Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

Chương 46

"Cậu có hai phút, trả lời hết mười câu hỏi của chương trình thì coi như cậu qua vòng." Lộ Hoài Nam rất "chính nhân quân tử" nói.


"Nhớ cho trẫm câu dễ nha." Hàn Tiểu Hạo nháy mắt với Lộ Hoài Nam. Mà tên kia như rất vô tình nói, "Ừ, tôi sẽ cho cậu câu thật khó." Cả trường quay rộn vang tiếng cười.


Đồng hồ bấm giờ hiện lên màn ảnh to phía sau, Lộ Hoài Nam bắt đầu đọc câu hỏi.


"Câu 1: Singapore có đường biên giới trên bộ giáp với các quốc gia nào?" 


"...Philippin... Không..." Hàn Tiểu Hạo phân vân.


"Chốt câu trả lời."


"Không có!" Hàn Tiểu Hạo trả lời.


"Chính xác." Âm nhạc vang lên tiếng "tinh tinh"


"Câu 2:  Tượng nữ thần tự do cho kiến trúc sư người nào thiết kế?"


".... Ác lắm, cho toàn câu khó." Hàn Tiểu Hạo bĩu môi.


"Trả lời, nhanh nhanh." 


"Ừm.... Cái này em không biết, người Pháp đi."


"Chính xác." Tiếng "tinh tinh" vang lên. Cả trường quay ồ cả lên, đoán đại cũng đúng, vận cứt chó gì thế này?


"Trời, em đúng hả?" Chính Hàn Tiểu Hạo cũng không tin nổi vào mình.


"Câu 3: Con gì không chân mà có thể leo núi?"


"Câu này dễ, em biết, con rắn."


"Chính xác."


"Câu 4: Châu lục nào hầu như không có hoang mạc?"


"Sao hỏi toàn về thế giới không vậy? Biết hồi đi học em ghét nhất môn địa lý không?"


"Ồ, không biết." Lộ Hoài Nam tỉnh như ruồi nói.


".... Châu Đại Dương đi. Nước không chắc không có hoang mạc đâu nhỉ?" Hàn Tiểu Hạo nói.


"Không chính xác!" Đèn trường quay hiện lên màu đỏ, nghĩa là đã trả lời sai. "Câu trả lời đúng là Châu Âu."


"Câu 5: Xương gì ở con người ngọt nhất?"


"Khó quá... xương chân giò." Hàn Tiểu Hạo nói đại.


"Không chính xác." Màu đỏ bao trùm, mọi người cười ha ha vì câu trả lời rất ấn tượng khi nãy. Lộ Hoài Nam cũng cười hỏi, "Xương chân giò là gì vậy?"


"Là xương chân đó." Hàn Tiểu Hạo thản nhiên nói.


Duy chỉ hai câu Hàn Tiểu Hạo trả lời sai, còn lại vẫn gắng gượng vượt qua bằng tinh thần sống chết mặc bay.


Lần lượt bảy diễn viên đều trả lời câu hỏi xong xuôi, cuối cùng cũng đến lượt Tiêu Vĩnh Thụy, câu ngồi chờ, tuy mỗi người chỉ có hai phút trả lời, nhưng còn nhưng phút khác trường quay cho dừng lại để trò chuyện tạo hint thì vẫn khá lâu.


"Bảo bối, buồn ngủ rồi phải không?" Lộ Hoài Nam híp mắt nói. "Cần bờ vai của tôi không?"


"Không cần đâu, anh giành cho Lộ phu nhân của anh đi." Tiêu Vĩnh Thụy trả lời lại.


"Cậu đúng là đồ không biết lãng mạn, sát phong cảnh." 


Tiêu Vĩnh Thụy biểu cảm vô cùng uất ức, bị bắt nạt mà không dám nói.


Mấy bạn fangirl ngồi dưới trường quay ôm tim vì trúng chiêu, lòng thầm cảm thán, "Tên Lộ Hoài Nam dám ăn hiếp con bà! Bà phải gửi dao đến trường quay!"


"Câu 1: Cái gì càng có thêm lại càng thiếu?"


Tiêu Vĩnh Thụy ngớ người, nghĩ một lúc, hậu kỳ vô cùng nhí nhảnh chèn vào vài chục hàng số toán học, công thức toán học, định lý hình học,... Tiêu Vĩnh Thụy rốt cuộc cũng trả lời, "Nợ."


"Chính xác!" 


"Câu 2: Cà phê, ca cao, sô cô la có điểm chung gì?"


"Ừm... chẳng lẽ đều màu đen, mà sô cô la cũng có màu trắng mà nhỉ? Hay là đều là vật cứng? Nhưng cà phê cũng có thể xay ra mà...." Tiêu Vĩnh Thụy bối rối nói, cậu đến thế giới này cũng đón được khá lâu rồi, mấy thứ này cậu đều tiếp xúc qua. Hậu kỳ chèn một meme đang khóc, ghi chữ "Bảo bảo cầu giúp đỡ!". Tiêu Vĩnh Thụy cái gì không tốt chứ tính giác ngộ thứ mới là tốt nhất, rất biết thích nghi môi trường sống. Nghĩ nghĩ thêm vài giây, cậu nói, "Đều để uống."


