Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
________________
Ánh trăng bàng bạc chiếu trên mặt đất, không gian ở U Niệm các yên tĩnh nhưng không vắng lặng. Hương thơm đêm tràn ngập không trung, dệt thành một chiếc lưới mềm mại, nhốt tất cả cảnh vật vào bên trong. Đôi mắt tiếp xúc với đồ vật trong chiếc lưới mềm mại, dù cho là từng cọng cây ngọn cỏ, đều không phải như thực tế ban ngày, chúng nó đều trở nên mơ hồ, sắc thái trống rỗng, mỗi một dạng đều ẩn núp chút tỉ mỉ, đều bảo thủ bí mật của nó, làm cho người ta có một cảm giác như mộng ảo.
Có lẽ ban ngày gặp được vài người có tính cách không tệ, cho nên tâm tình Lam U Niệm rất tốt, trên người mặc một chiếc váy ngắn mỏng manh ngồi ngay ngắn trong đình viện, tự pha cho mình một ly trà lài, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm thấy.
Một trận gió nhẹ lướt qua, trước mặt Lam U Niệm có thêm một nam tử cao lớn đang ngồi, nàng rất tò mò, bởi vì người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Phong Dực Hiên. Trên người hắn có mùi thơm mê người của Mạn Châu Sa Hoa, trong mùi thơm này còn mang theo chút hương vị đặc biệt trên người hắn, cực kỳ đặc biệt, Lam U Niệm nhớ rất rõ ràng.
Phong Dực Hiên mặc trên người loại gấm cống phẩm rất hoa lệ và mềm mại, không chỉ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt đẹp mắt dưới ánh trăng, mặc lên người cũng rất thoải mái phiêu dật, hình thái cực kỳ ưu nhã. Quan phát búi cao, mái tóc dài như nước chảy theo nếp xỏa ở sau lưng, khẽ cúi đầu nhìn Lam U Niệm, khẽ mỉm cười, xinh đẹp chẳng phân biệt được giới tình, mị hoặc rung động lòng người.
Bởi vì Phong Dực Hiên tùy tiện xuất hiện, cho nên đã làm kinh động đến thị vệ U Niệm các, thấy các thị vệ vọt tới, Lam U Niệm khoác tay áo, trong nháy mắt Trương Lâm đã hiểu ý tiểu thư nhà mình, dẫn các thị vệ khác trở lại cương vị bảo vệ U Niệm các.
Phong Dực Hiên bưng ly trà Lam U Niệm pha cho bản thân lên thưởng thức một ngụm, mắt sáng lên nói: "Uống rất ngon!"
"Đó là của ta!" Lam U Niệm nghĩ, vừa rồi nàng còn dùng ly trà kia, hơn nữa đó còn là ly riêng của nàng, vậy mà bây giờ Phong Dực Hiên lại trực tiếp dùng nó, đây không phải gián tiếp hôn môi sao? Hừ! Nàng đang nghĩ cái gì vậy chứ?
"Ờ!" Phong Dực Hiên nhìn cái ly trong tay, vốn muốn nói bởi vì nó là của nàng nên mới cầm, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, Phong Dực Hiên lập tức sửa miệng: "Không cẩn thận cầm nhầm!"
Phong Dực Hiên thấy Niệm Niệm ở bên cạnh mình, mặc dù trà lài uống rất tốt, nhưng dường như bởi vì một người như vậy mà trái tim trở nên ngọt ngào hơn, uống một ly sau đó đưa ly cho nàng: "Còn muốn!"
Lam U Niệm có xúc động muốn nện cái ly lên đầu Phong Dực Hiên, chẳng qua là nhìn năng lực võ lực của đối phương nên nhịn xuống, những cũng không có pha trà cho hắn. Phong Dực Hiên lại dùng đôi mắt thâm thúy như vậy nhìn nàng, ý tứ rất rõ ràng, pha trà!
Làm thế nào nàng cũng không nghĩ tới, đường đường là Minh Vương lại có dáng vẻ như vậy. Nàng còn nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy bóng lưng của nam nhân này nó đã khiến nàng cảm thấy áp lực rất lớn, khi đó Phong Dực Hiên khát máu tàn nhẫn lại cao ngạo, vậy mà chỉ mới bao lâu sao lại biến dạng rồi?
