Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
______________
Người trong ghế lô đều sửng sốt, thật sự quá sửng sốt, ngoại trừ Vũ Lưu Ly còn đang hưng phấn, Phong Dực Hiên vẫn chỉ quan tâm Lam U Niệm, còn Lam U Niệm thì mặt không đổi sắc.
"Hả? Không biết lời ấy của Vũ trang chủ có ý gì?" Thanh âm của Lam U Niệm vẫn thanh thúy dễ nghe như cũ, nhưng người trong ghế lô lại mở to mắt, bởi vì nàng không có phủ nhận.
Hai mắt Vũ Lưu Ly sáng lên: "Ta là người thật lòng ái mộ Diệu Âm cô nương, mỗi lần Diệu Âm cô nương lên đài ta sẽ đến, cho nên rất quen thuộc giọng nói của Diệu Âm cô nương, vì lẽ đó ta có thể chắc chắn muội chính là Diệu Âm cô nương."
Ngay khi Phong Dực Hiên nghe thấy hai chữ ái mộ bật thốt ra từ miệng Vũ Lưu Ly, khí lạnh trên người hắn cũng đã phóng ra ngoài, nếu như không phải băn khoăn Lam U Niệm đang ở bên cạnh, hắn sẽ đông lạnh Vũ Lưu Ly thành mảnh vụn.
Từ trước đến giờ Lam U Niệm hoàn toàn không cố ý che giấu âm thanh của mình, cho nên nếu như người có tâm cẩn thận lắng nghe có thể phát hiện ra âm thanh của nàng giống với Diệu Âm cô nương, giống như Phong Dực Hiên, chỉ nghe nàng hát một khúc đã xác định thân phận của nàng. Hơn nữa, vài người ở đây luận thân phận hay địa vị nàng đều không thể so sánh, đáng quý hơn là bọn họ không có ác ý với nàng, vả lại chỉ là thân phận Diệu Âm cô nương bị người ta biết cũng không có gì trở ngại tới nàng.
"Nhĩ lực của Vũ trang chủ thật tốt, chỉ là vẫn kém hơn Minh Vương một chút." Lam U Niệm uống một ngụm trà nóng, không thể không nói Phong Dực Hiên là người giàu có, trà này chính là Quân Sơn Ngân Châm, có thể nói là vật khó cầu, bản thân nàng cũng rất vất vả mới lấy được một chút, nhưng xem ra Phong Dực Hiên lại không để tâm tới những thứ này.
"Hóa ra chính là muội? Cuối cùng ta cũng được nhìn thấy muội rồi, muội không biết ta đã phí bao nhiêu công sức nhưng vẫn không nhìn thấy được mặt muội..." Sau khi Vũ Lưu Ly nói vài câu bỗng nhiên nhìn về phía Phong Dực Hiên: "Dực Hiên, huynh đã sớm biết?"
"Sớm hơn ngươi!" Phong Dực Hiên tự mình pha trà cho Lam U Niệm, không thèm liếc mắt nhìn Vũ Lưu Ly, nhưng chỉ một câu nói lại khiến Vũ Lưu Ly nghẹn họng không nói nên lời.
"Huynh?" Vũ Lưu Ly cảm thấy mình quá khinh suất khi kết giao bạn hữu, rõ ràng biết Diệu Âm cô nương là nữ thần của hắn, nhưng sau khi biết lại không chịu nói ra, còn hại hắn ở trước mặt nữ thần không giữ được hình tượng.
Ánh mắt Kinh Vô An nhìn Lam U Niệm mang theo chút tán thưởng, có thể viết ra từ khúc như vậy lại là một nữ tử còn là một tiểu cô nương, tiểu cô nương này thật sự khiến người ta kinh nể, sau này tuyệt đối không phải vật trong ao.
Còn Phong Hạ Kỳ, kể từ nghe khúc hát của Diệu Âm cô nương cũng giống như Vũ Lưu Ly mê mẩm nữ tử cơ trí kia, nhưng hiện tại nữ tử đó lại ở trước mặt mình, không trách được đệ đệ không cho bất kỳ nữ tử nào mặt mũi lại cực kỳ để tâm đến Lam cô nương.
Còn Lam Mặc Huyền và Hà Sơ Dương lại nghĩ, làm thế nào mà muội muội mình lại biến thành Diệu Âm cô nương? Là vì đã từng trải qua cuộc sống quá gian khổ vì không có bạc sao? Khi lên đài biểu diễn ở Trân Vị các có bị bắt nạt hay không? Lão bản Trân Vị các sẽ không làm khó muội muội chứ?
Thế nhưng Phong Dực Hiên cũng không để ý người trong ghế lô nghĩ như thế nào, nhìn sắc trời đã không còn sớm liền hỏi: "Đói bụng chưa? Có muốn dùng bữa trước không?"
