"Tiểu Hy."
Dương Hy đứng ngây ra vài giây, vậy mà là Lâm đại nhân gọi đến sao?
"Anh, sao vậy?" Dương Hy đưa tay lên tai nghe bluetooth, giọng càng trở nên mỏng hơn.
"Nhắm mắt lại."
"Hả?" Cậu kinh hãi: "Đừng nói anh vào đây rồi nhé?"
"Nghe anh, nhắm mắt lại." Giọng Lâm tổng khàn khàn, nhiều hơn một phần ra lệnh.
Dương Hy bị khí thế của người kia qua chiếc tai nghe áp đảo, bất tri bất giác từ từ nhắm mắt lại.
Những viên đạn lần lượt nhắm thẳng đến cậu, và...
"Rầm!" Cửa chính bị mở toang, hơn mười đặc công dưới tay Lâm Nhất tiến vào.
"Cậu chủ, chị dâu siêu quá!" Một cô gái mặt đeo một chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt, tay trái là hệ thống tay giả có khả năng cảm biến, cơ thể cô ta giống như là một con robot sống động, đoán chừng cô gái này là một sản phẩm trong một cuộc thí nghiệm nào đó.
Đứng cạnh Lâm Nhất là một thanh niên quái dị, đầu nhuộm tóc bạc, hai mắt xanh-đỏ rực rỡ.
Hắn mỉm cười gian tà: "Cái hệ thống quái gở này, quả nhiên là làm tôi ngứa mắt quá đi!"
Dương Hy trợn tròn mắt kinh ngạc: "Lâm Nhất...!Mấy người..."
Lâm Nhất chậm rãi tiến lại, đưa tay xoa đầu cậu: "Em làm tốt lắm."
"Anh à, giải thích chút đi.
Sao lại, sao anh biết..."
"Khi quay về sẽ giải thích cho em." Hắn mỉm cười đưa ngón tay hòng chặn lại một tràng câu hỏi từ Dương Hy.
Hắn cùng thuộc hạ trong khi Dương Hy chưa kịp định thần đã thuận thế lôi đầu tên Trần Phàm ra luôn rồi.
Dương Hy không có phản ứng, căn bản là hoàn toàn không theo kịp hành động của bọn người ông xã nhà cậu.
"Thằng khốn!" Trần Phàm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Lâm Nhất.
Hắn sau một lúc im lặng thì tỏa ra khí thế bức người hướng Trần Phàm yêu cầu: "Ông im miệng."
Trần Phàm đột nhiên cười ha hả, bấm nút đỏ được dấu trước trên tay, mọi thứ xung quanh dần đổ vỡ.
Cuối cùng là vùi lấp tất cả trong đống đổ nát.
...
Dương Hy bừng tỉnh lại, cậu thở hổn hển nhìn xung quanh.
Ngỡ ngàng nhận ra mình đang ngồi trên xe.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.
Cấm Hôn Môi
3.
Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương
4.
Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!
=====================================
Là mơ sao?
Lúc này Lâm Nhất gọi tới, Dương Hy bèn nhận cuộc gọi: "Anh?"
"Em đi đâu?" Giọng Lâm Nhất trầm xuống, dường như hành động của cậu làm hắn thập phần tức giận.
Dương Hy ngớ ra, hình ảnh chân thật sống động vừa rồi mà lại là mơ? Có phải là lừa người không chứ?
"Em, em sẽ quay về ngay!" Vừa đáp lời cậu lập tức cho xe quay trở lại tổng công ty Lâm thị.
Cả cơ thể hoàn toàn không cảm nhận được một chút chân thực nào.
Có lẽ, cậu vẫn chưa rút được kinh nghiệm từ những gì đã qua.
Chuyến đi này mà nói, đối với cậu là quá ngu xuẩn.
Còn rất nhiều, rất rất nhiều kẻ thù xung quanh cậu và Lâm Nhất, nhưng nếu cậu mãi mãi chỉ suy nghĩ nông cạn như vậy thì việc trả thù hết tất cả là bất khả thi.
Dương Hy đi đến bệnh viện, đi vào trong phòng VIP gặp lại người kia.
"Tiểu Hy." Lâm Nhất ngồi trên giường, bên cạnh là Mộc Nhiên.
Hắn đưa tay ý bảo Mộc Nhiên rời đi, để lại căn phòng chỉ mình cậu và hắn.