Buồn bực tiếp tục pha trà cho Phong Dực Hiênvì thế nàng không có nhìn thấy vui vẻ chợt lóe lên trong mắt hắn. Hắn không thích dáng vẻ mặt không chút thay đổi của nàng dành cho hắn, Niệm Niệm như vậy làm cho hắn cảm thấy rất xa xôi, nên hắn muốn cho nàng thứ tốt nhất, có đôi khi sẽ trêu chọc nàng, xem vẻ mặt sinh động đáng yêu của nàng.
Mặc dù rất bất mãn việc nam tử đối diện bắt nạt mình, nhưng Lam U Niệm xét ở tiền đề hắn không có ác ý với mình cho nên lại pha cho hắn một ly trà lài.
"Đêm nay Minh Vương lại đến đây, không biết là vì chuyện gì?" Nàng vẫn giữ giọng điệu xa xôi, nam tử này thật sự không có chút cấp bậc lễ nghĩa nào, có người ba ngày hai bận chạy đến đến trong khuê các nữ tử à? Vẫn còn may nàng không phải cổ nhân, nếu không trong sạch này khó mà giữ được.
"Nàng đã nói sẽ đánh đàn!" Phong Dực Hiên trầm tĩnh tao nhã ngồi ngay ngắn, phảng phất lấy tư thế sánh cùng trời đất, ám chỉ hắn không thể nói rõ hết tình ý.
"Ta cũng không có nói là sẽ đánh đàn cho Minh Vương nghe!" Lam U Niệm cảm thấy hai người không thể nào câu thông được, người này là ông trời phái tới chỉnh nàng sao?
"Nàng cũng không nói là đánh đàn cho ta nghe!" Trong đôi mắt trong veo của Phong Dực Hiên tản ra hào quang đẹp mắt, như muốn vò nát trăng sao, làm người ta chấn động cả hồn phách.
Ở trong ánh mắt đó, chẳng biết tại sao Lam U Niệm lại không thể nói ra lời cự tuyệt, đang chuẩn bị đi lấy cầm lại bị Phong Dực Hiên ngăn lại, một nữ ám vệ mặc hắc y xuất hiện trong đình viện, khí chất của nữ tử này có vài phần tương tự Lam Phong, nhưng rõ ràng không có lạnh lùng như Lam Phong, bởi vì lúc này Ám Tam đang dùng ánh mắt tò mò nhìn Lam U Niệm.
Đây là nữ tử chủ tử thích ư? Thật nhỏ, chỉ là khí chất rất tốt, có thể khiến chủ tử thích chắc chắn bản lĩnh không nhỏ, hơn nữa còn là Diệu Âm cô nương, nói rõ tài nghệ rất tốt, muội tử mềm mại đáng yêu như vậy sao lại rơi vào trong tay chủ tử rồi? Khẳng định sau này sẽ bị chủ tử ăn sạch sành sanh, chẳng qua nàng vẫn rất thích tiểu cô nương này nha.
Lam U Niệm nhìn ám vệ trước mắt ôm một chiếc đàn cầm tuyệt thế, nhưng cũng không có ý tứ đưa đàn cầm cho nàng, hơn nữa còn dùng ánh mắt yêu thích nhìn nàng, dù nhìn thế nào đi nữa thì trong ánh mắt đó cũng thấy có chút bỉ ổi nhỉ?
"Ám Tam!" Phong Dực Hiên chỉ nói hai chữ đã làm cho Ám Tam run rẩy, nàng chỉ là hết sức thích tiểu cô nương mềm mại này mà thôi, không cẩn thận lộ ra bản tính, không biết chủ mẫu tương lai có chán ghét mình không nữa? Làm sao bây giờ?
"Hì hì, Lam cô nương, thuộc hạ là Ám Tam, đây là đàn cầm chủ tử muốn thuộc hạ lấy cho ngài!" Bình thường Ám Tam nói không nhiều, chỉ khi ở trước mặt người mình, nhưng hiện thời vì muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt chủ mẫu, nên có thể nói Ám Tam cực kỳ hòa ái dễ gần.
