Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 110

Lam U Niệm nói cáo biệt Quỷ Nhị hồi lâu, chờ cho đến khi hắn đồng ý hết bận phải tới kinh thành tìm mình, nàng mới chịu buông tha.

Kết thúc huấn luyện, tất cả mọi người đến khách điếm Vô Tình tắm rửa sạch sẽ, tự khao thưởng bản thân, rất nhiều ngày rồi đám hán tử thô kệt này vô cùng tưởng niệm mùi thịt.

Lam U Niệm để Lam Khúc và Lam Vũ tắm rửa sau đó ăn thật ngon rồi đi nghỉ ngơi, trong lòng bọn họ vốn rất không muốn, dẫu sao thì vẫn là tỳ nữ các nàng hy vọng mình có thể ở bên cạnh chăm sóc tiểu thư, nhưng Lam U Niệm chỉ chỉ mình sau đó chỉ các nàng, rõ ràng trừ lúc nàng so chiêu với Quỷ Nhị bị thương, y phục vẫn rất sạch sẽ, làn da trắng nõn mịm màng, tinh thần vô cùng tốt, nhìn lại hai người bọn họ, toàn thân đều là thương tích, y phục dơ dáy bẩn thỉu còn có mùi nữa, làn da dầm mưa dãi nắng đen thui, bọn họ mới hết cách rời đi.

Bước vào căn phòng dành riêng cho mình trên lầu ba, còn chưa vào cửa đã bị người ta lôi vào trong, cả người nàng cứng ngắc chuẩn bị ra tay giết chết người đến, nhưng khi ngửi được mùi vị quen thuộc bản thân liền buông lỏng.     

Phong Dực Hiên ôm lấy thân thể nhỏ nhắn xin xắn này vào lòng, ngón tay thon dài véo nhẹ lên mũi, cúi đầu, đôi môi mỏng dán lên đôi môi mềm mại đó, răng môi va chạm, bá đạo cường thế hấp thụ lấy mọi thứ tốt đẹp trong miệng nàng, giống như người trúng độc tìm được thuốc giải, quấn lấy không buông.

Lam U Niệm không ngờ mình lại bị cưỡng hôn như thế này, thật ra mấy hôm nay nàng cũng có chút nhớ hắn, cho nên không có cự tuyệt mà tùy ý để hắn mãnh liệt hôn mình, nụ hôn nóng bỏng khiến trái tim nàng cũng thấy hân hoan.

Cho đến khi nàng không thể hô hấp, Phong Dực Hiên mới chịu buông tha rồi đặt cầm mình lên vai nàng ngửi mùi thơm đặc biệt trên người nàng, bàn tay từ từ giúp nàng thuận khí.

Khi nàng đi rồi hắn vô cùng nhung nhớ, làm gì cũng không có sức, vì vậy chân trước nàng vừa đi chân sau hắn đã theo tới, chỉ là hắn biết Niệm Niệm có chuyện riêng, bây giờ có một số việc không muốn cho hắn biết, nên khi hắn biết bọn họ vào rừng lại không có theo cùng dù hắn rất muốn, nhiều ngày qua hắn luôn ở đây chờ nàng, ngay cả công vụ đều thông qua bồ câu đưa đến xử lý.

Biết nàng vào rừng liền đến phòng này chờ, vốn chỉ muốn ở cạnh nàng, nhưng khi cảm nhận được sự tồn tại của nàng hắn liền liều lĩnh ôm nàng rồi gấp gáp hôn, chỉ có như vậy mới có thể đả động được những ngày tháng tương tư.

Phong Dực Hiên tỉ mỉ nhìn Lam U Niệm từ đầu đến chân, sau đó bất mãn nói "Gầy", khi nhìn thấy vết thương ở khóe miệng, mắt hắn lập tức lạnh lẽo hỏi: "Là ai?"

Cẩn thận vuốt ve vết ứ bên miệng nàng, trong mắt đều là sát ý.

"Không sao, chỉ là không cẩn thận va phải!" Lam U Niệm híp đôi mắt lại, trên gương mặt tinh xảo hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Phong Dực Hiên tìm thuốc trị thương dịu dàng bôi cho nàng, khoảng khắc kia khiến nàng cảm thấy dường như bọn họ đã yêu nhau nhiều năm, vô cùng tâm đầu ý hợp.

"Tại sao ngươi lại ở đây?" Lam U Niệm tùy ý để nam nhân dịu dàng bôi thuốc cho mình, ngón tay to lớn xẹt qua khóe miệng.