"Chính xác!"


"Cảm thấy câu hỏi thế nào? Dễ hay khó?" Lộ Hoài Nam hỏi


"Ta là thiên tài!" Tiêu Vĩnh Thụy tự tin nói, "Cầm kỳ thi họa đều tinh thông."


"Quào... Vậy không biết lát nữa có thể biểu diễn một chút?" Lộ Hoài Nam được nhận tin từ trước là hắn chọn ra một người trong tám diễn viên trình bày một tiết mục giải trí cho chương trình tăng nhân khí, giờ đã có Tiêu Vĩnh Thụy gánh team.


"Câu 3: Kỳ với lân, còn nào đực, con nào cái?


Mắt Tiêu Vĩnh Thụy sáng lên, lưu loát nói, "Kỳ là con đực, lân là con cái."


"Chính xác."


"Câu 4: Đế vương ngày xưa học cái gì?"


"...." Tiêu Vĩnh Thụy cố gắng nhớ lại, học thì học rất nhiều, nhưng đó là các hoàng tử cùng học, chỉ một mình hoàng huynh được học chính là....


"Đế vương chi thuật."


"Chính xác." Lộ Hoài Nam tò mò hỏi, "Làm sao cậu biết?"


"Ta là thiên tài." 


Lộ Hoài Nam nín cười, nói tiếp "Câu 5: Con gì khi nó đi ngang qua thì người ta phải vỗ tay?"


"Dễ... con muỗi!" Tiêu Vĩnh Thụy tràn trề tự tin nói.


"Chính xác."


"Xem ra phải khó hơn mới được, câu 6: Nước nào có hiện tượng băng tan?"


"Nước đá." 


"Chính xác."


"Câu hỏi cuối cùng của chương trình, câu 7: Trên một con thuyền sắp chìm, chỉ có cậu, một cậu bé không quen biết và một cái áo phao. Vậy cái áo phao này cậu sẽ mặc vào và bỏ mặc cậu bé thì cậu sẽ sống hay cậu sẽ cho cậu bé mặc và cậu sẽ chết. Điều kiện ở đây là cậu không có thiết bị truyền tin, không biết bơi, không có ai giúp đỡ."


Trường quay rơi vào tĩnh lặng, là một câu hỏi khó, ai cũng đều trông chờ câu trả lời của cậu. Mặc dù trong lòng mọi người đều có đáp án là mặc áo phao vào và bỏ mặc cậu bé, ai cũng đều muốn sống cả. Tiêu Vĩnh Thụy ngẫm nghĩ một lát, nói "Tôi cho cậu bé cái áo phao đó mặc vào, tôi chết."


Cả trường quay ồ lên, Lộ Hoài Nam cũng hào hứng hỏi, "Tại sao?"


"Cậu bé đó cũng có gia đình, có ba mẹ, anh chị em, nếu cậu bé ấy chết thì gia đình sẽ đau thương lắm. Tôi thật không nỡ, với lại từ nhỏ mẹ tôi đã dạy kính già yêu trẻ, chúng ta là người trưởng thành, phải có trách nhiệm với mầm non tương lai của tổ quốc."


"Vậy nếu cậu chết, gia đình không đau lòng sao?" Lộ Hoài Nam hỏi.


Tiêu Vĩnh Thụy không nói gì, chỉ nhìn Lộ Hoài Nam rồi mỉm cười nhẹ nhàng, cậu muốn nói là gia đình của cậu không có ở nơi này, sống hay chết chẳng là gì, lỡ như chết còn có thể quay về. Mặc dù giờ cậu cũng không muốn về cho lắm. Nhưng hình như sóng não của Tiêu Vĩnh Thụy và Lộ Hoài Nam không cùng một đường, Lộ Hoài Nam nhìn cậu một lát mới chợt nhớ ra, nói "Xin lỗi.... chạm đến nỗi đau của cậu."


"Không sao đâu." Tiêu Vĩnh Thụy chẳng để tâm. 


Nhưng, mấy bạn fangirl, fan phim của Tiêu Vĩnh Thụy để tâm! Họ đều đang coi trực tuyến trên TV đấy, còn một nhân vật nữa cũng đang ngồi trên TV coi chính là Hàn Trạch, hắn cũng rất để tâm lắm đấy. Hắn vừa ngủ dậy, chợt nhớ ra Tiêu Vĩnh Thụy có đi show nên lên TV xem thử, ai ngờ không những xem được cảnh tên khốn nạn yêu nghiệt Lộ Hoài Nam mở miệng bảo bối, ngậm miệng bảo bối còn đụng đến vết thương lòng Tiêu Vĩnh Thụy. Hắn rất lo lắng, phải đến trường quay xem thử, dù gì gameshow này Hàn thị đầu tư, đi tìm Tiêu Vĩnh Thụy tiện thể đi giám sát.