Lam U Niệm mỉm cười gật đầu, nàng phát hiện người bên cạnh Phong Dực Hiên đều rất nhanh nhẹn, thật không biết tại sao thuộc hạ nhanh nhẹn như thế này lại có thể có chủ tử lạnh lẽo như vậy.
Đây là một chiếc đàn cổ đen nhánh, quý trọng hơn đàm cầm của nàng rất nhiều, hàng loạt kiểu cầm, hình bão mãn, bề mặt màu đen, dây căng tỉ mỉ. Nếu như nàng đoán không có sai đây là đàn cổ Khinh Thủy. Đàn cổ Khinh Thủy chính là nhạc khí xếp trước ba vị trong bảng xếp hạng, không biết đã có bao nhiêu người yêu thích nhạc khí đều muốn chiêm ngưỡng một phen, lại không nghĩ rằng nó đang ở chỗ Phong Dực Hiên.
Lam U Niệm vốn rất yêu thích nhạc khí, nhìn thấy đàn cổ tinh quý như thế khó tránh khỏi có vài phần yêu thích, tĩnh tâm ngồi trong đình viện. "Tranh - -" Ngón tay ngọc thon thon của nàng chạm vào dây đàn, tiếng nhạc cổ xưa động lòng người truyền ra, nàng khen thầm trong lòng, đàn tốt!
Dây đàn biến đổi tung bay dưới tay nàng, khiến người ta đếm không hết đến cùng có mấy sợi dây đàn. Tiếng đàn kia khi thì chảy róc rách như dòng suối nhỏ trượt ra từ giữ ngón tay nàng, khi thì sống lớn lao nhanh từ đàn cổ dâng trào, làm cho người nghe quên mất thời gian, không gian. Tiếng đàn của Lam U Niệm có nỗi buồn bi thương không thể nói ra, dường như đau lòng không có chỗ để sắp đặt, Phong Dực Hiên nhìn nữ hài chìm đắm trong tiếng nhạc dưới bóng đêm, lấy ra một cây tiêu luôn mang theo bên người, tiếng tiêu nhu hòa hòa nhập vào tiếng đàn cầm.
Tiếng đàn của Khinh Thủy cầm ôn hòa chính trực, mang theo ống tiêu thanh u, càng thêm động lòng người. Tiếng đàn dần cao vút, tiếng tiêu từ từ thấp xuống, nhưng tiếng tiêu thấp mà không đoạn, giống như tơ nhện phiêu lãng theo gió, liên miên không dứt, tâm ý càng thêm xúc động.
Lam U Niệm khẽ hé đôi môi đỏ mộng, từ khúc đau thương bay bổng bên trong U Niệm các.
"Một chiếc lá khô nho nhỏ, nhẹ nhàng bay giữa rừng cây, mang theo màu sắc tự vệ, đậu ở đầu cành tình sợ hãi.
Tuy chỉ là lá khô, trái tim có tia lửa cùng nhiệt huyết, không biết làm sao mưa gió quá dữ dội, cánh nho nhỏ đánh mất màu sắc.
Lá khô, lá khô, một khi không có màu sắc, tái nhợt yếu ớt, rơi xuống, ai có thể cùng bay, cô độc tịch mịch.
Lá khô, lá khô, đóm lửa trong lòng đã tắt, khi nào mới có thể vỗ cánh bay, bay về phía mây và trăng trong mộng.
Một chiếc lá khô nho nhỏ, nhẹ nhàng bay giữa rừng cây, mang theo màu sắc tự vệ, đậu ở đầu cành tình sợ hãi.
Tuy chỉ là lá khô, trái tim có tia lửa cùng nhiệt huyết, không biết làm sao mưa gió quá dữ dội, cánh nho nhỏ đánh mất màu sắc.
Lá khô, lá khô, một khi không có màu sắc, tái nhợt yếu ớt, rơi xuống, ai có thể cùng bay, cô độc tịch mịch.
Lá khô, lá khô, đóm lửa trong lòng đã tắt, khi nào mới có thể vỗ cánh bay, bay về phía mây và trăng trong mộng."
Trong đình viện chỉ nghe đàn cầm tiêu du dương, thật là hài hòa. Hát xong một khúc, tiếng đàn của Lam U Niệm lập tức ngừng lại, tiếng tiêu cũng biến mất. Chỉ một thoáng khắp mọi hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thấy ánh trăng giữa trời, bóng cây trên mặt đất.