Động tác trên tay Phong Dực Hiên vẫn không ngừng, nhưng trong mắt lại có chút bối rối hiếm thấy "Chỉ là ta thấy nhớ nàng!", hắn biết hiện tại nữ tử trước mắt đã từ từ tiếp nhận, nàng bắt đầu để hắn hôn môi, để hắn nắm tay, để hắn xuất hiện trong cuộc sống của mình, nhưng hắn vẫn phải suy tính thiệt hơn, rất sợ nàng sẽ rời khỏi hắn, rời khỏi hắn như ba năm trước, hắn sợ hiện tại mình không khống chế nổi mà nổi điên lên đã thương chính mình cũng đả thương nàng.

Lam U Niệm không trả lời, bởi vì khi ở trước mặt Phong Dực Hiên nàng biến thành người không giỏi ăn nói, không biểu đạt được ý mình, hoặc là bởi vì trong lòng có hắn cho nên có chút e lệ, không biết nên đối mặt như thế nào với tình cảm chân thành tha thiết này.

Phong Dực Hiên bôi xong thuốc mỡ, liền cầm tay nàng hỏi: "Niệm Niệm, có phải nàng đang giận không?"

Lam U Niệm nằm trong ngực hắn nhịn không được ngửa đầu lên nhìn, hàm dưới đẹp như đao gọt búa khắc, hắn cúi đầu nhìn sang, gương mặt vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng trong ánh mặt lại tràn ngập nhu tình còn muốn đẹp hơn cả sao trời.

"Phong Dực Hiên, ta nghĩ ta đã thích chàng rồi!" Nàng chớp đôi mắt như bảo thạch cười nói.

Mắt hắn phát ra hào quang tím, chỉ trong chốc lát đã khôi phục màu tím vốn có, khiến Lam U Niệm đắm chìm trong ánh mắt đó.

"Niệm Niệm..." Phong Dực Hiên giống như người vừa đạt được toàn thế giới, không ngừng gọi tên nàng, dù hắn biết nàng chỉ thích chứ không yêu mình, hắn vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Điều khiến nàng cảm giác chua xót chính là, nàng có thể cảm nhận được sự bất an của hắn, mà nguồn gốc của sự bất an đó do nàng mang đến, nàng cảm nhận được sự vui sướng của hắn, phần vui sướng này cũng là vì nàng, từ lúc nào mình đã ảnh hưởng đến tất cả tâm tình của hắn?

"Ta sẽ đối xử thật tốt với nàng, Niệm Niệm, nàng hãy tin tưởng ta!" Phong Dực Hiên nắm tay Lam U Niệm, hắn rất thích nắm tay nàng, mềm mại đẹp mắt, nắm trong tay không gì phù hợp bằng.

Lam U Niệm không nói, bởi vì không biết vì sao nàng lại tin. Có lẽ bình thường đối với người khác Phong Dực Hiên quá mức lạnh lùng, cho nên khi hắn đối mặt với nàng lúc nào cũng toát ra tâm tình khác biệt, thêm chút dịu dàng, đây mới là điều khó khăn hiếm thấy.

Phong Dực Hiên đã mười chín, chưa bao giờ để tâm tới người nào như thế, cũng chưa bao giờ động tâm với bất kỳ nữ tử nào, loại người như hắn không động tâm thì thôi, một khi động tâm thì sẽ dây dưa đời đời kiếp kiếp. Bây giờ Phong Dực Hiên không biết nên biểu đạt vui sướng trong lòng thế nào, hắn đã từng bỏ ra rất nhiều rất nhiều thời gian mới có thể thể khiến nữ tử này thích mình, hiện tại nghe được lời nói tốt đẹp nhất thế gian, hắn chỉ biết nắm tay Lam U Niệm không chịu buông, rất sợ đây chỉ là giấc mộng.

Hai người yên tĩnh nằm trong phòng không nói chuyện, nhưng có điều khi Phong Dực Hiên xử lý văn kiện sẽ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn nàng đang ngủ yên trên giường, khóe miệng vẫn luôn vui vẻ vì chữ “Thích” mà Lam U Niệm đã nói, nóng rực khiến tim hắn không thể nào an tĩnh.

Thu dọn văn kiện trên bàn, Phong Dực Hiên đi đến cạnh giường nằm xuống cạnh nàng, ôm thân thể nhỏ xinh vào ngực, chỉ có như vậy mới có thể xoa dịu trái tim hắn.

Trong lúc vô tình hắn cũng ngủ, hai người ôm nhau ngủ, tóc đen quấn lấy nhau, đẹp như họa.

