Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 31

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

Trong đại sảnh chỉ nghe thấy tiếng khóc bi ai thê lương của An di nương, tiếng khóc tựa hồ bao hàm bao nhiêu khổ sở cùng bất đắc dĩ.

Lam U Niệm liếc mắt nhìn Lam Kiến Quân, phát hiện trong mắt ông không có buông lỏng, xem ra người phụ thân này đúng là không thích An di nương, phụ thân chính trực như vậy thật khiến người ta không thể hạ độc thủ?

"Phụ thân!" Lam Nhã Nhã cũng quỳ xuống bên chân Lam Kiến Quân: "Phụ thân, người có biết người không ở trong phủ mấy năm, mẫu thân có bao nhiêu vất vả không? Chẳng những phải lo liệu toàn bộ Lam phủ, còn phải tìm kiếm Tam muội, bởi vì Tam muội mất tích mỗi đêm đều không thể an giấc." 

"Đúng vậy, Tam muội, hiện tại muội đã bình yên vô sự, muội có thể vì Lam phủ vì an vui của cả nhà mà không trách cứ mẫu thân nữa hay không?" Lam Ngân bi thương nhìn Lam U Niệm.

Ẩn giấu dưới khăn che mặt, khóe miệng chứa ý cười của Lam U Niệm càng tăng lên. An di nương thật sự đánh chủ ý rất hay! Bà ta vốn có chỗ dựa vững chắc, nếu như hôm nay xử trí bà ta, chỗ Hoàng hậu đúng là không tốt giao phó. Hơn nữa từng câu từng chữ của An di nương đều là vì cái nhà này, hơn nữa chuyện nàng mất tích chỉ có thể trách nàng ham chơi mà thôi, bà ta lao tâm lao lực tìm kiếm, nàng đã không có chuyện gì, nếu như bây giờ nàng còn đuổi theo không buông, vậy nàng chính là một nữ tử rắn rết vô tình vô nghĩa.

Lam Kiến Quân sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của đám người An di nương, càng thêm tức giận, cho dù là đối địch cùng Hoàng hậu và An Thừa tướng, ông cũng không cho phép bất luận kẻ nào hại nữ nhi của mình mà vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật! Còn không đợi Lam Kiến Quân nói chuyện, Lam U Niệm đã lên tiếng.

"Nhị ca nói cái gì đó? Từ đầu đến cuối tiểu muội chưa từng nói trách cứ, Nhị ca nói vậy không phải đang khích bác quan hệ giữa ta cùng với An di nương sao?" Lam U Niệm đứng dậy đỡ mẹ con An di nương dậy, phong thái hoàn toàn là một nữ hài ngoan ngoãn.

"Tam tiểu thư không trách ta sao?" An di nương tựa hồ rất vui vẻ lôi kéo ống tay áo màu trắng của Lam U Niệm.

"Đương nhiên sẽ không, An di nương đối xử tốt với ta như vậy, sao ta có thể trách An di nương? Hả?" Lam U Niệm thu hồi ống tay áo của mình, sâu kín nói.

An di nương không biết vì sao, rõ ràng đạt được đáp án bà ta muốn, nhưng khi nhìn Lam U Niệm luôn có cảm giác rét lạnh, rồi lại cảm thấy là do bà ta suy nghĩ nhiều, nữ hài trước mặt gầy yếu không nói, thân thể cũng rất yếu ớt, chỉ là đứa bé mười ba tuổi có thể quẫy ra bao nhiêu sóng gió?

"Tam tiểu thư không trách tội là tốt, thiếp thân cũng có thể an tâm." An di nương dường như thực sự thở phào nhẹ nhõm.

"Nếu như không có chuyện gì, ta về nghỉ ngơi trước!" Lam U Niệm nói xong chuẩn bị rời đi, nhưng An di nương lại lần nữa giữ chặt ống tay áo nàng, Lam U Niệm nhìn ống tay áo của mình, trong mắt lóe lên sát ý, nàng chán ghét người khác chạm vào mình trừ người nàng công nhận.

"Viện tử của Tam tiểu thư hoang phế nhiều năm, không bằng ngươi dọn đến viện tử của Nhã Nhã ở đi, Nhã Nhã có thể ở chung với Chi Chi." An di nương lại mười phần bày ra dáng vẻ mẫu thân. Ngay cả nữ nhi của mình cũng không để ý còn bày ra thái độ quan tâm Lam U Niệm cho Lam Kiến Quân xem.

"Không sao, ta thích viện tử đó, bên trong có rất nhiều kỉ niệm đáng giá?" Lam U Niệm tới gần bên tai An di nương nói nhỏ, khiến sắc mặt An di nương trắng bệch.

Sau khi thi lễ với Lam Kiến Quân liền dựa theo trí nhớ đi đến viện tử, chỗ viện tử vô cùng hẻo lánh, ở Lam phủ có thể nói là nơi hẻo lánh nhất. Lam U Niệm đi rất lâu mới đến trước viện tử, nhìn bức hoành phi phía trên đã *, ba chữ "U Niệm các" cũng thấy không quá rõ ràng.

"Tiểu thư." Lam U Niệm vừa vào viện, Lam Vũ và Lam Khúc đã chờ trong sân, cau mày nhìn cỏ dại mọc lan tràn trong viện, hiển nhiên hết sức bất mãn với hoàn cảnh trước mắt.

Lam U Niệm quan sát viện tử, mặc dù viện này xa xôi, nhưng diện tích rất rộng rãi, vườn hoa hoang phế cùng lầu các đã cũ nát nhưng vẫn nhìn ra tinh mĩ lúc trước, xem ra đúng là Lam Kiến Quân đã từng đối tử tử tế với tiền thân.