Ở trường quay, vẫn tiếp tục trò chơi. Lộ Hoài Nam nói "Chúng tôi hết trách nhiệm rồi, giờ đến lượt khán giả đặt câu hỏi." Trường quay tự động quay số may mắn, trúng ba khán giả ngồi ở vị trí 05,20,68.


Bạn số 05 không ngờ mình quay trúng số, mừng rỡ đứng lên, tay run run cầm micro một lúc vẫn chưa bình tĩnh được. Trùng hợp, bạn 05 cực kỳ yêu động vật, trong đầu liền hiện ra một câu hỏi.


"Em, em thần tượng anh Tiêu Vĩnh Thụy lâu lắm rồi, từ lúc anh còn đang là diễn viên quần chúng cơ, em có một câu hỏi, nếu được biến thành một con vật nào đó, anh muốn biến thành con gì?"


Tiêu Vĩnh Thụy nghĩ một lát, nói "Ừm.... có con gì ăn nằm chờ chết không? Thật ra anh khá là lười còn rất an phận, không muốn làm gì cả, nhưng anh lại phải làm rất nhiều. Anh nghĩ nếu được biến thành con vật nào đó thì biến thành con chim hoàng yến đi, suốt ngày ở trong lồng kính đẹp đẽ, có người cho đồ ăn, có người cho nước uống, muốn ngủ thì ngủ, muốn ăn lúc nào thì ăn, cuộc sống thưa giãn biết bao, anh mà là chim hoàng yến thì không thèm bay khỏi lồng chim nữa kìa."


Cả trường quay cười ồ lên, Tiêu Vĩnh Thụy theo giới trẻ hiện này phải gọi là "trạch nam"!


Bạn số 20 đứng lên, ngẫm nghĩ một lát, hỏi "Từ khi anh sinh ra đến giờ, anh hối hận nhất điều gì?"


"Em hỏi quá khứ hay hiện tại?" Tiêu Vĩnh Thụy thâm ý hỏi.


"Quá khứ ạ." Bạn trẻ này chả hiểu gì cả, kể chuyện thì đương nhiên kể chuyện quá khứ rồi.


"Nếu là quá khứ thì anh hối hận nhất là việc cãi nhau với một người, sau đó nóng giận mất khôn, làm chuyện không nên làm, còn hại cả bản thân, giờ nghĩ lại vẫn thấy lúc đó mình quá nông cạn." Tiêu Vĩnh Thụy nhớ lại lúc cậu cãi nhau với Hoàng huynh, còn đòi ra chiến trường, đúng là lúc đó ăn cái gì mà ngu không chịu nổi.


Bạn trẻ số 68 đứng dậy, không chần chờ gì hỏi, "Anh kể một câu chuyện xưa thời thơ ấu của anh được không?" 


"Thật sự làm khó tôi quá, xưa quá rồi không nhớ nổi nữa, để tôi nhớ lại đã..... À, hồi đó tôi 4 tuổi, vào mùa đông, đường rất trơn, cho dù có quét sạch cỡ nào vẫn trơn lắm, lúc đó tôi và hoàng... bạn của tôi lúc đi về, hai người giỡn với nhau, không hiểu sao tôi bất cẩn ngã xuống sông, gặp con sông này băng vẫn chưa đóng cứng, rất dễ vỡ, tôi rơi xuống đó lạnh run cả người, khoảng một khắc sau mới có người tới vớt lên. Lạnh muốn cóng luôn, bệnh một trận, mẹ tôi mời rất nhiều người đến chữa nhưng vẫn không hết bệnh, cha tôi càng cuống, ngày nào cũng mang cái mặt tức giận đi làm. Khoảng một tháng sau tôi đỡ hơn nhiều rồi, nhưng cũng vì thế mà thân thể hơi suy nhược, mùa đông tới hay bị bệnh, tay chân lạnh ngắc." Cậu không kể hết, lúc bị rơi xuống, cậu nhận thấy sát ý từ hoàng huynh, nhưng một lúc sau rồi cũng biến mất, còn chạy đi tìm người đến cứu cậu, nhưng từ đó cậu sợ, ăn nói thận trọng hơn với hoàng huynh, lớn lên thì đỡ sợ hơn, với lại hoàng huynh vẫn khá là chiều ý cậu, mặc dù đôi lúc hơi đáng sợ. Tiêu Vĩnh Thụy vừa cười vừa nói, không hề để ý mọi người đều đau lòng cho cậu. Khóe mắt cậu bỗng thấy bóng dáng Hàn Trạch đứng cạnh trường quay từ lúc nào, cũng đang chăm chú nghe cậu kể chuyện.


--- Hết chương 46 ---


Kiều: 10K rồi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.


Trạch Trạch: Alo, viện tâm thần đúng không?


Viện tâm thần: Đúng rồi, có gì hông?


Trạch Trạch: Chỗ tôi có người nghi ngờ bị bệnh tâm thần, suốt ngày ngồi cười ha ha một mình, cười còn rất man rợ, không biết cái gì nhập vào nữa, mau đến đón đi đi.





Bình Luận (0)
Comment