Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
Dưới ánh trăng, nam tử cao lớn vẫn mặc bộ y phục trên tiệc rượu đứng trong phòng nàng, trong ánh mắt có thứ ánh sáng mà Lam U Niệm không hiểu.
Nàng ngồi trở lại giường, nghiêng người dựa vào đầu giường, mắt lộ ra ngạc nhiên nghi hoặc: "Không biết Minh Vương nửa đêm đến đây, có chuyện gì quan trọng?"
Phong Dực Hiên nhìn dáng dấp lười biếng tùy ý của Lam U Niệm, rõ ràng dáng người ngây ngô còn chưa phát dục hoàn toàn, nhưng lúc này hắn lại bị nàng mê hoặc thật sâu, từ từ đi đến bên giường, tới trước mặt nàng.
Cánh tay nàng đặt bên người đột nhiên chuyển động, trong nháy mắt dao găm đã trở lại trong tay nàng, đối với bất kỳ người nào nhích lại gần mình nàng đều có lòng cảnh giác, huống chi là Minh Vương cho nàng cảm giác quá nguy hiểm.
Cơ thể Lam U Niệm cứng ngắc, ngón tay thon dài của Phong Dực Hiên cầm lấy chăn rơi vãi trên đất, nhẹ nhàng đắp kín cho nàng, ngăn gió Bắc rét lạnh ban đêm ngoài cửa sổ thổi vào. Phong Dực Hiên làm hết sức tự nhiên, hắn muốn làm cứ làm, không suy nghĩ nhiều cũng không lúng túng.
Nhưng Lam U Niệm lại không giống vậy, nàng thật sự không hiểu cuối cùng thì Minh Vương muốn làm gì, hoặc là hắn muốn cái gì. Nàng lại càng không nghĩ tới nam nhân vô cùng tự đại này sẽ đắp chăn cho mình, xem ra đúng là không thể tưởng tượng nổi.
"Tới thăm nàng một lát." Sau khi đắp kín chăn cho Lam U Niệm, Phong Dực Hiên nghiêm trang đáp. Hắn chỉ muốn đến xem nữ hài trước mắt một lát, xem xem nàng đang làm gì, chuyện gì cũng nghĩ không được, chỉ muốn đến xem một chút.
Lam U Niệm nhíu mày, nàng cảm giác mình và Minh Vương có chút không thể câu thông được, đến nhìn nàng? Đây là lý do quỷ gì vậy? Hơn nữa đêm hôm khuya khoắt tự tiện xông vào khuê các nữ tử chỉ vì đến nhìn nàng sao?
"Đừng nhíu mày, thực sự ta chỉ đến thăm nàng một chút thôi." Phong Dực Hiên có thể đoán ra rằng nàng đang không hiểu, chính hắn còn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, nhưng hắn không hy vọng nhìn thấy nàng cau mày, thấy nàng cau mày trong lòng hắn rất khó chịu.
"Vậy à, nếu Minh Vương đã nhìn rồi, có thể rời đi chưa?" Lam U Niệm ngăn chặn lời nói ái muội của Phong Dực Hiên, trực tiếp bắt đầu đuổi người. Ngẫm lại dường như nàng chưa bao giờ uất ức như bây giờ, thật sự là võ công của người đàn ông này quá cao, nàng không phải là đối thủ, tùy tiện ra tay người bị thương khẳng định sẽ là nàng.
Phong Dực Hiên nhìn Lam U Niệm, nàng bị hắn nhìn đến mức sợ hãi, quả thực là nàng không hiểu ý nghĩ của hắn, hơn nữa dường như hắn luôn ra bài không theo lẽ thường.
"Nơi này quá cũ nát." Phong Dực Hiên không để ý đến chuyện Lam U Niệm đuổi người, lúc nãy đã nhìn qua sân nhỏ bây giờ lại quan sát phòng ở, vô cùng ghét bỏ nói.
Lam U Niệm phát hiện đúng là nàng không theo kịp tư duy của Minh Vương, đây chính là sự khác biệt giữa người hiện đại và người cổ đại sao?
"Ta rất thích!" Lam U Niệm đáp, dao găm trong tay lại chuyển động, đích xác là tính tình của nàng đã bị lây nhiễm, nửa đêm không ngủ lại đi trò chuyện cùng người đàn ông này về một đề tài vô cùng vô vị, khiến cho nàng bắt đầu thấy hết nói nổi.
"Nghỉ ngơi cho tốt." Đột nhiên Phong Dực Hiên ra tay bắt lấy dao găm nàng còn cầm trong tay giấu dưới chăn, mắt nàng chợt lóe sát ý, sau đó hắn dịch dịch chăn rồi rời đi.
Lam U Niệm có thể cảm giác được mình sắp nôn ra một ngụm máu, nam nhân gì thế này? Chỉ là thấy hắn không có ác ý với mình là tốt rồi, nàng cũng không phải loại người buồn lo vô cớ, nếu không phải người nguy hại mình, nàng sẽ không nghĩ nhiều, cảm giác được đúng là hắn đã rời đi, liền yên lòng đi ngủ.
