Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

Chương 83

Màn đêm buông xuống, doanh trại bắt đầu đốt lửa. Xung quanh từng tốp binh lính thay phiên nhau đi tuần, toàn thể giới nghiêm. Trong trướng chủ soái, Hàn Trạch ngồi chễm chệ trên ghế lớn nghe Đan Huyên báo cáo, hai mắt hắn hơi híp lại, dường như có điều suy nghĩ. Nói Đan Huyên báo cáo quân vụ cũng không đúng, nàng quả thật lúc đầu nói rất nghiêm túc, nhưng càng nói càng lệch hướng, lải nhải kể chuyện bát quái một hồi rồi sững người ra, sờ mũi hỏi Hàn Trạch.


"Nãy muội nói đến đâu rồi nhỉ?"


Hàn Trạch trầm ngâm, không nghe thấy Đan Huyên nói.


"Này, huynh có nghe ta nói không đó?"


Hàn Trạch chậm rãi quay đầu nhìn nàng, "Nghe rồi, chuyện cần nghe ta đã nghe hết rồi." Xong lại không để nàng tiếp lời, hắn nói tiếp, "Chuyến này đến ta cũng không định chủ trì lần đánh này. Muội bình thường làm như nào thì cứ làm như vậy, ta chỉ đến kiểm tra chút thôi rồi quay về."


Đan Huyên gật đầu, xong lại nháy mắt với hắn, nói "Huynh yên tâm, muội sẽ đánh thấy đủ thì dừng lại, để huynh đi đàm với họ. Sau khi huynh cướp được hoàng tẩu về rồi thì...." Đan Huyên nghiêm túc nói, "Muội sẽ không nể tình họ nữa đâu!"


Hàn Trạch an tâm, đứng dậy chào từ biệt Đan Huyên cùng quân lính, sau đó đi về hoàng cung. Trên kiệu, Hàn Trạch giựt nửa mảnh ngọc bội ra khỏi cổ, ngắm nghía một lúc, sau đó đặt một nụ hôn lên trên mặt ngọc bội. Tựa như nhìn vật thấy người, hắn ở nơi đất khách quê người, đâu đâu cũng lạ lẫm, mỗi lần nhớ đến Tiêu Vĩnh Thụy đều làm như vậy. Nếu gặp lại cậu, hắn cũng sẽ đặt lên đôi môi vừa mềm vừa ngọt đó một nụ hôn thành kính nhất, sau đó điên cuồng làm chết cậu! Rút ra rồi lại tiến vào thân thể cậu, cho cậu khoái cảm mạnh mẽ nhất, sung sướng nhất. Khiến cậu khóc lóc rên rỉ dưới thân hắn, mềm mềm nộn nộn mà kêu "Chồng ơi...".


Mới nghĩ đến đó thôi mà hạ thân hắn đã như có ngọn lửa bùng lên.


"Chết tiệt." Hàn Trạch nhắm mắt, cố gắng không nghĩ tới nữa.


-------


Vài ngày tiếp theo, Tiêu Vĩnh Thụy an tĩnh ở trong Bảo Linh Cung, làm một mỹ nhân yếu ớt. Thật ra ngày nào cũng ngồi viết thư rồi lén lút để cho người hôm đó tới đưa thư cầm đi. Ngoài ra, Tiêu Vĩnh Thụy cảnh giác với tất cả mọi người tới gần cậu, kể cả hai người Tiểu Đào và Tiểu Hoa.


Từ khi nghe được sự thật từ Hoàng Hậu, cậu nổi lên nghi ngờ, có phải Tiểu Đào và Tiểu Hoa đã gián tiếp làm cậu bị trúng độc hay không. Vì hai người đó do chính tay Hoàng huynh chọn rồi đưa đến cho Tiêu Vĩnh Thụy. Nhưng nếu thật sự như vậy, người mà ngày trước lúc nào cũng hi hi ha ha chơi với cậu mà sau lưng lại đâm cậu một dao, quả thật lạnh sống lưng.


