Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

Chương 67

"À, đạo diễn nhờ chị đi sắp xếp cho mấy nhân viên lát nữa phục vụ như thế nào cho đúng, đến sớm để chuẩn bị thôi. Em ngồi vào bàn đi, lát nữa sẽ có nhiều người đến, coi chừng không còn chỗ." Vương Tú Mi tinh nghịch nháy mắt với cậu một cái, hai tay đẩy cậu vào ghế ngồi, còn tận tình sắp xếp hết dụng cụ cho cậu.


Tiêu Vĩnh Thụy cười cảm ơn.


"Em cứ ngồi chơi đi, chị đi làm việc đã." Vương Tú Mi nói.
(Sợ mọi người quên thôi =)))
----
Tiêu Vĩnh Thụy ngồi xuống nhìn xung quanh, tiệc liên hoan làm cũng thật hoành tráng, nhân viên phục vụ chạy tấp nập, mọi người trong đoàn phim cũng từng người một đến.


Đến khi tất cả mọi người đều đến đông đủ thì tiệc bắt đầu. Giờ đây, mọi khoảng cách gì đó vứt hết đi, mọi người cùng làm việc với nhau đã mấy tháng, ai cũng quen thân cả rồi, nói chuyện thân thiết vui vẻ hơn. Tiêu Vĩnh Thụy được ngồi cạnh tổng đạo diễn Doris. Ông ấy vừa uống rượu vừa nói.


"Thụy Thụy à, bác thấy cháu diễn rất khá đấy! Lúc trước bác có xem qua sơ yếu lý lịch của cháu rồi, nghe nói cháu không tốt nghiệp chính quy ngành diễn xuất phải không?"


Tiêu Vĩnh Thụy cười nhẹ, nói "Dạ phải ạ." Dừng một lúc, cậu thỏ thẻ nói "Được hợp tác với một đạo diễn lớn như bác chính là phúc của cháu."


"Lớn gì chứ, cũng chỉ có chút thanh danh. Về sau cháu sẽ gặp thêm nhiều người tài giỏi hơn bác."


Tiêu Vĩnh Thụy kính rượu Doris,"Cảm ơn ạ, cháu sẽ cố gắng."


"À mà này, nghe nói cháu với thằng con cả Hàn gia... ừm, chính là cái đó..." Doris ôm vai cậu, ngà ngà say nói.


Tiêu Vĩnh Thụy ngạc nhiên, nghĩ một lúc thì thẳng thắn nhỏ giọng nói, "...Dạ"


Doris gật gù nói, "Ừm... bác cũng không phải kỳ thị gì, thằng nhóc đó, ngoài nóng trong lạnh, miệng thì cười ôn nhu như thế nhưng bụng dạ thì chẳng ai biết được nó nghĩ thế nào. Nhiều lần bác bị nó hố cho vài vố, và cái hố mới nhất chính là hai chai rượu mà bác phải còng lưng ra làm việc. Cháu thấy nó thất đức không?"


Tiêu Vĩnh Thụy ngại ngùng nói, "Hàn Trạch thực ra tốt lắm đó, không xấu như bác nghĩ đâu. Anh ấy giúp cháu nhiều lắm ạ."


"Chậc chậc, chắc chỉ mỗi cháu nó mới đối xử như vậy thôi." Doris lườm cậu, thở dài, "Nhưng cũng tốt, nó độc lập từ bé, lăn lộn trong giới này cũng nhiều năm, tìm được một bến về là cháu thì bác cũng yên tâm hẳn. Bác thấy cháu tính tình cũng không tồi, ngoan ngoãn, lễ phép, hiểu chuyện. Bác chúc hai cháu trăm năm hạnh phúc nha, khi nào kết hôn nhớ gửi thiệp mời cho bác."


Tiêu Vĩnh Thụy bị Doris nói đỏ bừng mặt, là ai, là ai nói chuyện này ra chứ, ngại quá đi mất!


Vài lượt uống trôi qua, có nhiều người đứng dậy đi mời rượu. Tiêu Vĩnh Thụy thân là nam chính bị mời nhiều nhất, nhưng tửu lượng của cậu không tốt đành phải từ chối, chỉ có lúc nào không thể từ chối được nữa mới phải uống.


