Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

Chương 37.2

Đây là khung cảnh của vài năm sau, khi hai người Hàn Trạch và Tiêu Vĩnh Thụy đã ở chung với nhau....


"Xoảng!" Bình gốm sứ cổ cao một mét Hàn Trạch vất vả đấu giá giờ đã tan nát dưới sàn nhà.


Tiêu Vĩnh Thụy hai tay cứng đờ, mắt nhìn xuống đám trắng trắng méo méo ở dưới chân, cậu chột dạ nhìn ra cửa chính... Phù may quá, Hàn Trạch chưa đi làm về.


Cậu nhảy qua đám sứ nát đó, chạy đi lấy cây chổi và cái đồ hốt rác. Khổ lắm cơ, nhà này toàn là Hàn Trạch dọn dẹp, cậu không đụng một ngón tay nào. Nhưng giờ đang là ngày cuối cùng của năm, Hàn Trạch vẫn chưa đi làm về, cậu dù không muốn cũng phải dọn dẹp nhà cửa.


Nhưng mà cái chổi ở đâu mới được?


Tìm rồi tìm, hai mươi phút sau mới thấy cây chổi bị quăng góc xó xỉnh nào đó trong nhà. Tiêu Vĩnh Thụy cầm chổi chạy đến hiện trường vụ án, vừa mới quét được một cái thì cánh cửa chính bằng gỗ được khắc hoa văn tinh xảo mở ra.


"Anh về rồi đây."


Tiêu Vĩnh Thụy cứng người, trong lòng chỉ gào thét ba chữ: Toi đời rồi!


Hàn Trạch bước vào, vừa lia mắt đã thấy đống sứ nát bét nằm trên sàn, trên tay Tiêu Vĩnh Thụy còn định tiêu hủy chứng cứ. Hắn nhíu mày nhìn cái đống đó một lát, Tiêu Vĩnh Thụy dường như cũng ngưng thở nhìn hắn....


Nhìn thật kỹ, Hàn Trạch mới ngộ ra: Cái bình gốm sứ ba trăm vạn của hắn nát đến không còn nhìn ra hình dạng nữa.


Nhiệt độ trong phòng chốc lát giảm xuống mắt thường có thể thấy rõ.


Tiêu Vĩnh Thụy dù ở với Hàn Trạch đã ba năm nhưng cậu vẫn sợ cái khí tràng khủng bố này. Cậu sợ đến hoảng, khóe mắt ửng đỏ, bị dọa muốn khóc luôn rồi. Cậu lúng túng bỏ cây chổi đi, cúi xuống nhặt lấy nhặt để mấy miếng sứ đã nát, miệng nói, "Em xin lỗi em xin lỗi em không cố ý đâu."


Đúng là càng làm càng sai, Tiêu Vĩnh Thụy bị một mảnh sứ sượt một cái ở tay, máu đỏ tươi đã chảy ra. Hàn Trạch chớp mắt liền lao đến, nắm lấy tay cậu cầm máu, nhíu mày nói.


"Vỡ rồi thì thôi, sao lại làm cho mình bị thương thế này? Anh bảo em ở nhà chứ có bảo em dọn dẹp à? Mấy việc này cứ để anh làm, em ngồi chơi một chỗ đi."


"Em... em xin lỗi. Em không cố ý làm vỡ đâu." Tiêu Vĩnh Thụy lúc gây "thảm án" thì không khóc, giờ được người dỗ dành thì lại nức nở khóc lên, cậu nói "Mấy ngày nay anh không về, mà sắp Tết rồi em chỉ muốn dọn dẹp đôi chút, không ngờ lại làm vỡ cái bình..."


"Biết nhận sai là tốt." Hàn Trạch kéo Tiêu Vĩnh Thụy đi lấy bang keo cá nhân, dán lên vết thương, rồi nhẹ nhàng hôn lên nó, vô cùng thành kính.


"Em là bảo bối của anh. Anh thương còn không hết, sao nỡ để em làm mấy việc nặng nhọc như vầy." Hàn Trạch nói xong, để Tiêu Vĩnh Thụy ngồi một chỗ, còn mình thì cầm lấy chổi từ từ quét hết mảnh sứ ra ngoài đổ đi.


"Có phải em vô dụng lắm không?" Tiêu Vĩnh Thụy cúi đầu, nhìn vết thương, nói. "Anh có thể thuê người giúp việc mà, anh là chủ tịch...sao có thể làm mấy việc này được?"