Tiêu Vĩnh Ngôn cũng không có thời gian quan tâm đến cậu, vì hiện nay anh đang gặp một khó khăn lớn. Bắc Châu đã phát động chiến tranh, trên triều chia làm hai phái, chủ chiến và chủ hòa. Cuộc chiến này kéo dài rất lâu rồi, Đại An đã hết đạn cạn lương, bên Bắc Châu thì lại dường như càng đánh càng hăng, càng chiến càng máu. Thật sự như một đám sói hoang!


Một triều thần bước ra khỏi chỗ, nói, "Bẩm Hoàng thượng, theo thần thì ta nên chủ hòa."


Một võ tướng cũng bước ra, "Bẩm hoàng thường, thần nghĩ ta nên chủ chiến. Trận chiến này cần một cái kết, thần nghĩ ta nhân cơ hội này đánh cho đám sói đó quỳ xuống xưng thần, không thể tiếp tục lăm le xâm chiếm đất nước ta nữa!"


Hộ bộ thị lang bước ra, "Không được, xin Hoàng thượng nghĩ lại! Quốc khố Đại An gần như trống rỗng, không thể tiếp tục đánh nữa!"


"Thần có giải pháp!" Một vị triều thần quỳ xuống nói. Tiêu Vĩnh Ngôn ra hiệu người đó tiếp tục.


"Nhờ ân đức của Hoàng thượng, con dân đã ấm no, đủ ăn đủ mặc rất nhiều năm, nhà nào cũng có của ăn của để. Thần nghĩ nên tăng thêm sưu thuế, dùng tiền đó để tiếp tục đánh trận. Chúng ta hi sinh chút lợi ích để đổi lại trăm năm an bình, đáng!"


Tiêu Vĩnh Ngôn trầm ngâm, đồng ý với ý kiến của triều thần đó. Lập tức phê chuẩn, ra lệnh tăng sưu thuế, tăng đến khi nào đủ thì thôi.


Sau đó lại tỉ mỉ chọn ra thống soái cầm quân. Ngoại gia của Hoàng hậu là võ tướng, cả ba đời nhà nàng đều cúc cung tận tụy với Hoàng đế. Khi xưa cũng là nhắm đến cái binh quyền này nên mới cưới Hoàng hậu, củng cố hoàng vị. Theo lẽ thường thì sẽ chọn người mình tin tưởng, nhưng lời đến miệng thì Tiêu Vĩnh Ngôn nuốt lại. Hoàng hậu bị anh giam lỏng trong Phượng Nghi Cung không lý do, chưa chắc nhà ngoại của nàng không oán hận. Không những thế, anh đang ngấm ngầm làm suy yếu binh quyền của họ, vẫn là không đề bạt thì hơn.


Tiêu Vĩnh Ngôn cân nhắc một lát, gạt đi nhà ngoại của Hoàng hậu, chọn ra một võ tướng khác điều đi Bắc cương. Chọn xong người, xử lý thêm vài chuyện khác Tiêu Vĩnh Ngôn đã cảm thấy phiền phức, nhanh chóng bãi triều rồi rời đi.


Hộ bộ thị lang khi nãy khuyên Hoàng thượng không được, ủ rũ đi ra ngoài. Ông cả một đời lao lực tận tụy, lại không biết nhìn sắc mặt người khác, cũng không luồn cúi, xu nịnh ai, vất vả lắm mới lên được chức Thị lang, có vẻ như sẽ đứng mãi ở chức vụ này. Ông không chính trực như những bậc hiền giả, thấy chuyện xấu cũng chỉ bỏ mặc làm lơ, giả vờ như không biết. Ông khi nãy đứng ra ngăn cản Hoàng thượng, thực sự là không nhìn nổi nữa.


