Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương

Chương 33


"Cậu không thấy bầu trời khuya hôm nay đẹp sao?" Bạch Nhĩ nghịch nghịch lọn tóc của mình, quay sang Am Hiển hỏi.
Am Hiển sợ hãi, vấu chặt hắn khóc thét: "Tôi muốn đi xuống! Tôi sợ độ cao!"
Bạch Nhĩ đưa tay ôm lấy y, nhỏ giọng: "Có tôi ở đây cậu sợ cái gì, thử nhìn lên trời đi, tôi muốn cậu thưởng thức nó."
Chính xác, Am Hiển bị Bạch Nhĩ bắt trèo lên mái nhà ngắm sao, mà y thì lại rất sợ độ cao...
Đôi mắt đang sống chết nhắm chặt lại vì lời của hắn mà chậm rãi mở ra.

Am Hiển nhìn lên cao.
...Quả thật, sao rợp khắp bầu trời đêm.
Chưa bao giờ y thấy nhiều sao đến như vậy.
"Đẹp không? Tôi đặc biệt cho cậu xem thôi đấy nhé!"
Am Hiển tròn mắt nhìn Bạch Nhĩ, dưới ánh sáng mờ ảo le lói từ trên cao chiếu rọi xuống, hắn giống như một tiên nhân giáng thế, xinh đẹp hệt một bông hoa cao quý.
Am Hiển lấy lại tinh thần, ngại ngùng mắng: "Sao này cũng không phải của anh!"
"Lúc nhỏ tôi hay cùng mẹ tôi ngắm sao ở ban công nhà."
"Lúc đó, không thoải mái như bây giờ...!Ba tôi suốt ngày rượu chè cờ bạc, buổi tối hiu quạnh ở nhà chỉ có mẹ và tôi." Bạch Nhĩ hồi tưởng lại quãng thời gian cơ cực kia, tự chế giễu bản thân lúc đó quá yếu đuối, không thể bảo vệ được mẹ.
"Hai mẹ con tôi cùng nhau ngắm những ngôi sao, cẩn trọng đếm đi đếm lại."

"Đếm sao?" Am Hiển ngạc nhiên.
Hắn bật cười: "Phải, đếm thật lâu...!đếm đến lúc, mẹ tôi không còn thở nữa."
Mẹ hắn bị ung thư giai đoạn cuối, đêm đó ở nhà riêng của mình, Bạch Nhĩ đã cùng mẹ ngồi trò chuyện xuyên suốt thật lâu, cùng bà đếm những ngôi sao đang lấp lánh ẩn hiện trên bầu trời.

Ngọn gió nhẹ thổi qua, chốc lát đã đem mẹ hắn bay về thiên cung rực rỡ.
Bỏ lại hắn cô độc lẻ loi với những ngôi sao.
"Xin lỗi vì đã nhắc lại chuyện không vui của anh." Am Hiển bị chìm vào cảm xúc đau lòng khi mất đi người thân.

Hình như là, Dương Hy cũng đã từng trải qua loại cảm giác này.
Nhưng chưa một lần y thấy cậu tỏ ra đau đớn, hoặc khóc thật to.
Chỉ sự tồn tại của cậu thôi, đã là một ý chí mạnh mẽ phi thường.

"Không sao, nhưng cậu là người đầu tiên mà tôi kể nghe việc này." Bạch Nhĩ cười thật tươi, nâng tay trỏ lên: "Suỵt, đừng nói với ai nhé?"
"Được..." Am Hiển bị cuốn mất hồn vì vẻ đẹp của người đối diện, mê man nói.
Không hiểu vì sao, khi nhìn nụ cười gượng gạo của hắn, y thật muốn dùng tất cả mọi thứ mà y có để che chở cho hắn.

Che chở cho mọi nỗi đau của hắn.