Dù vậy Tiêu Vĩnh Thụy cũng phải đổ vào bụng không ít rượu. Rượu thấm vào người, cậu ngà ngà say, ngẩn ngơ ngồi một chỗ. Lục Liễu tinh ý thấy Tiêu Vĩnh Thụy dường như say rồi, bèn chạy đi nhờ nhân viên phục vụ làm ly sữa nóng.


Lục Liễu chân trước rời đi, chân sau Vương Tú Mi đủng đỉnh đi tới. Cô cũng uống không ít, cả người tỏa ra men say đầy quyến rũ, dáng người thướt tha đi tới, ngồi xuống cạnh Tiêu Vĩnh Thụy.


"Thụy Thụy, uống một ly chứ?" Vương Tú Mi nói.


Tiêu Vĩnh Thụy phản ứng chậm chạp, nghe Vương Tú Mi nói xong một lúc mới mở miệng, "Thôi ạ, em không uống nổi nữa đâu."


Vương Tú Mi dán sát lại gần cậu, cười nói " Không uống là không nể mặt chị rồi. Mấy tên đàn ông kia uống là rượu mạnh, chị đây chỉ mời rượu vang thôi, uống với chị đi, coi như chia tay."


Tiêu Vĩnh Thụy thấy không chối từ được đành đồng ý, "Vậy chỉ một ly thôi được không?"


"Đương nhiên rồi." Vương Tú Mi nói xong, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ không biết đã đứng đó từ bao giờ, cậu nhân viên phục vụ tiến tới, Vương Tú Mi nói với cậu ta, "Lấy thêm một ly rượu vang, loại tốt nhất ấy."


Ở nơi Tiêu Vĩnh Thụy không để ý, Vương Tú Mi nháy mắt với cậu nhân viên kia, nở nụ cười nhẹ không rõ mục đích.


Khi Lục Liễu mang ly sữa nóng trở về đã thấy Vương Tú Mi ngồi nói chuyện vui vẻ với Tiêu Vĩnh Thụy. Cô bất ngờ nhưng cũng không nói gì, chỉ chạy tới đưa ly sữa cho Tiêu Vĩnh Thụy bảo cậu uống giải rượu.


Vương Tú Mi nhíu mày, "Cô không thấy mọi người vẫn còn đang uống sao? Đưa sữa thì để lúc về rồi đưa!"


Lục Liễu vô duyên vô cớ bị nói, đang không hiểu gì thì lại bị Vương Tú Mi móc mỉa tiếp, "Trợ lý thì qua bàn của trợ lý, cô ngồi vào bàn của diễn viên với đạo diễn làm gì?"


Tiêu Vĩnh Thụy đã hơi say, nghe vậy liền không vui, "Chị Vương, trợ lý của em ngồi chỗ nào là do em quyết định, không cần chị xen vào."


Vương Tú Mi quay lại, nhẹ giọng làm dịu, "Không phải chị khó chịu gì đâu, chỉ là có chút thắc mắc thôi. Với lại chị chưa làm gì cô ấy cả mà..."


Lục Liễu nghe vậy, sượng mặt đi qua bên bàn trợ lý ngồi. Cô rất cảm kích Tiêu Vĩnh Thụy, nhưng cô nữ chính kia khiến cô không cách nào thích nổi.


Bên bàn của Tiêu Vĩnh Thụy, rượu vang đã mang đến, Vương Tú Mi đưa ly rượu vang cho cậu, nói.


"Thụy Thụy, chị thích cậu lắm đó, làm việc với cậu chị rất thích, nghe nói cậu vào giới giải trí 4 năm rồi, nhưng vẫn giữ được tính cách thiện lương như vậy là tốt lắm. Còn nữa..." Vương Tú Mi sát lại gần cậu, nhỏ giọng nói, " Cũng rất quyến rũ."


Tiêu Vĩnh Thụy khó chịu hơi xê dịch người, khách khí đáp, " Cảm ơn lời khen từ chị."


Nói xong, cậu uống cạn ly rượu vang, Vương Tú Mi nhìn cậu uống xong rồi mới uống phần của mình.


15 phút trôi qua, Tiêu Vĩnh Thụy thấy cả người nóng hẳn. Cậu khó chịu nhíu mày, nghĩ là mình say thật rồi, nhưng vẫn còn nhiều tiền bối ngồi trong bàn, cậu đi về cũng không tiện. Tiêu Vĩnh Thụy gắng gượng thêm 15 phút nữa, cả người cậu khô nóng, càng hỏng hơn là khí nóng đó nó cứ tập trung ở hạ thân, khiến cậu đứng ngồi không yên.