Hoàng thượng chỉ nghe đám quan đó làm thì láo báo cáo thì hay, nào ai biết dân chúng ngoài thành mấy năm nay đã khổ cực đến chừng nào. Mấy đời Hoàng đế chỉ quy định thu bốn phần thuế, nhưng lệnh ban phát xuống dưới, lại thành năm phần, có nơi nâng lên sáu phần. Mấy năm nay chiến tranh liên miên, thuế ngày càng nặng. Nhưng không chảy vào quốc khố mà chảy vào tay tham quan vô lại!


Hộ bộ thị lang làm rùa rụt đầu nửa đời người, chỉ được mỗi một lần can đảm đứng ra can ngăn, lại bị xua qua một bên. Ông vô cùng ủ rũ, đi ra ngoài còn bị vài đồng liêu nói chuyện toàn là ẩn ý cảnh cáo. Ý là nếu ông im lặng thì sẽ hưởng đồ tốt, còn dám nói gì xằng bậy thì cái mũ trên đầu vất vả mãi mới đội lên được sẽ bay mất.


Hoàng thượng không hề biết chuyện này, đầu tiên, anh về tẩm cung thay long bào, thấy Quốc Sư đến nên ngồi trò chuyện một lát. Quốc Sư vẻ mặt vui mừng, vừa ngồi xuống đã báo cho Hoàng thượng biết một tin.


"Hoàng thượng, thuật nhiếp hồn thần sử dụng cho thân thể Nhàn Vương có một khuyết điểm, và giờ thần đã tìm ra cách để khắc phục khuyết điểm này rồi. Nhiếp hồn có tác dụng hai chiều, có nghĩa là thần ở đây có thể kéo thần hồn của Nhàn Vương quay lại, thì Nhàn Vương cũng có thể nhờ một tác động nào đó mà biến mất. Việc này thật sự rất mong manh, nhưng không phải không có."


Tiêu Vĩnh Ngôn lo lắng hỏi, "Vậy trẫm phải làm gì?"


Quốc Sư sắc mặt nghiêm túc, nói "Muốn nhiếp hồn thì phải có vật dẫn, Hoàng thượng ngài chỉ cần tìm thấy vật dẫn đó, phá hủy nó, thì sẽ không có chiều ngược lại. Vật dẫn hoàng thượng ngài sử dụng là...."


"Ngọc bội." Tiêu Vĩnh Ngôn thâm trầm nói, ngọc bội chính tay Tiêu Vĩnh Thụy tặng anh, anh vẫn luôn giữ. Nhưng khi dùng nó làm vật dẫn, thì nó đã biến mất, anh tìm cỡ nào cũng không tìm được, không biết nó đang ở chỗ nào. Chuyện này Quốc Sư cũng biết. Cả hai rơi vào trầm mặc.


Quốc sư nói qua chuyện khác, "Hoàng thượng, việc tìm ngọc bội là việc lâu dài, có thể từ từ tìm. Thần cả gan có một câu hỏi, chuyện của Hoàng hậu, ngài tính làm sao?"


Tiêu Vĩnh Ngôn nghe đến Hoàng hậu liền nhíu mày, "Mặc kệ nàng ta, giam thêm một thời gian nữa rồi ban cho ly rượu độc, ép nàng ta uống. Chỉ có người chết mới giữ được bí mật."


"Hoàng hậu với ngài dù gì cũng là phu thê, sao lại...." Quốc sư nói.


Tiêu Vĩnh Ngôn cười khẩy, anh yêu nàng ư? Không, không hề. Anh lấy nàng ta cũng vì quyền lực nhà ngoại của nàng. Hầu hạ năm, sáu năm vì nàng ta, chẳng lẽ còn chưa đủ. Trong khi đó, lòng Tiêu Vĩnh Ngôn cũng chỉ hướng về một người. Những ngày tháng người đó bất động không tỉnh lại, anh cảm thấy trời đất trống rỗng, tim như bị khoét một lỗ lớn. Triều chính cũng bỏ bê. Dù điên cuồng nạp thêm phi tần, cả nam lẫn nữ, vẫn không thể nào quên đi bóng dáng người đó. Một ngày nọ, vì quá nhớ người ấy, Tiêu Vĩnh Ngôn uống rượu giải sầu, nói hết nỗi lòng ra, không may bị Thái Hậu phát hiện.