Có lẽ là mỗi lần Phong Dực Hiên đều nói chuyện với nàng như vậy, cho nên Lam U Niệm chẳng hề có cảm giác gì, tập mãi thành quen. Nhưng đối với những người khác mà nói, nghe được giọng nói ôn hòa còn ngậm chút sủng ái như vậy từ miệng Phong Dực Hiên làm cho bọn họ khó mà tiếp nhận được, ngươi có thể tưởng tượng được dáng vẻ ôn nhu của Diêm Vương mặt lạnh ư? Ngạc ngiên không thua gì chuyện mặt trời mọc ở đằng Tây. Thế nhưng sau này, bọn họ mới biết được, nam tử lạnh lùng vô tình kia chỉ dành tất cả ôn nhu cho tiểu cô nương này mà thôi.
"Được!" Lam U Niệm nghĩ hình như nàng có chút đói bụng, nhưng nàng không có phát hiện, nàng đã quen có Phong Dực Hiên, nhưng điểm này lại bị Phong Dực Hiên phát hiện, trong mắt hắn chợt lóe lên ngạc nhiên và mừng rỡ.
Lam Mặc Huyền nhìn dáng dấp dịu dàng của Minh Vương dành cho muội muội mình, đôi mày anh tuấn cau lại, dường như hắn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói được là không đúng chỗ nào, nhưng vẫn cảm thấy như vậy là không ổn. Có lẽ bởi vì Lam U Niệm còn nhỏ, cho nên tất cả mọi người đều không có nghĩ đến phương diện kia.
Khi Lam U Niệm ăn sẽ nhấc lên một góc mạng che mặt, dáng vẻ lúc nàng ăn rất tao nhã khiến cho người khác xem nàng ăn cũng là một loại hưởng thụ, nhưng cũng không phải tướng ăn giống như mèo nhỏ của các tiểu thư khuê các, nàng ăn rất tùy ý, tựa hồ ăn là một chuyện rất hạnh phúc. Sau mấy lần Phong Dực Hiên đưa thức ăn cho Lam U Niệm, hắn đã có chút lý giải khẩu vị của nàng, cho nên lúc nào hắn cũng không ngừng gắp món ăn cho nàng.
Vũ Lưu Ly vẫn luôn sững sờ nhìn Lam U Niệm, thật sự là ngồi gần nữ thần trong lòng như vậy, trong nội tâm hắn cực kỳ kích động, nói: "Lam cô nương, lúc nào muội sẽ đến Trân Vị các vậy? Muội không biết đâu, một năm muội chỉ hát một hai khúc, quá đáng tiếc!"
Sức ăn của Lam U Niệm cũng không lớn, ăn một chút đã buông đũa xuống, nhẹ nhàng lau khóe miệng: "Nếu như có cơ hội, có thể vì mọi người gảy một khúc!"
Đối với những người không có ác ý hơn nữa còn rất cường đại, có thể không đắc tội thì ngàn vạn lần nàng sẽ không đắc tội. Hơn nữa, những người ngồi đây đều rất thích hợp với gu của nàng, nếu như có thể trở thành bạn bè thì tốt.
"Thực sao? Có cơ hội, nhất định là có cơ hội!" Lần này không chỉ Vũ Lưu Ly kích động, ngay cả Kinh Vô An và Phong Hạ Kỳ đều hết sức kích động, dù sao ca khúc (Mênh Mông) ngày đó của Lam U Niệm quả thật khiến lòng người rung động, không phải người bình thường có khả năng so sánh.
Nhìn ánh mắt bất chấp tia sáng của vài vị bạn tốt, Phong Dực Hiên cảm thấy không tốt, lạnh lẽo nhả ra hai chữ: "Dùng bữa!", trong lòng lại đang suy nghĩ lúc nào thì để Niệm Niệm chỉ gảy đàn cho hắn nghe, chỉ có mình hắn.
Ăn cơm xong bọn họ tán gẫu vài câu, họ sợ hãi phát hiện kiến thức của Lam U Niệm đều muốn độc đáo hơn bọn bọn nhiều, Kinh Vô An như phát hiện ra bảo vật, thật sự là tri kỷ khó tìm, mà bây giờ trong ánh mắt trần tụi của Kinh Vô An dành cho Lam U Niệm chính là hai chữ tri kỷ.
"Ầm! Ầm! Ầm!" Chỗ khoảng trống sân cỏ ở thành Nam phóng ra pháo hoa sáng lạn, từng chùm ánh sáng chói mắt bay lên trời, chùm sáng đó đột nhiên nổ tung, màu vàng kim, màu bạc, màu đỏ, xanh lá cây, màu lam, đóm lửa nhỏ giống như đóa hoa bay đi bốn phía, tựa như tia chớp của hoa cúc, sặc sỡ lóa mắt. Quá đẹp! Quá đẹp!