Ngày mới tại trại huấn luyện sớm bắt đầu.
Trời chưa sáng, Dương Hy đã háo hức đến mức quên mình ở nhà đã ngủ nướng như thế nào.
Cậu mặc đồ thể dục, nhẹ nhàng rời giường mà không đánh thức người bên cạnh, đêm qua Lâm Nhất mất ngủ, không thể để hắn như thế lại cùng cậu dậy sớm.
Dương Hy như chú mèo con, nhanh thoăn thoắt chạy ra khỏi phòng.
Buổi sáng ở đây mang theo khí lạnh còn vương vấn, nhưng đến khoảng chừng tám chín giờ sáng khi nắng lên thì sẽ không còn lạnh nữa.
Cậu chạy vòng quanh sân chạy gần năm vòng thì người huấn luyện cho nam sinh trường cậu cũng ra tới nơi.
Y là một người cao gầy, gương mặt dễ nhìn, cùng với đôi mắt trầm tĩnh băng lãnh của người quân nhân đã trải qua vô số trận chiến hay những thử thách gian nan khó nhằn trong quân doanh.
Đối với một người bình thường, y thực sự rất có sức uy hiếp.
Nhưng đối với cậu, phải chăng chỉ là cảm giác của đồng nghiệp với nhau?
Dương Hy không sợ người này, trái lại còn cảm thấy khá thú vị.
Hắn tên là Băng Dạ, và cũng đúng như cái tên...!Người này cực khó tiếp cận.
"Cậu kia." Y đưa tay chỉ vào cậu, ý muốn cậu tiến lại.
Dương Hy hai tay cầm hai đầu khăn đang được choàng lên cổ, ung dung đi đến: "Sao thế, cán bộ gọi tôi?"
Băng Dạ quét ánh nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cậu hỏi: "Chưa đến giờ tập họp, cậu ở đây làm gì?"
Quả thật, Dương Hy rời giường từ rất sớm.
Có thể nói như cậu cả đêm không ngủ chỉ để chờ ngày mai tới.
"Xin lỗi nha, tại tôi nôn nóng quá nên không ngủ được." Cậu đưa tay gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Làm phiền cán bộ rồi."
Gì chứ, diễn xuất tỏ ra vô tội, hiền lành này kia...!tôi làm suốt.
Dương Hy bỏ đi một mạch, bây giờ thì có lẽ cậu nên quay về rửa mặt làm vệ sinh lại một lần nữa rồi đi ăn sáng, chứ chạy vòng sân tập luyện năm sáu lần rồi muốn ngủ lại cũng không được.
Băng Dạ từ phía sau quan sát bóng lưng của cậu...!Không biết đã có chủ chưa nhỉ, thật hợp gu mình quá...
...
Trời sáng tinh, Dương Hy đến gần Lâm Nhất lay lay: "Đại ca, dậy thôi."
Lâm Nhất xoay người, mơ màng đưa tay chỉ lên mặt mình, ngang ngược nói: "Không dậy."
Cậu xém chút không nhịn được cười, đặt lên môi hắn một nụ hôn: "Được chưa, dậy nào!"
Đợi lúc Lâm tổng quần áo chỉnh tề, hai người mới nắm tay nhau đến nhà ăn.
Nhà ăn vẫn còn vắng, căn bản đám công tử nhà giàu trong trường rất ít khi dậy sớm.
Không chừng hiện tại còn đang khóc lóc than trời trách đất thảm thiết ở trên giường.
"Dương Hy, ở đây!" Am Hiển vẫy vẫy tay, bên cạnh y vậy mà cũng lại thấy Bạch Nhĩ.
Cậu chán ghét tiến tới: "Sao lại vẫn là anh? Tình cảm hai người gần đây gắn bó quá nhỉ?"
Am Hiển giật mình, vội phân trần.
Không ngờ tới Bạch Nhĩ lại đáp: "Cậu quá khen."
Am Hiển: "..."
Dương Hy "hừ" một tiếng, kéo Lâm Nhất ngồi xuống phía đối diện, nhìn sắc mặt hắn có vẻ không tốt nên cậu cũng không dám gây chuyện gì nhiều.
"Để tôi đi lấy đồ ăn." Am Hiển leo lên thành ghế nhảy ra đằng sau, chạy mất hút.
Động tác của y làm Bạch Nhĩ suýt thì nhảy dựng, không hiểu được từ lúc nào mà Bạch Nhĩ lại để ý đến từng động tác cử chỉ của y nhiều như vậy, cứ như thể mọi chuyện gì có liên quan đến Am Hiển thì đều là chuyện của hắn.