Sau khi Phong Dực Hiên rời khỏi phòng Lam U Niệm, đứng trên cây Quỳnh Hoa cao lớn trong sân, đóa hoa trắng noãn tô điểm cho dung mạo tuấn lãng vô song của Phong Dực Hiên càng trở nên phiêu dật như tiên. Phong Dực Hiên nhìn gian phòng của Lam U Niệm, nghĩ tới Tiểu Niệm Niệm ở chỗ đó, trong lòng có chút cảm giác thỏa mãn, kích động muốn liên tục ở lại chỗ này bảo vệ.
"Ám Tam, Ám Tứ." Phong Dực Hiên đột nhiên lên tiếng, làm cho Ám Tam và Ám Tứ trốn ở đằng sau thiếu chút nữa từ trên đầu tường rơi xuống, bọn họ vẫn chưa nhìn thấy Lam cô nương, tại sao lại bị chủ tử phát hiện cơ chứ? Ám Tứ trừng mắt nhìn Ám Tam, xem đi, ngươi nhất định đến tham gia náo nhiệt, lần này chúng ta chết chắc rồi!
Ám Tam không lưu tình trừng lại, lão nương kéo ngươi tới sao? Đáng đời!
"Chủ tử." Ám Tam và Ám Tứ đi tới phía sau Phong Dực Hiên, cẩn thận nhìn sắc mặt chủ tử.
"Trước khi trời sáng, quét dọn sạch sẽ tiểu viện này, đồng thời mang đồ tốt nhất trong nhà kho ở phủ chúng ta tới đây trang trí lại." Phong Dực Hiên thu hồi ánh mắt, nhanh chóng biến mất trong đêm tối, lưu lại Ám Tam và Ám Tứ ngổn ngang trong gió đêm.
Ám Nhất và Ám Nhị đá Ám Tam cùng Ám Tứ một cước, Ám Nhất cười nhạo nói: "Cho ngươi bát quái, lần này gieo gió gặt bão rồi."
"Tốt nhất là các ngươi trang trí tiểu viện này hợp tâm ý Lam cô nương, nếu không... Chỗ chủ tử..." Ám Nhị u ám nói xong cùng Ám Nhất bay đi.
"Ám Tam, ngươi cũng là nữ nhi, ngươi nói xem nữ hài tử sẽ thích trang trí kiểu gì?" Ám Tứ vừa quét sân vừa hỏi.
"Ôi! Không biết, chưa nhìn thấy Lam cô nương, nếu không chúng ta lén lút đi xem đi?" Ám Tam phiền não nhìn sân nhỏ hoang phế nhiều năm, ngẫm lại nếu như bố trí dựa theo phong cách ở vương phủ có phải quá quạnh quẽ hay không.
"Ám Tam, ngươi muốn chết à, xem dáng vẻ của chủ tử cũng biết chủ tử rất quan tâm tới Lam cô nương, nhiều năm qua chưa từng thấy chủ tử quan tâm người khác, còn là nữ nhi." Ám Tứ phân tích, càng thêm khẳng định địa vị của Lam U Niệm trong lòng chủ tử.
"Cũng phải, có lẽ sau này Lam cô nương chính là nữ chủ nhân vương phủ, cuối cùng vương phủ cũng có nữ nhân." Ám Tam vừa nghĩ đến chỉ có mình nàng là nữ xung quanh đều là nam nhân thì hết sức bất mãn.
"Ừ, dù sao ngươi cũng không tính là nữ." Ám Tứ nhìn Ám Tam một vòng, kết luận.
"Đi chết đi!" Ám Tam đá Ám Tứ một cước, nhưng nghĩ tới chuyện nếu như động tĩnh quá lớn sẽ đánh thức vị cô nương kia, nên thu lại tính khí.
- -
"Tiểu thư." Lam Phong xuất hiện trong phòng Lam U Niệm.
"Chuyện gì?" Lúc Lam Phong xuất hiện trong phòng Lam U Niệm cũng đã tỉnh lại.
"Trong sân có người quét dọn, hơn nữa võ công không thấp, còn có người từ ngoài sân khiêng đến rất nhiều đồ có giá trị không nhỏ đang trang trí tiểu viện." Lam Phong bẩm báo lại tất cả những gì mình nhìn thấy với tiểu thư, nàng thấy những người đó không có ác ý cho nên mới không ra tay, hơn nữa người đến khá nhiều nếu nàng tùy tiện ra tay nhất định sẽ mang đến phiền phức cho tiểu thư.
"Hửm? Tùy bọn họ đi, chỉ cần không làm hại đến chúng ta thì không cần quản."Theo trực giác, nàng cho rằng đây chính là do Minh Vương làm, vừa rồi còn chê tiểu viện của nàng tồi tàn, chỉ mới chốc lát vậy mà đã hao tốn nhân lực vật lực đến trang trí lại, Minh Vương càng ngày càng khó hiểu.
"Dạ." Lam Phong lui ra, cảnh giác bảo vệ Lam U Niệm, rất sợ những người kia có ý đồ bất chính, nhưng mãi cho đến trời hừng đông, những người kia thực chỉ quét sân và trang trí, dường như cũng không có ý đồ gì.