"Em nói, em muốn đến Trần Sinh làm việc?" Lâm Nhất giương ánh mắt nộ khí xung thiên đang cố gắng che giấu gằn giọng hỏi.
Dương Hy lưng sắp ướt đẫm, nhỏ giọng thì thầm: "Không phải do anh à..."
"Em nói gì đó?"
Dương Hy giật bắn, tức thì ngẩng mặt lên, che giấu câu chuyện dài dòng mà biện minh: "Không đi, không đi nữa." Cậu cầm theo giỏ trái cây vừa mua tiến lại, dụ dỗ: "Em cắt trái cây cho anh nha."
Lâm Nhất không đáp lời, chỉ im lặng nhắm mắt lại.
Cậu cũng biết thân biết phận không dám hó hé thêm câu nào nữa.
Đến khoảng chừng một tiếng sau, có hai người lạ mặt tiến vào.
Là một nam một nữ giống với những người đi theo Lâm Nhất trong giấc mơ của Dương Hy, hắn nói rằng họ là người của hắn.
Dương Hy không còn bất kì nghi ngờ gì nữa, có chút rơi vào trầm tư.
Hai người nọ, nam là Vương Đình, nữ là Ánh Hoa cùng Lâm Nhất nói đến cái gì tổ chức rồi buôn bán hàng cấm, Dương Hy cũng không để tâm, cư nhiên rơi vào trạng thái suy nghĩ miên man.
Cậu không hiểu sao giấc mơ kia lại chân thực đến như vậy.
Tiến vào mê cung của Trần Phàm, đối diện với súng tự động của gã, rồi người của Lâm Nhất đến xử lý đống sắt vụn...
Từng chi tiết rõ ràng đến mức khiến Dương Hy cảm thấy khó hiểu, làm gì có giấc mơ nào lại khiến cậu ghi nhớ rõ ràng như thế?
Có phải đó là một sự nhắc nhở của bản tính, hay là do não cậu có vấn đề nha?
Vương Đình và Ánh Hoa báo cáo tình hình Trần Sinh chèn ép một số người của Lâm thị trong thế giới ngầm, ỷ vào quyền thế của Trần gia mà lộng hành.
Không phải lần trước Lâm Nhất không biết người ra tay với mình là người của Trần Phàm mà chỉ là hắn đang đợi một thời cơ, đem hết đống chứng cứ về gã nộp lên cho cảnh sát, rồi sau đó sẽ là cộng đồng mạng trên thế giới.
Đó cũng chính là lý do, sau mỗi lần Dương Hy không kiềm chế được mà ra tay, Lâm Nhất luôn tìm cách xóa bỏ mọi thứ trước khi Trần Phàm tìm ra dấu vết.
Trần Sinh cùng Lâm thị đối đầu, người ngoài có thể nói như hai tập đoàn đều cân tài cân sức, chỉ có người của Lâm Nhất mới hiểu, bên trong Trần Sinh, gần một nửa đều là người dưới tay Lâm Nhất.
Trần Phàm luôn bám trụ trong nhà và chỉ huy mọi thứ cũng từ trong căn biệt phủ đó của gã.
Chỉ cần gã vẫn còn ở trong đó, sẽ không có một ai dám bắt gã.
Nhưng sẽ ra sao, nếu gã thoát ra khỏi vùng an toàn của mình?
Gã muốn đối đầu với Lâm Nhất nhưng lại quá tự phụ, gã cứ tưởng chỉ cần gã còn ở trong nhà thì mọi chuyện cho dù có giết người đi chăng nữa cũng không cần dấu đi danh tính.
Bản tính này của gã sẽ giết chết gã.
Đến khi Trần Phàm nhận ra, và muốn lục tìm lại những hành động tay trái của Lâm thị thì đã quá muộn.
Một kẻ ranh mãnh nhưng tự phụ thì không thể nào đối đầu được với một con người thâm hiểm nhưng chu toàn đâu.
Lâm Nhất nhìn tập hồ sơ ngẫm nghĩ: món quà này, chắc Tiểu Hy của hắn sẽ thích lắm đây...!Dù gì thì, hình như Dương Hy khá thích con cáo già xấu xí này.
Đạp Trần Sinh xuống không khó, chỉ là Lâm Nhất thật lười để tâm.
Đâu biết tiểu khả ái của hắn lại quan tâm đến chúng như vậy...
- ----Tác giả có lời muốn nói:
Hai đứa thích nhau rồi yêu nhau đồ=.= mà mỗi đứa lại suy nghĩ một kiểu:v.