Hôm sau, Thái Hậu gọi Tiêu Vĩnh Ngôn đến, trách mắng một trận. Miệng tuôn toàn là trái với luân thường, là loạn luân, là tội nghiệt. Bà ta nói anh xuất thân bần hàn, tư tưởng thấp kém, còn cả gan tơ tưởng đến con trai bảo bối của bà ta, là súc sinh không bằng heo chó.


Thái Hậu tức đến nỗi không thèm quan tâm hình tượng, chửi xối xả như trút nước vào Hoàng thượng. Cung nhân sợ quá đều tránh đi hết. Tiêu Vĩnh Ngôn hôm trước say rượu, nay lại bị chửi đến mất hết mặt mũi. Anh cũng tranh cãi lại, ai dè Thái Hậu bị anh nói thế như bơm máu gà, càng chửi càng hăng, còn vung đồ ném vào người Tiêu Vĩnh Ngôn. Anh, cửu ngũ chí tôn của Đại An, là chân long thiên tử, nhẫn nhịn bà già nóng tính nhất bên trọng nhất bên khinh nhiều năm, giờ lại bị bà ta không nể nang gì sỉ nhục thậm tệ. Trong cơn giận dữ đã một kiếm.... vĩnh biệt Thái Hậu.


Thái Hậu sống một đời suôn sẻ, có chồng thương yêu, sinh được một đứa con, cưng chiều như tổ tông. Giờ nỗi đau người đầu bạc tiễn người đầu xanh còn chưa nguôi ngoai, lại bị thêm một trận kinh hách từ đứa con thân phận ti tiện này. Bà biết chuyện Tiêu Vĩnh Thụy lén lút giao lưu với Tiêu Vĩnh Ngôn, không nỡ để nhi tử bảo bối buồn nên cũng chả ngăn cản. Ai ngờ lại dẫn sói vào nhà! Nó có ý nghĩ khác thường với con trai bảo bối của bà. Thái Hậu không tức giận chắc cũng thành Phật rồi.


Khi đâm vào, Tiêu Vĩnh Ngôn vô cùng bình tĩnh, thu dọn hiện trường, ai ngờ lại bị nàng Hoàng Hậu thong thả đến muộn giờ thỉnh an phát hiện. Trong đầu nãy lên suy nghĩ, giờ giết luôn nàng ta thì có hợp lý không? Nhưng lý trí anh quay về, anh không thể giết nàng ta ngay bây giờ, vì anh vẫn còn dựa vào quyền lực của nhà ngoại nàng ta để phát triển.


Như lời Hoàng hậu đã nói khi phát hiện Tiêu Vĩnh Ngôn giam lỏng mình, giam cả hai đứa con cốt nhục của mình, nàng gào lên:" Ngươi điên rồi!"


Đúng, quả thật anh điên rồi.


Ha ha.


Anh điên đến nỗi tìm thấy cấm thuật để người đó quay trở về với anh.


Sau khi qua loa trả lời, Quốc Sư hết chuyện nên rời đi. Tiêu Vĩnh Ngôn thong dong đi đến Bảo Linh Cung.


Tiêu Vĩnh Thụy ngồi viết xong một bức thư, lén lút ném ra ngoài cho mật thám của Hàn Trạch, thì nghe tin Hoàng Thượng di giá đến đây. Tiểu Hoa Tiểu Đào mấy ngày nay bị cậu cản ở bên ngoài không cho vào trong, nên cũng không biết chuyện "Thụy Quân hồng hạnh xuất tường với Thái Tử Bắc Châu".


