Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương

Chương 39


- -----Hai năm sau.
"Đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?" Dương Hy trên người mặc y phục nghiêm chỉnh, tay đẩy xe lăn của người yêu quay sang hỏi Châu Minh.

"Đã sắp xếp ổn thỏa." Châu Minh đáp.
Dương Hy gật đầu tỏ ra hài lòng, trong vòng hai năm nay cậu đã rất mong đến cái ngày này.

Cái ngày mà cậu sẽ biết được, người muốn giết chết cậu nhất là ai.
Cậu vừa giúp hắn lên xe, liền mở lời: "Lâm đại nhân, em có chuyện muốn nói cho anh nghe."
"Sao vậy?" Lâm Nhất qua hai năm sức khỏe thì vẫn như thế, nhưng nhờ có sự chăm sóc cẩn thận từ Dương thiếu gia mà tinh thần hắn ngày một tốt hơn, dẫn đến sức khỏe cũng được cải thiện đôi chút.
"Anh à..." Dương Hy nhẹ giọng kể lại hết mọi chuyện cho hắn nghe, từ việc ở kiếp trước cậu đã đối xử với hắn ra sao và chuyện mình cùng hắn đã chết thế nào.
Gương mặt Dương Hy trở nên lo lắng: "Anh, anh có hận em không..."
Lâm Nhất kinh ngạc hỏi: "Em đùa anh sao?"
"Không có đùa, mọi chuyện đều là sự thật." Dương Hy xoa xoa thái dương: "Anh không thể không tin em."
Lâm Nhất vẫn còn không phân biệt được chuyện cậu đang nói là thật hay giả thì hắn đã nghe cậu nói thêm: "Em đưa anh đến bữa tiệc đó."
"Nhưng em sẽ không để anh đỡ thay em viên đạn đó nữa." Dương Hy khẽ tiến lại gần hắn thì thầm.

Lâm Nhất bất ngờ vì câu nói này, tuy hắn vẫn không tin được lời kia của cậu nhưng việc Dương Hy thay đổi nhanh chóng như thế trong một thời gian ngắn, nếu là cậu bình thường, chắc chắn cậu sẽ không làm vậy.


Đó không phải là tính cách của cậu.
"Anh à." Dương Hy cau mày khẽ gọi một tiếng.
"Hửm?"
"Anh, anh có hận em không? Em có thể thề độc, mọi chuyện em kể cho anh đều là..."
"Không cần thiết." Lâm Nhất đưa ngón trỏ chặn miệng cậu: "Dù em có nói gì anh cũng đều tin, nếu có thể dùng kiếp trước để đổi lấy em đời này, thêm một kiếp nữa anh cũng chấp nhận."
Dương Hy nghe thế thì bật cười, giữ lấy tay hắn: "Vậy thì chẳng phải đợi lâu quá rồi sao?"
"Đáng cả thôi." Lâm Nhất mắt thấy cậu cười đến vui vẻ thì hắn cũng cảm thấy niềm vui được nhân đôi.

Lại hỏi: "Bây giờ, em muốn cùng anh đến đó?"
"Vâng, bữa tiệc chúng ta sắp tham gia là một bữa tiệc được tổ chức bởi Lâm thị và Lam thị." Dương Hy lật ra tập tài liệu: "Đời trước, anh muốn tổ chức bữa tiệc này là vì mục đích tạo ra một sân chơi tuyển chọn những người bảo hộ Lâm thị ở thế giới ngầm."
Lâm Nhất: "Anh màu mè vậy sao?"
Dương Hy nhếch miệng: "Không màu mè, nếu không có bữa tiệc đó thì em sẽ không có được ngày hôm nay, cũng ngu ngốc không biết được tâm tình Lâm Nhất của em." Cậu lại tiếp tục: "Em lúc đó không nhìn rõ kẻ đã ra tay, lúc này tuy tỉ lệ phần trăm khiến hắn lộ diện là rất ít nhưng mà..."
Lâm Nhất nắm lấy tay cậu, đan mười ngón tay vào nhau: "Anh biết Dương Hy của anh cũng rất cố chấp, nhưng tính cách này của em lại vô cùng thu hút anh."
"Ha, Lâm đại nhân đang khen em hả?"
"Đại loại vậy."
Đang lúc bầu không khí hai người diễn ra đầy ấm áp thì chiếc xe sang trọng dần dần tiến vào khu chung cư cao cấp là điểm diễn ra bữa tiệc rượu của tầng lớp quý tộc.

Ở trong bữa tiệc này, có rất nhiều loại người xuất hiện.

Trong số đó cũng có cả sát thủ cấp cao, cảnh sát, hay bất kỳ người nào muốn tiến vào Lâm thị vì nhiều mục đích.