Tiêu Vĩnh Thụy muốn chà sát hai chân, nhưng điều này khiến da mặt cậu đã mỏng liền bị lột đi lớp da, cậu không dám làm thế. Hơi thở ngày càng nặng nề, cậu nhìn đồng hồ, đã 9h30p tối rồi. Cậu đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.


Lúc 9h tối, tại sân bay, một chiếc máy bay xuyên lục địa từ Mỹ bay về, hạ cánh xuống sân bay. Một lúc sau, một người đàn ông mang áo gió, mặt đeo kính râm, tay kéo vali đi ra. Trước khi đi hắn đã gửi xe, giờ chỉ cần đi lấy. Hắn ngồi trên con Ferrari màu trắng thường hay đi, tháo kính râm ra, một khuôn mặt điển trai hiện lên. Còn lại vào đây nữa, chính là Hàn Trạch. Trên khuôn mặt vẫn còn vương nét mệt mỏi, hắn đã cố gắng rút ngắn thời gian để đi về với bạn trai. Mới xác định quan hệ đã phải chia nhau một tháng, ai cũng khó chịu. Hắn gọi cho Tiêu Vĩnh Thụy không được, đành nhắn cho cô trợ lý của cậu mới biết được là Tiêu Vĩnh Thụy vẫn còn đang uống rượu với nữ chính.


Nỗi bất an dâng lên, hắn phóng xe đến nhà hàng An Nhiên - nơi đoàn phim Tiêu Vĩnh Thụy tổ chức liên hoan.


Tiêu Vĩnh Thụy khó khăn bước từng bước vào phòng vệ sinh nam, đổ nước lên mặt cho mình tỉnh táo. Hơi lấy lại sức, cậu muộn màng nhận ra hình như cậu trúng phải "xuân dược".


Theo trí nhớ của cậu, mấy vị phi tần của hoàng huynh thích nhất là dùng thứ này để trợ hứng cho chuyện phòng the. Nhưng tại sao cái thứ này lại dính vào cậu rồi?


Tiêu Vĩnh Thụy hoảng hốt, đầu cậu choáng váng đang cố gắng suy nghĩ biện pháp, tay chân thì nhũn ra, cả người nóng bừng bừng, nóng nhất là phần hạ thân.


Khó chịu quá....


Không thể ở lại đây được nữa, cậu muốn đi về.


Tiêu Vĩnh Thụy gian nan lấy điện thoại ở trong túi quần ra, mới phát hiện lỡ mất hai cuộc gọi, là Hàn Trạch gọi cho cậu. Có lẽ lúc đó quá ồn ào lấn át tiếng điện thoại nên cậu không nghe được. Cậu vội vàng nhấn gọi lại.


Hàn Trạch phóng xe dừng ở trước nhà hàng An Nhiên, trong lòng anh có dự cảm bất an. Bỗng nhiên nghe tiếng chuông điện thoại, hắn bắt máy


"Hàn Trạch... Hàn Trạch... em... em trúng xuân dược... em nóng quá..." Tiêu Vĩnh Thụy thở dốc, đứt quãng nói.


Hàn Trạch trợn to mắt, Thụy Thụy nhà hắn chính hắn còn chưa được thòm thèm miếng nào đã bị con chó rách nào hớt tay trên rồi sao?


"Thụy Thụy, anh đang ở ngoài cổng nhà hàng em đang ăn, em ở đâu để anh tìm?" Hàn Trạch nóng lòng, vội vã xuống xe chạy vào tìm người.


Tiêu Vĩnh Thụy giờ phút này không còn nghĩ được tại sao bây giờ Hàn Trạch lại ở đây mà không phải ở Mỹ nữa rồi, tay chân cậu bủn rủn, tê dại nói, "Nhà... vệ sinh tầng 2, em... em xuống liền đây."


Cậu nắm chặt điện thoại như phao cứu mạng, cố gắng tập trung nhìn đường để không bị ngã. Đi đến khúc cua, một bàn tay thò ra, lôi mạnh Tiêu Vĩnh Thụy tứ chi tê dại vô lực vào một góc, cậu kinh ngạc, giãy giụa muốn bỏ chạy. Nhưng tên khống chế cậu sức lực rất mạnh, hai tay lôi kéo cậu đi, Tiêu Vĩnh Thụy chỉ còn cách vứt lại điện thoại. Cầu mong rằng Hàn Trạch sẽ phát hiện ra.