Sau khi Phong Dực Hiên tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn về phía nữ tử trong ngực, sau đó nghĩ lại mọi chuyện hết thảy đều không phải mộng, ngây ngốc nở nụ cười, hắn tỉ mỉ ngắm mặt mày mắt mũi của nàng, càng xem càng thấy thích, cảm giác tại sao trên thế gian này lại có thể có nữ tử không cần bất luận ngôn ngữ gì đã có thể khiến tinh thần hắn loạn lên, không cần làm bất cứ cái gì đã có thể khiến hắn thất bại thảm hại.

Khi nàng tỉnh lại trời đã tối rồi, Phong Dực Hiên vẫn mở to mắt nhìn nàng thật lâu, không chớp mắt.

"Tiểu thư!" Bên ngoài truyền đến âm thanh của Lam Vũ cùng Lam Khúc.

Phong Dực Hiên đứng dậy đi ra mở cửa, khi Lam Vũ và Lam Khúc nhìn thấy Phong Dực Hiên đều vô cùng kinh hãi, các nàng không ngờ Minh vương lại ở đây, hơn nữa hắn tìm được tiểu thư bằng cách nào, nhưng mà khi các nàng theo chân hắn vào phòng nhìn thấy Lam U Niệm lười biếng ngủ trên giường liền an tâm.

Ngay từ đầu các nàng rất lo lắng, vì thân phận cùng tính cách của Minh Vương, nhưng trong khoảng thời gian này các nàng lại thổn thức không thôi, các nàng bị cảm động vì sự sủng ái của hắn với tiểu thư, dường như tiểu thư cũng rất vui vẻ, mặt mũi có chút nhu hòa, đây là do Minh Vương mang đến.

Phong Dực Hiên ngồi đó nhìn Lam Khúc chải tóc cho nàng, dù hắn rất không muốn thừa nhận nhưng quả thật hắn có chút ghen tị Lam Khúc vì có thể chải tóc cho nàng, thế là Phong Dực Hiên nhìn rất nghiêm túc, hắn cảm thấy chờ sau này thành thân, hắn muốn chải tóc mặc quần áo cho nàng mỗi ngày.

Lam Khúc bị ánh mắt ghen tị của Phong Dực Hiên nhìn đến không biết đặt tay vào đâu, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy hầu hạ tiểu thư thật khó.

Vì nghĩ thông suốt một số chuyện, cho nên lúc này nàng thân cận với hắn hơn rất nhiều, nàng cảm thấy nếu mình có phần u mê trong phần tình cảm này chi bằng tiếp nhận, trong thời gian đi huấn luyện đám người Trương Lâm, nàng cũng hy vọng mình có thể yên tĩnh.

Bây giờ đã có đáp án, nàng có tình cảm với hắn nên vui vẻ tiếp nhận, hơn nữa nàng phát hiện lúc nàng đồng ý chấp nhận bản thân cũng rất vui vẻ.

Hai người ngồi đối diện dùng bữa, lúc nào hắn cũng gắp thức ăn cho nàng, rỉa xương cá, chẳng ai ngờ được người như Phong Dực Hiên lại có mặt tỉ mỉ dịu dàng như vậy

"Gần đây Lam phủ vẫn ổn chứ?" Lam U Niệm hỏi, bởi vì nàng biết hắn sẽ thay mình bảo vệ phủ đệ, hiện tại cảm thấy nếu hắn đã là của mình thì không cần khách khí.

"Ừ!" Phong Dực Hiên để Ám Nhất đến hồi báo tình hình gần đây ở Lam phủ.

"Lam cô nương!" Ám Nhất đứng bên cạnh Lam Vũ bắt đầu hồi bẩm "Lam phủ hết thảy bình an, mấy ngày trước quản gia Lam phủ muốn vào U Niệm các trộm đồ cổ quý giá, thuộc hạ không dám tự tiện làm chủ, cho nên đả thương quản gia rồi đóng cửa lại!"

Khi đó Ám Nhất muốn trực tiếp giết cho xong việc, ngẫm lại cảm thấy dù sao thì Lam phủ cũng là nhà của Lam cô nương, chuyện này nên để nàng quyết định. Còn nữa, thời gian cô nương không ở đây chủ tử bỏ cả cơm nước, Ám Nhất cảm thấy sau này e là Lam cô nương sẽ là đương gia vương phủ.

"Xem ra gần đây An di nương rất nghèo! Dám đánh chủ ý tới chỗ tiểu thư!" Lam Vũ tức giận nói.

"Yên tâm, bà ta nhảy nhót không được bao lâu, muốn bà ta chết rất dễ dàng…" Ánh mắt Lam U Niệm có chút lãng tránh nói với Ám Nhất "Thả hắn…"
Bình Luận (0)
Comment