Đời trước Dương Hy đến đây chỉ đơn giản là do tuổi trẻ khí huyết phương cương, muốn gặp thật nhiều đối thủ.
Không may, thông tin cậu là người "được bao dưỡng" của Lâm Nhất đã bị rò rỉ đến tai kẻ nào đó.

Nhân lúc hỗn loạn thừa cơ muốn thủ tiêu cậu.
Chỉ cần cậu chết đi, với tính cách của Lâm Nhất, chắc chắn một điều Lâm thị sẽ bị lung lay.
Vậy, những người muốn nhắm đến cậu, nếu thu hẹp phạm vi lại thì chỉ còn vài người.
"Dương tổng, cậu Lâm.

Lối này."
Cậu và Lâm Nhất chọn vị trí ở trên tầng hai, một nơi lý tưởng để xem trọn bộ hí kịch diễn ra phía dưới.

"Lâm đại nhân, ngồi xuống chậm chút." Dương Hy sau khi giúp hắn đổi chỗ ngồi thì nhịn không được hôn "chụt" một cái lên trán người yêu, nhỏ giọng nói: "Hôm nay anh chỉ cần ngồi xem thôi."
Cậu từ từ đứng thẳng lên, quay lại phía sau cho người đem đến một khẩu súng bắn tỉa.


"Em..."
"Suỵt." Dương Hy nháy mắt: "Xem em lấy lại công bằng cho anh...!Không đúng lắm, công bằng này phải là...!dành cho cả em và anh!" Cậu hài lòng hướng hắn cười rộ lên.
Lâm Nhất bất đắc dĩ, lắc lắc đầu cầm lên cốc nước phóng tầm mắt xuống đại sảnh phía dưới.
...
Sau một khoảng thời gian trôi qua từ lúc MC lên tiếng khai mạc, bóng đèn trong toàn căn phòng tổ chức tiệc đột ngột phụt tắt.

Dương Hy ngồi cạnh Lâm Nhất nhỏ giọng: "Anh không cần lo, súng này có thể ngắm bắn trong đêm."
Lâm Nhất cạn lời, hắn có lo cũng là lo cậu xảy ra chuyện thôi.
Đại sảnh chìm trong bóng tối khiến các quan khách náo loạn, thoáng chốc ở phía dưới đã loạn thành một đoàn.

Chỉ riêng có một Dương Hy đang lặng lẽ quan sát mọi thứ.
Tiếng nổ súng đầu tiên vang lên, từ một gã che nửa mặt, cậu không biết điểm đến kia của viên đạn là ở đâu nhưng tiếp sau đó những tiếng đạn trượt khỏi nòng súng cũng liên tục bất ngờ vang lên.

Đại sảnh nháo nhào, người đạp người bỏ chạy thoát thân, những tiếng súng vang vẫn không hề có ý định chấm dứt.

Dương Hy vẫn chỉ im lặng chờ thời cơ.
Khoảng chừng mười lăm phút trôi đi, đại sảnh đã nhanh chóng biến thành một căn phòng chứa xác.

Dương Hy nhăn mày che mắt Lâm Nhất: "Em không muốn anh nhìn những thứ này."
Lâm Nhất ngược lại không để yên cho cậu che đi đôi mắt, hắn hạ tay cậu xuống, bình thản nói: "Để anh xem."
Dương Hy hết cách, cậu đành tập trung về công việc của mình, tốt nhất vẫn là càng nhanh chóng kết thúc càng tốt.
Đến cuối cùng, phía dưới chỉ còn lưu lại năm người.


Năm người này Dương Hy đều có thể đoán ra.

Hai sát thủ, hai cảnh sát và một kẻ dấu mặt.
Kẻ dấu mặt kia rất khiến Dương Hy tò mò, kiên nhẫn chờ đợi thêm vài phút.

Cậu đã loáng thoáng nhận ra đó là ai.
Hừm,...
Dương Hy trợn tròn mắt ngỡ ngàng...!
Châu Minh?
Bây giờ Dương Hy mới nhận ra, sau khi tiễn cậu và Lâm Nhất một đoạn lên xe thì Châu Minh cũng đã sớm biến mất, nếu là bình thường, y chắc chắn sẽ đi theo hai người và ngồi ở ghế phó lái.
Vì sao, Châu Minh lại làm vậy?
À, có một điều Dương Hy đã nói sai với Lâm Nhất.
Lúc đấy, người mà gã dấu mặt nhắm đến hoàn toàn không phải cậu! Hoàn toàn không hề nhắm đến cậu.

Nếu có thì chắc chỉ là lạc đạn mà thôi.
"Lâm đại nhân, là Châu Minh."
"Cái gì?".

Bình Luận (0)
Comment