Edit: Bộ Yến Tử -
Bóng lưng tiểu nữ hài trong trẻo nhưng lạnh lùng uyển chuyển, quanh thân tràn ngập cô độc khiến trái tim băng cứng của Phong Dực Hiên khẽ động một cái, ngay cả bản thân hắn cũng không có phát giác.
"Chờ một chút!" Thanh âm giống như ngọc thạch vang lên, thanh âm kia trầm thấp từ tính, khàn khàn, lười biếng.
Lam U Niệm ngừng lại, hết sức khó hiểu tại sao nam tử lại gọi nàng, xoay người lại nhìn Phong Dực Hiên, trong mắt lộ ra nghi vấn.
Phong Dực Hiên nhìn thấy tiểu nữ hài ngừng lại, không biết tại sao trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, chờ hắn nhìn kỹ nữ hài, phát hiện đôi mắt độc nhất vô nhị trên thế gian không chỉ tinh khiết giống như trẻ con, nhìn kỹ lại mới phát hiện trong đôi mắt là một mảnh hoang vu, nơi sâu xa tràn ngập đau thương và tuyệt vọng, vì sao một tiểu nữ hài lại có đôi mắt như vậy, Phong Dực Hiên cảm giác lòng mình khó chịu, phảng phất như đang tức giận.
"Khụ." Phong Dực Hiên ngượng ngùng ho khan, ngay cả việc tại sao hắn gọi nữ hài lại bản thân hắn cũng không rõ ràng, nhưng chính là không muốn để nàng rời đi.
"Ngươi không cảm thấy đôi mắt ta rất kỳ quái à? Không sợ sao?" Phong Dực Hiên tự mình nói rồi tự thấy sợ hãi, nếu như là những người khác hắn đã sớm cho bọn chúng cút đi hết, quản cái khỉ gió chuyện hắn ta có sợ hay không, nhưng mà hắn giống như phát điên muốn biết ý nghĩ của nữ hài về đôi mắt bị người đời ghét bỏ.
Phong Dực Hiên cẩn thận nhìn mắt nữ hài đối diện, muốn từ bên trong tìm ra cảm xúc sợ hãi, nhưng mà không có, một chút cũng không có, chẳng biết sao lại thở phào nhẹ nhõm.
"Tại sao phải sợ? Đôi mắt của ngươi rất đặc biệt, cũng rất đẹp!" Lam U Niệm nghiêm túc nói, quả thật đôi mắt này rất đẹp, đồng tử này đẹp hơn nhiều của những người ở kiếp trước: "Đi con đường của chính mình, để cho người khác không có đường để đi thì tốt rồi!"
Thanh âm trong trẻo như nước chảy róc rách truyền vào tai Phong Dực Hiên, thế nhưng ý tứ trong giọng nói khiến ánh mắt Phong Dực Hiên sáng lên, đúng vậy, mình đi trên con đường của chính mình, hắn đường đường là Minh Vương tại sao lúc nào cũng phải quan tâm cái nhìn của người khác, che giấu màu sắc đôi mắt mình nhiều năm, đi trên con đường của chính mình, để cho người khác không có đường để đi, nói thật hay! Hắn có thế lực lại có năng lực, vì sao phải sợ những lời đàm tiếu của người đời?
Có lẽ Lam U Niệm không thể nào nghĩ tới, nàng tiện tay nói mạch lưới thuật ngữ, lại làm cảm động một nam tử như Thiên nhân, đây quả thực là hiểu lầm.
Khi Phong Dực Hiên lấy lại tinh thần thì phát hiện tiểu nữ hài đã đi xa, cố gắng chống đỡ cơ thể muốn đứng dậy đuổi theo, nhưng lại phát hiện viên thuốc đang phát huy tác dụng, căn bản hắn không thể nào đứng lên nổi, hắn chỉ có thể nhìn tiểu nữ hài càng đi càng xa, ngay cả cơ hội hỏi tên nàng cũng không có. Đây là lần đầu tiên hắn muốn gần gũi một người, cũng là lần đầu tiên tin tưởng một người, càng là lần đầu tiên cảm giác được tim mình nhảy lên.
Lam U Niệm thấy nam tử ăn thuốc giải thì rời đi, đối với nàng mà nói vừa xoay người đã quên mất nam tử kia, trái tim của nàng từ lâu đã không màng những thứ đó, chỗ đó hoang vu một mảnh. Nàng không hề hay biết, mấy năm sau, nam tử kia vẫn đang tìm nàng, chưa bao giờ từ bỏ.
"Chủ tử." Ba nam tử mặc hắc bào đột nhiên xuất hiện trước mặt Phong Dực Hiên, quỳ xuống: "Không bảo vệ tốt chủ tử, xin chủ tử trách phạt!"
Phong Dực Hiên cảm nhận được độc tính trong cơ thể đã giải trừ hoàn toàn, đứng thẳng người lên: "Không sao, các ngươi có nhìn thấy một tiểu nữ hài không?"
Ba ám vệ liếc mắt nhìn nhau, nói: "Không có!"
"Ám Nhất, Ám Nhị, bây giờ các ngươi lập tức lục soát núi, tìm một tiểu nữ hài đeo mạng che mặt, không được phép tổn thương nàng!" Phong Dực Hiên căn dặn.
"Dạ." Mặc dù hết sức bất ngờ từ lúc nào thì chủ tử lại quan tâm tới người khác. Hơn nữa còn không cho phép tổn thương, nhưng bọn họ cần chỉ phục tùng!