Hàn Trạch cất chổi, ngồi cạnh Tiêu Vĩnh Thụy ôm cậu vào lòng, giọng điệu dịu dàng trầm ấm nói, "Kim ốc tang kiều, anh muốn nơi này chỉ có mỗi hơi thở của hai chúng ta, không để người ngoài xen vào được." Hàn Trạch xoa đầu cậu, sủng nịch nói, "Anh là chủ tịch, anh cũng là chồng của em, mấy việc này cứ để anh làm, em chỉ cần ngồi một bên xinh đẹp như hoa là được."


"Em mới là chồng!" Tiêu Vĩnh Thụy cãi lại.


"Phải phải, em là chồng. Chồng nói gì cũng đúng hết. Nên chồng à... mấy việc nhà này cứ để thiếp làm cho." Hàn Trạch vui vẻ hùa theo, hắn sủng cậu muốn lên trời luôn rồi.


Tiêu Vĩnh Thụy phá lên cười, còn nhào lên hôn một cái 'chụt' lên má hắn nữa, nói "Mau mau nấu cơm, gia đói rồi."


"Tuân lệnh!" Hàn Trạch cười nói.


Hai người ăn bữa cơm tất niên dưới ánh nến, chìm đắm trong không khí lãng mạn đủ ngược chết trăm con cẩu độc thân.


"Em muốn xem pháo hoa không?" Hàn Trạch mỉm cười, tay đút cho Tiêu Vĩnh Thụy ăn.


Tiêu Vĩnh Thụy há miệng ăn ngon lành, nói "Muốn! Em lâu lắm rồi không được xem."


Hai người ăn xong, dắt nhau đi ra con Audi trắng tinh của Hàn Trạch, con Audi này Hàn Trạch mới tậu về tháng trước, quả thật cái gara của nhà đã gần như một cửa hàng xe hơi rồi. Trước đó, Hàn Trạch còn thoải mái nói, "Em muốn lấy con nào thì lấy, tất cả đồ của anh đều là của em."


Tiêu Vĩnh Thụy nghe mà sướng cả người.


Hai người từ biệt thự chạy đến một ngọn núi ở ngoại ô thành phố, cũng khá gần. Đến nơi, Tiêu Vĩnh Thụy đi xuống, tò mò nhìn xung quanh, thấy Hàn Trạch đã chuẩn bị đầy đủ pháo hoa để một góc ở gốc cây rồi.


"Anh dẫn em lên đây làm chuyện gì mờ ám hả?" Tiêu Vĩnh Thụy giả ngơ hỏi.


"Quả thật là làm chuyện mờ ám thật." Hàn Trạch loay hoay sắp xếp pháo hoa và bệ phóng, cười nói.


"Chuyện gì thế?" Tiêu Vĩnh Thụy cười ranh ma hỏi.


"Làm em."


Trong chốc lát, hai má Tiêu Vĩnh Thụy đã bừng bừng cả lên. Hàn Trạch nói, "Đã làm rất nhiều lần rồi sao mà em vẫn ngượng như thế chứ? Hôm nay chúng ta dã chiến..."


"Anh im miệng!"


Hai người ngồi trên bãi cỏ nói chuyện vu vơ, trên bầu trời toàn là những vì sao lấp lánh, như hiện lên dòng sông ngân hà dài đằng đẵng.


"A Trạch! Nhìn mấy ngôi sao kia giống cái bình mà nãy em làm vỡ không?" Tiêu Vĩnh Thụy vui vẻ nói.


Bỗng nhiên, một bàn tay thò ra, kéo cả người Tiêu Vĩnh Thụy sáp lại lồng ngực Hàn Trạch. "Phải, quả thực rất giống em."


"Rốt cuộc anh có nghe em nói cái gì không hả?"


"Không."


Tiêu Vĩnh Thụy, "..."


Còn một tiếng nữa là đến mười hai giờ đêm, là thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Hai người nói chuyện một hồi, cái tính dâm tà của Hàn Trạch lại trỗi dậy. Hắn kéo cả người Tiêu Vĩnh Thụy ngồi trong lòng hắn, năn nỉ ỉ ôi nói, "Thời gian còn dài, làm một phát đi rồi xem pháo hoa."


"Không!" Tiêu Vĩnh Thụy thẳng thừng cự tuyệt. Đùa chắc, mông của cậu còn đau. "Không được thì cho anh ăn chút đậu hũ đi, không là anh làm thật đó." Hàn Trạch nói xong, không đợi Tiêu Vĩnh Thụy phát biểu ý kiến đã luồn tay vào áo thun trắng chạm tới điểm hồng nhạt nhú lên ở ngực.


"Anh... đồ sắc lang." Tiêu Vĩnh Thụy cam chịu nói.