Hàn Trạch nghe bên phía Tiêu Vĩnh Thụy va đập cái gì đó, lại nghe cậu yếu ớt rên rỉ phản kháng, tiếng phản kháng ngày càng xa. Hàn Trạch lòng nóng như lửa đốt, chạy một mạch lên tầng 2.


Đến nơi không thấy Tiêu Vĩnh Thụy đâu, chỉ phát hiện trong góc của nhà hàng rơi ra một chiếc điện thoại, là điện thoại của cậu.


"Mẹ nó!" Hàn Trạch tức giận đấm vào tường. Rồi hắn mở điện thoại, gọi cho một số, bên kia một lúc sau mới nhận máy, uể oải nói, "Tôi cần xem camera của nhà hàng An Nhiên, bạn trai tôi gặp chuyện!"


Bên kia đứng hình một chút, la lên,"Cái gì?! Hàn Trạch con mẹ nó cậu có bạn trai từ khi nào?"


"Nhanh lên! Tôi không có thời gian!" Hàn Trạch nóng lòng nói.


"Được rồi được rồi, năm phút, để tôi gọi cho ông chủ nhà hàng đó. Cậu nghĩ tôi là thần tiên chắc?"


Hàn Trạch không muốn nghe tên mập lôi thôi đó lải nhải, hắn cúp máy, lo âu đi qua đi lại chờ đoạn camera của tên mập hắn vừa gọi. Tên mập đó tên Tôn Gia Từ, bạn bè cấp ba chung với hắn, giờ một người làm giám đốc, một người làm quản lý chuỗi nhà hàng. Coi như là chúa tể một khu vực rồi.


Hàn Trạch đang lo lắng thì có một cặp tình nhân đi qua, cô nàng kia ngọt ngào ôm lấy cánh tay chàng trai, "Anh yêu, hôm nay ăn no quá đi à."


"No sao? Vậy chúng ta đi vận động một chút đi, phía sau nhà hàng này mới xây thêm khách sạn đó, hai chúng ta..." Chàng trai ôm đầu cô gái xoa nhẹ, sủng nịch nói.


"Anh này! Còn có người ngoài đấy." Cô gái ngại ngùng nói.


"Vậy rốt cuộc em muốn không? Anh muốn lắm rồi đấy."


"Được được, mình đi thôi."


Hàn Trạch nghe xong liền nhíu mày, phía sau có xây khách sạn ư? Chẳng lẽ Thụy Thụy bị đưa qua bên đó?


Tiêu Vĩnh Thụy bị người bí ẩn vừa lôi vừa kéo đi vào khách sạn đằng sau, cậu há miệng dùng sức cắn lấy bàn tay đang lôi cậu đi, tên kia bị đau liền bỏ ra, Tiêu Vĩnh Thụy tranh thủ xoay người bỏ chạy, nhưng tên đó thả tay ra liền dùng tay khác tát mạnh vào mặt cậu một cái, khiến Tiêu Vĩnh Thụy đầu đã đau lại càng thêm choáng, lảo đảo ngã xuống.


" Mẹ mày, ngoan ngoãn lại cho bố!" Tên đó dùng một chân đá vào lưng Tiêu Vĩnh Thụy, cậu rạp người xuống đau đớn. Tên đó tiếp tục lôi câu đi.


Hàn Trạch một lòng muốn tìm bảo bối nhà hắn, nhanh chóng hỏi ra đường đi chạy về phía khách sạn. Cùng lúc đó, đoạn video camera của nhà hàng và khách sạn đều được gửi cho hắn. Tôn Gia Từ tri kỷ nhắn, "Đây không phải camera lộ thiên, là camera ẩn, chỉ có tôi mới có đặc quyền xin lại. Có phải cậu trai thanh tú này là bạn trai của cậu không? Hả hả hả?"


Hàn Trạch vừa đi vừa xem video, thấy tên khốn nạn đó vừa đánh vừa đạp bảo bối nhà hắn, tức giận vô cùng. Hắn thề sẽ khiến bọn này què tay què chân, muốn sống không được muốn chết không xong!


---- Hết chương 67 ----
Kiều: Lại là tui đây, xin lỗi rất nhiều nha mọi người. Tui thề là tui không drop đâu, tại tui bận quá đó. Xin lỗi xin lỗi rất nhiều, chắc quên hết cốt truyện rồi chứ gì QAQ.

Bình Luận (0)
Comment