"Anh, có thể cho tôi một cơ hội được không?"
Bạch Nhĩ ngây người: "...!Gì cơ?"
Mặt Am Hiển đỏ như máu, lắp ba lắp bắp nói: " Cơ, cơ hội để..."
"Để?"
"Ư..." Am Hiển không nhịn được, mấy lời này quả nhiên chẳng hợp với y chút nào, liền nhanh nhảu đáp: "Không, không có gì!"
Bạch Nhĩ không buông tha: "Để làm gì? Ít nhất cũng phải giải đáp cho tôi chứ?"
"Anh im miệng!" Am Hiển đẩy hắn ra, làm chính mình suýt thì té ngã xuống dưới, may sao Bạch Nhĩ kịp chụp lại.
"Cẩn thận!"
Hắn bị mất đà, nằm lên người y, Am Hiển cảm thấy môi mình chạm vào cái gì ẩm ướt, mở mắt ra thì...
"Ưm..." Lưỡi của hắn khuấy đảo trong khoang miệng y, mạnh mẽ công chiếm hết khí lực của y.

"Cậu cố tình sao?" Ánh mắt Bạch Nhĩ hiện rõ vẻ ranh mãnh, khàn giọng hỏi.
"Cố tình cái đầu anh!"
Hắn đè y lại, không hài lòng với hành động vùng vẫy của y, càng mạnh mẽ làm y hít thở không thông.

"Làm tôi cậu cũng đã làm rồi, bây giờ còn tỏ ra ngại ngùng?" Bạch Nhĩ buồn cười trêu chọc.
"Anh thôi nhắc về lần đó đi!"
"Nào nào, đừng tức giận mà."
...
Dương Hy từ hành lang phòng ngủ cầm li nước ngước mắt nhìn hai tên đang ở trên mái nhà làm trò, chẹp miệng: "Sở thích quái lạ thật, lên mái nhà hôn nhau à?"
Cậu lắc đầu, rồi đẩy cửa tiến vào một căn phòng gần đó.
"Anh à, uống một chút nước không chừng khô miệng."
Lâm Nhất đón lấy cốc nước uống một hơi, tay nhanh lẹ kéo cậu lên giường.
"Lâu rồi em chưa cho..."
Chưa để hắn nói xong, Dương Hy đã hiểu ý định, tự mình vận động cởi bỏ lớp áo ngoài.
"Không được quá sức."
Lâm Nhất: "..." Có tiểu khả ái này bên mình, Lâm Nhất khó lòng giữ lại tính cách ôn hòa.
...
"Tôi ôm cậu xuống." Bạch Nhĩ toan bế Am Hiển lên theo kiểu công chúa.
"Ê! Anh làm gì?" Am Hiển hoảng hốt.
"Trời trở lạnh, cậu không muốn về phòng à?"

"Nhưng, nhưng sao anh lại..."
Bạch Nhĩ bất đắc dĩ, cưỡng ép bế y lên: "Không muốn té xuống dưới thì ôm cho chặt vào."
Am Hiển đang định lại vùng vẫy, nghe hắn nói thế thì lập tức biến thành khúc gỗ cứng ngắc nằm im.
"Ngoan." Bạch Nhĩ mỉm cười hài lòng.
"Khốn kiếp, anh hay lắm!"
Hai người quay trở lại phòng nghỉ chung, Am Hiển cứ ngỡ mình có lẽ sắp được ngủ nghỉ ngon lành rồi...!Nhưng không!
"Tôi muốn ngủ với cậu." Hắn khẽ nhỏ giọng.
Am Hiển không dám làm phiền những người bạn cùng phòng nên cũng không dám nói lớn, khẽ quát: "Anh cũng có giường mà?"
"Ở phía dưới này ngủ lạnh lẽo lắm, với lại..."
"Với lại cái gì?" Y mất kiên nhẫn, có phần vặn lớn volume hơn.
"Với lại, tôi, tôi sợ ma."
Am Hiển: "..." Từ trước đến nay, làm sao anh ở một mình được vậy?
"Am Hiển tiên sinh...!Có thể dủ lòng thương không?" Bạch Nhĩ mặt dày trưng ra vẻ ủy khuất: "Được không, tôi thật sự sợ lắm..."
Am Hiển: "..."
Y thở dài, đúng là tình cảnh và tên khốn này luôn đẩy y vào đường cùng: "Cút lên đây!".

Bình Luận (0)
Comment