"Anh chỉ sắc lang với mỗi mình em thôi." Lúc đầu là một tay luồn vào trong áo, nhéo ngắt hồng đậu nho nhỏ vì gặp không khí mà cứng lên, sau đó lại thêm một tay vào nhéo ngắt, xoa nắn quả hồng đậu bên kia. Tiêu Vĩnh Thụy bị trình độ xoa xoa nắn nắn không có nguyên tắc nào của Hàn Trạch làm cho thở dốc, cậu giơ tay muốn ngăn cản, giữ lại hai tay của Hàn Trạch lại bị hắn đang dịu dàng xoa nắn hung bạo ngắt hết hai chỗ, cả người run rẩy.


Chiếc áo thun trắng từ lâu đã bị nhấc lên gần hết, Tiêu Vĩnh Thụy bị móng heo của Hàn Trạch hành hạ, vừa sướng vừa đau, cậu rên ra tiếng. Một lúc sau, Tiêu Vĩnh Thụy giơ súng đầu hàng, bị nhéo đến bắn ra. Hai mắt cậu mờ dần, tình sắc vẫn chưa tan, cậu mệt mỏi ngã vào lòng ngực rắn chắc của ai kia, thở dốc. Hàn Trạch thế mà vẫn mặt dày nói, "Ôi, anh chỉ mát xa tí thôi mà em cũng bắn rồi? Cơ khát thế..."


Tiêu Vĩnh Thụy một lúc sau lấy lại lí trí, định mở miệng chửi sắc lang ai ngờ bị tiếng động trên trời làm cho chấn động. Hàng loạt pháo hoa từ từ bắn ra, đủ màu sắc sặc sỡ, mười lăm phút sau, lần pháo cuối cùng hiện lên trên bầu trời hàng ngàn vì sao một dòng chữ, "Hàn Trạch và Tiêu Vĩnh Thụy mãi mãi bên nhau." Làm cho cảm động muốn khóc.


"Chúc mừng năm mới." Giọng nói Hàn Trạch truyền vào tai cậu, rung động đến từng tế bào trên cơ thể.


Tiêu Vĩnh Thụy định thần lại, quay qua ôm chặt hắn, hít một hơi thật sâu, nói to, "Hàn Trạch, em yêu anh!"


"Anh cũng yêu em." Hàn Trạch ôm cậu, thật nghiêm túc nói.


"Chúng ta làm đi! Ngay tại đây luôn! Em muốn lưu giữ kỷ niệm này... trên cơ thể của mình." Lần đầu tiên Tiêu Vĩnh Thụy chủ động cầu hoan, Hàn Trạch con ngươi mở to, vô cùng kinh ngạc nhìn thiếu niên hay ngượng ngùng này. Hắn bế cậu lên, nói "Bảo bối của anh không thể bị bẩn ở đây được, chúng ta... xe chấn đi."


Tiêu Vĩnh Thụy vẫn lơ mơ xe chấn là gì, cuối cùng bị Hàn Trạch dùng hành động biểu đạt chỉ muốn khóc thật lớn, đau quá... Lần này, Hàn Trạch vận dụng toàn động tác khó lên người cậu, ngay trong cái xe chật hẹp này.


Rừng núi hoang vu, đêm khuya thanh vắng, rất thích hợp làm chuyện yêu đương. Đêm giao thừa thật là một đêm ngọt ngào của hai chúng ta.


--- Hết phiên ngoại 1 ---


Kiều: Các bạn hãy tin tưởng trình độ viết H của tui. Chắc chắn truyện sẽ có thịt heo đầy đủ, tui cũng mặn mà lắm, không ăn chạy niệm phật đâu. Còn có một điều muốn nói, lúc tui đăng combo 4 chương + 1 phiên ngoại lên đã chuẩn bị tinh thần không đủ điều kiện yêu cầu của tui rồi. Tui cũng chẳng dám mong cao sang gì cả, chỉ mong công sức của tui được các bạn công nhận. Tui viết truyện cũng chẳng được lợi gì, chỉ thỏa mãn đam mê thôi. Nên truyện này là tâm huyết của tui lúc này, mong các bạn sẽ tiếp tục chờ đợi tui ra chương mới. Từng lượt view, bình chọn chính là động lực đấy. Cuối cùng, cảm ơn các bạn đã đọc truyện của tui, tui biết tui còn non lắm, nên có khúc mắc, hay khó hiểu nào thì cứ bình luận thẳng ra, tui sẽ chọn lọc sửa đổi.


25 - 01 – 2020 __ 27 - 01 - 2020 (Sinh nhật tui nè ^v^)


Đột phá sức mạnh viết 4 chương trong vòng 3 ngày =))) 



Bình Luận (0)
Comment