Tiêu Vĩnh Thụy nhanh nhẹn nhảy lên giường, cuốn chăn lại giả vờ ngủ. Tiêu Vĩnh Ngôn đi vào, thấy cậu đã ngủ, cũng không đánh thức cậu dậy mà ngồi xuống cạnh cậu. Tiêu Vĩnh Thụy giả ngủ một hồi ai ngờ lại ngủ thật, ngủ một phát đến tối. Lúc cậu tỉnh dậy vẫn thấy Hoàng huynh trong phòng mình, hơi giật mình, hỏi.


"Hoàng huynh tới lâu chưa?"


"Không lâu lắm đâu." Tiêu Vĩnh Ngôn cười nói. Anh đang ngồi trên ghế nhỏ, bên cạnh là bàn trà, tự rót một chén rồi tự uống.


Tiêu Vĩnh Thụy thầm bĩu môi, hoàng huynh cũng rảnh rỗi quá nhỉ. Cậu đứng dậy, sửa sang lại quần áo. Chạy đến hầu hạ Hoàng Thượng uống trà xong, lại vờ như vô ý hỏi anh, "Không biết Hoàng lăng giờ thế nào rồi nhỉ? Đệ hơi nhớ phụ hoàng rồi."


"Hoàng lăng cũng như xưa thôi." Tiêu Vĩnh Ngôn điềm tĩnh nói.


"Đệ muốn xuất cung đi thăm phụ hoàng một chút, cả một năm rồi đệ không đến. Huynh cũng biết phụ hoàng thương đệ nhất mà." Tiêu Vĩnh Thụy nét mặt toát ra vẻ buồn bã.


Tiêu Vĩnh Ngôn nhìn cậu một hồi, không nhận thấy sự khác thường gì trên người cậu, "Đệ trong người có bệnh, đến đó làm gì kẻo nhiễm khí lạnh lại bệnh thêm."


Không phải huynh làm đệ trở nên như vậy à? Tiêu Vĩnh Thụy cười lạnh.


"Đệ chỉ thông báo trước cho huynh thôi! Đệ muốn đi thì đi, ai dám ngăn đệ?" Tiêu Vĩnh Thụy cáu kỉnh nói.


"Ta không cho phép! Đệ ngoan ngoãn ở trong cung ăn sung mặc sướng không được sao?" Tiêu Vĩnh Ngôn cũng bắt đầu gắt gỏng lên. Tiêu Vĩnh Thụy chờ mỗi câu này, cậu ngơ ngác nói, "Sao huynh lại hung dữ vậy chứ, không cho đệ đi thì không thể nói nhẹ nhàng với đệ hơn à. Hay ở đó có gì không cho đệ thấy?"


Nghe lời chất vấn của Tiêu Vĩnh Thụy, anh thở dài, nói "Không có gì cả, ta định khi nào rảnh thì sẽ xuất giá cùng đệ đi đến Hoàng Lăng thăm phụ hoàng một chút. Nhưng hiện giờ khá bận, đệ chờ một thời gian sau ta rảnh, ta đi cùng đệ."


"Vâng." Tiêu Vĩnh Thụy gật đầu, trong lòng cậu lạnh toát. Cậu vẫn ôm suy nghĩ lừa mình dối người, ôm một chút hy vọng đối với hoàng huynh. Nhưng từ việc hoàng huynh kịch liệt cấm cản cậu đến Hoàng Lăng cũng đã cho cậu biết, Hoàng Lăng không chỉ có mỗi bài vị của Phụ hoàng.....


--- Hết chương 83 ---


Kiều: Mải viết quá chả nhớ viết bao nhiêu chữ, đến lúc nhìn lại thì lố rồi. Gãy tay cmnr. Nay không có tiểu kịch trường nha.

Bình Luận (0)
Comment