì, tại sao đột nhiên lại mất được.

Mặt Đông Linh sưng đỏ không nói được lí do, đại phu một bên mở miệng, "Lục phu nhân, Nhị thiếu phu nhân do tâm tình kích động quá lớn, Nhị thiếu phu nhân vốn là tuổi còn nhỏ, thân thể chưa nẩy nở, mang thai không yên, kiêng kỵ nhất là tâm tình kích động, bình thường là nên tâm bình khí hòa, không nên có chỗ tích giận, vừa mới nãy ta thay nàng bắt mạch, phát hiện trong cơ thể nàng trầm tích, hoả quá vượng, Nhị thiếu phu nhân tâm tư quá nặng."

Lục phu nhân nhìn về phía Đông Linh, "Trước đó các ngươi nói gì!"

Đông Linh run run lẩy bẩy thuật lại, Lục phu nhân sau khi nghe xong đột nhiên nở nụ cười, đây là lòng tiểu nhân, muội muội được tứ hôn, tỷ tỷ rõ ràng là tức đến sảy thai.

Lục phu nhân cảnh cáo đám nha hoàn bà tử ở đây, nếu là truyền đi ra ngoài, liền hết thảy cút ra khỏi Lục phủ, "Nhị thiếu phu nhân là không cẩn thận vấp ngã cho nên mới xảy thai, các ngươi nhớ kỹ không chưa." Lục phu nhân ngẫu nhiên nhìn về phía đại phu kia, đại phu lập tức nói, "Ta đây phải đi khai phương thuốc."

Lục phu nhân trào phúng nhìn thoáng qua phòng Cố Ngâm Sương, thật sự là đủ chê cười, chuyện này bà cũng không muốn nói rõ nguyên nhân cho nàng ta, tự làm thì tự chịu đi.......

Cố Ngâm Sương từ từ tỉnh lại, vô ý thức đi sờ bụng, chỗ đó đã bằng phẳng một mảnh, rốt cuộc không còn nhô lên như lúc trước nữa.

Một đôi tay bắt được nàng, Lục Trùng Nham ngăn cản nàng không ngừng mà sờ xuống, "Ngâm Sương, Ngâm Sương, ta ở đây, ta ở đây, nàng đừng buồn, hài tử mất rồi, chúng ta cũng có thể có lại mà."

"Tướng công, con của chúng ta mất rồi, con của chúng ta ô ô..." Cố Ngâm Sương khóc lên, mới chỉ trong chốc lát liền mất, đứa nhỏ nàng cực nhọc mang thai năm tháng đã mất, nàng thậm chí không biết nguyên nhân, Cố Ngâm Sương đột nhiên giữ chặt tay của Lục Trùng Nham, "Tướng công, nhất định là có người muốn hại con của chúng ta."

Lục Trùng Nham thấy bộ dáng nàng tiều tụy rất đau lòng, "Không có ai hại con của chúng ta hết, đại phu nói là nàng tâm tình vô cùng kích động, thân thể suy yếu hài tử liền mất." Cố Ngâm Sương lập tức đình chỉ tiếng khóc thút thít, trong mắt toàn là hận ý, Cố Ngâm Hoan, nếu không phải là ngươi, nếu không phải là nghe tin tức của ngươi, ta cũng sẽ không mất đi đứa bé này.

"Nàng đừng khổ sở, mẫu thân nói, nàng còn trẻ, hài tử về sau còn sẽ có, trước tiên phải đem thân thể dưỡng cho tốt, đại phu nói nàng tâm tư quá nặng, về sau không cần phải nghĩ nhiều như vậy." Lục Trùng Nham ôm nàng an ủi, Cố Ngâm Sương thân thể cứng ngắc ở đó, nàng làm sao có thể không tâm tư nặng được, kể từ khi nàng mang thai, hắn liền liên tục ở trong phòng hai thiếp thất kia.

Cố Ngâm Sương suy yếu nói, "Tướng công, thực xin lỗi, không thể thay chàng sinh hạ Lục gia trưởng tử, thiếp có lỗi với chàng." Nói xong ríu rít khóc lên tiếng.

Lục Trùng Nham ôm nàng an ủi, không có một tia lo lắng, "Không có việc gì, chỉ có ngươi mới có thể sinh hạ Cố gia trưởng tử, Đại ca hắn vĩnh viễn sẽ không có cơ hội này."

Cố Ngâm Sương nghe hắn giọng điệu có một tia hung ác mạnh mẽ, hai tay ôm lấy hắn chặt hơn, nam nhân đều là người háo sắc, chỉ có ích lợi tương quan buộc chặt hắn, hắn mới có thể vĩnh viễn đối với ngươi mãi mãi không rời...
Bình Luận (0)
Comment