"Quét dọn đi, không có gì không thể ở." Lam U Niệm nói xong cũng đi vào phòng quét dọn, kiếp trước nàng có khổ gì mà chưa từng nếm trải, nơi nào chưa ở qua, coi như nàng là con gái nhà họ Lam cũng nhất định phải trải qua đau khổ và bi thương người thường không thể chịu mới có thể ngồi lên vị trí gia chủ.

"Tiểu thư, người đến bên cạnh ngồi đi, sao người có thể quét dọn." Lam Vũ vội vàng kéo Lam U Niệm ra, rất sợ bụi bặm sẽ làm bẩn quần áo Lam U Niệm.

"Không sao!" Lam U Niệm cũng không có rời đi, ba người ở trong viện quét dọn, không phân chia chủ tớ, không phân chia trên dưới, chỉ có tình tỉ muội nồng đậm.

Sau khi Lam Kiến Quân cùng nhi tử Lam Mặc Huyền xử lý một số chuyện liền cùng nhau đi đến U Niệm các xem một chút, nhưng càng đi đường xá càng hiu quạnh khiến Lam Kiến Quân nhíu mày. Đợi đến lúc Lam Kiến Quân đứng ở trong viện nhìn thấy cỏ dại mọc lan tràn trong viện tử hoang vu, lập tức vừa áy náy vừa túc giận lại vừa đau lòng.

Lam Kiến Quân nhìn thấy nữ nhi vốn là đích nữ, cùng hai tì nữ bên người cùng nhau quét dọn lầu các, vén tay áo lên để Lam Kiến Quân thấy một đoạn cánh tay trắng nõn nhưng gầy yếu đáng thương. Tư thái tập mãi thành quen làm cho Lam Kiến Quân biết, có lẽ những năm qua nữ nhi sống không quá tốt.

Lam Mặc Huyền nhìn muội muội từ nhỏ đã đi sau lưng mình, hốc mắt ửng đỏ, làm việc của tì nữ, sống trong viện như vậy cũng không chút bất mãn. Hắn còn nhớ, mẫu thân từng bảo hắn chăm sóc tốt cho muội muội, nhưng hắn thực sự rất bất lực, để muội muội chịu khổ.

"Niệm Nhi muội muội." Lam Mặc Huyền nắm lấy tay Lam U Niệm, đoạt giấy lụa trong tay nàng: "Sao muội có thể làm những chuyện này?"

"Niệm Nhi, viện này đã bị hỏng, không bằng để cha chọn một viện mới cho con?" Lam Kiến Quân dò hỏi, tiếp xúc ngắn ngủi, Lam Kiến Quân biết nữ nhi của mình không phải là người không có chủ kiến.

"Không cần, nơi này rất tốt!" Lam U Niệm cự tuyệt, kỳ thật nàng cũng ưa thích nơi này, hoàn cảnh thanh u, địa phương hẻo lánh, hơn nữa tiểu viện được bố trí rất tốt, chỉ cần đổi mới là có thể ở.

Nghe Lam U Niệm cự tuyệt, Lam Kiến Quân cũng không nói gì, dù sao cũng là ông thẹn với nữ nhi, cho nên khi Lam Kiến Quân đối mặt Lam U Niệm lúc nào cũng thấp hơn một phần. Hơn nữa hiện tại thực sự Lam Kiến Quân muốn yêu thương nữ nhi, không phải vì nguyên nhân khác, chỉ vì nàng là nữ nhi của ông, có lẽ là nguyên nhân huyết mạch tương liên.

"Hai người này là?" Lam Kiến Quân nhìn hai nữ tử đứng ở bên cạnh Lam U Niệm, hai người này không phải nha hoàn trong phủ, hơn nữa dung mạo không tầm thường, khí chất có thể sánh bằng một ít đại gia tiểu thư.

"Gặp qua Lam Tướng quân." Lam Vũ và Lam Khúc thi lễ.

"Nô tì Lam Khúc, đây là Lam Vũ, chúng tôi là tì nữ thiếp thân của tiểu thư." Lam Khúc lạnh nhạt nói.

Lam Kiến Quân và Lam Mặc Huyền nghe xong cẩn thận quan sát hai người thật tỉ mỉ, thấy hai người không phải là người có tâm tư rắm tâm, hơn nữa nghe nói tính mạng hai người được Lam U Niệm cứu cũng có thể đoán ra hai người rất được Lam U Niệm tín nhiệm.

"Ừ, viện này chỉ có hai tì nữ có phải quá ít hay không, cha sẽ điều ít người làm cùng nha hoàn tới đây!" Lam Kiến Quân thấy U Niệm các vắng vẻ, nói.

"Không cần, Lam Vũ cùng Lam Khúc rất tốt!" Lam U Niệm nhìn hai người, khẽ mỉm cười.

"Được rồi, các ngươi cố gắng chăm sóc tiểu thư, có chuyện gì có thể tới tìm ta!" Lam Kiến Quân nói với Lam Vũ và Lam Khúc, cũng là cho hai người các nàng quyền lợi ở Lam phủ, dù sao ở Lam phủ một tì nữ có thể trực tiếp tìm Tướng quân là rất hiếm có.

Lam Vũ vừa muốn mở miệng chuẩn bị phản bác, hừ, chính là ông không nói chúng ta cũng sẽ chăm sóc tiểu thư thật tốt. Nhưng Lam Khúc lại nhanh chóng ngăn lại lời Lam Vũ sắp nói ra khỏi miệng.

"Cảm ơn Tướng quân, nô tì đã rõ!" Lam Khúc nói, các nàng theo tiểu thư trở về, tự nhiên các nàng biết bản thân tiểu thư đã có tính toán, các nàng không thể làm rối loạn kế hoạch của tiểu thư.
Bình Luận (0)
Comment