"Lâm tổng, dạo gần đây tôi có nghe nói người của Lâm thị thường xuyên bị người bên Trần Sinh gây sự.
Không biết ngài đã giải quyết xong chưa mà lại có nhã hứng tham gia tập huấn của sinh viên như vậy?"
Lâm Nhất cầm lấy cốc nước, từ tốn uống một ngụm: "Tôi nghĩ, Bạch tiên sinh nên lo cho lời hứa của ngài thì hơn đi."
Thoáng chốc Dương Hy cảm nhận được gã hơi mất tự nhiên, nhưng rất lâu sau đã quay lại gương mặt như cũ, thanh âm đều đều: "Tôi đương nhiên chu toàn."
Cậu hơi khó hiểu "lời hứa" trong lời nói của Lâm Nhất đây là gì nha...
...
Ăn uống xong thì phải ngay tức thì ra sân bắt đầu khóa huấn luyện, trên đường đi Dương Hy tò mò hỏi hắn về lời hứa kia.
Lâm Nhất liền giải thích, chỉ là một lời hứa nho nhỏ giúp cho hai tập đoàn phát triển mạnh hơn chút nữa thôi.
Chẳng mấy chốc cũng tới sân tập, hàng dài nam sinh phải há hốc mồm với việc huấn luyện tại đây.
Tỉ như phải leo tường, luyện thăng bằng hay một chỗ luyện ngắm bắn.
"Eo, nhìn thôi đã thấy đau mỏi chân tay rồi."
"Tối nay không ngủ ngon được rồi..."
Những người có mặt: "..." xôn xao thảo luận.
Tiếng của Băng Dạ cắt đứt cuộc trò chuyện của họ: "Trật tự."
Y đứng trên bục, nghiêm mặt nhìn xuống dưới giới thiệu về các nguyên tắc khi ở trong trại, phải tập trung hay phải hết mình cho đợt tập huấn...
Cuối cùng, mở màn bằng cuộc đua đầu tiên.
Chạy bộ.
Một tiếng "a" vang trời phát ra từ vị trí đám nam sinh, một quãng đường dài 1000-2000m đang chờ đợi họ, kiểu này về được tới phòng nghỉ thôi cũng đã là chuyện lớn.
"Em có vẻ là người hào hứng nhất trong đây nhỉ?" Lâm Nhất xoa đầu cậu như thói quen.
Dương Hy nở nụ cười, dưới ánh mặt trời cậu như một bông hoa hướng dương nở rực rỡ, hai má cậu phiếm hồng do ở ngoài nắng trong quãng thời gian hơi dài.
Cậu gật đầu chắc chắn: "Em cõng anh chạy hết hai vòng cũng được nha!"
Lâm Nhất nghe cậu nói vậy thì bật cười: "Thế thì chúc bảo bối may mắn."
Dương Hy không nói hai lời, là người xuất phát đầu tiên.
...
Tiếng còi vang lên giữa những tiếng nhốn nháo của gần hai trăm người.
Dương Hy vào tư thế chuẩn bị, khi nghe tiếng còi lần thứ hai cậu...!Xuất phát!
Như một con báo dùng hết sức của nó để rượt đuổi con mồi.
Chỉ nói đến tốc độ khi xuất phát thôi đã là kinh người.
Cậu không biết mệt, thậm chí cũng chẳng giảm lại tốc độ khi về đến đích.
Trong suy nghĩ của Dương Hy, đường chạy đã sớm không còn là đường chạy.
Nói đúng hơn, Dương Hy đã biến lần chạy bộ này thành cuộc đua săn đuổi con mồi.
Ở kiếp trước, mỗi khi đến bãi săn cậu đều phải chạy theo con mồi mới bắt được nó.
Không thể cứ mãi ở một chỗ ngắm bắn, như vậy sẽ rất nhàm chán.
Mà con mồi của cậu khá nhiều thể loại.
Trong số đó cũng có cả vận động viên chạy quốc gia nữa.
Cậu không thể để nó thoát, nên phải chạy theo nó.
Rốt cục Dương Hy cũng chạy về tới đích, như đã ngoạm được con thú cần phải săn rồi.
"Ngạc nhiên thật." Một bàn dài gồm hai thầy cô giáo, hai cán bộ đang ngồi chấm điểm, có nữ giáo viên kinh hô.
Băng Dạ vẫn trầm lặng đứng một bên quan sát....