Phong Dực Hiên nhìn, không biết Niệm Niệm đang suy nghĩ gì, khúc hát vừa rồi dù Niệm Niệm có che dấu thế nào hắn vẫn có thể nghe ra sự thương tâm thê lương, hắn không biết Niệm Niệm của hắn đã từng trải qua những gì, nhưng mà sau này hắn sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng, bồi nàng, bảo vệ nàng.
"Rất êm tai, nhưng ta không thích!" Phong Dực Hiên cắt đứt hồi ức Lam U Niệm đang đắm chìm trong đó, nàng lấy lại tinh thần, quả thật nàng không nghĩ đến nam tử này lại thổi tiêu tốt như vậy, còn tưởng rằng hắn là vũ phú chỉ biết đánh trận, quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
"Vừa rồi người muốn nghe là ngươi, hiện tại không thích cũng là ngươi, tính cách của Minh Vương thật là kỳ quái!" Lam U Niệm trả lời một cách mỉa mai, khi nhìn thấy ánh mắt Phong Dực Hiên rơi trên người thì khóe miệng lập tức co rút, vì cái gì mà những thứ tốt đều bị nam tử này chiếm đi thế? Cây tiêu hòa cùng đàn trong tay nàng vốn là một đôi, tên là Khinh Hỏa tiêu, trên bảng bài danh nhạc khí là nhất thể cùng đàn cầm nàng đang dùng, không nghĩ tới hai món này đều bị nam nhân này đạt được.
"Nàng không vui!" Phong Dực Hiên chăm chú nhìn vào mắt Lam U Niệm nói, không phải hắn không thích tiếng đàn cùng khúc hát của nàng, mà là hắn không thích tâm tình của nàng.
Lam U Niệm nhìn thấy đôi mắt chân thành kia, trong đôi mắt ấy đều là hình ảnh của nàng, nàng có thể từ trong đối mắt đó nhìn thấy cái bóng trong suốt của bản thân, cặp mắt kia giống như có thể hút nàng vào đó.
"Không còn sớm, Minh Vương cần phải trở về!" Lam U Niệm rất đỗi ngạc nhiên về sức quan sát của Phong Dực Hiên, không nghĩ tới nàng không vui hắn đều có thể nghe ra được.
"Ừ!" Phong Dực Hiên gật đầu, sau đó trực tiếp bế nàng lên đi về phía khuê các.
"Ngươi làm cái gì vậy!" Lam U Niệm vận công chuẩn bị phản kháng, nhưng lúc này mới phát hiện công lực nam tử thâm hậu, bản thân nàng không thể tránh thoát cái ôm của hắn. Chẳng qua, may mắn là Phong Dực Hiên chỉ là nhẹ nhàng đặt Lam U Niệm trên giường lớn chạm trổ, dịu dàng đắp kín mền, sau đó ôn nhu nói: "Ngủ đi!"
Đã bao nhiêu năm rồi không có ai nói với nàng như vậy trước khi đi ngủ, phảng phất che chở nàng như một khối bảo vật, tựa hồ chưa bao giờ có. Lam U Niệm như bị mê hoặc, nhắm đôi mắt trong trẻo lại, lần đầu tiên ngủ yên trước mặt một người không quen.
Phong Dực Hiên đứng ở bên giường Lam U Niệm thật lâu, nghe tiếng hít thở đều đều của, ngửi mùi thơm ngát tỏa ra từ thân thể nàng tràn ngập khuê các, hắn cảm giác mười chín năm qua chưa bao giờ tình tĩnh thế này, dường như trái tim đã tìm được nơi có thể sắp đặt. Trái tim này đã vứt xuống người Niệm Niệm, hắn không có ý định thu hồi lại, hơn nữa hắn còn muốn trái tim của Niệm Niệm.
Cho đến khi tia nắng ban mai lóe lên, Phong Dực Hiên mới động động thân thể cứng ngắc, lưu luyến rời khỏi U Niệm các. Sau khi Phong Dực Hiên rời đi trong nháy mắt Lam U Niệm mở mắt, nàng thật sự ngủ thiếp đi, hơn nữa một đêm mộng đẹp, không còn có những thứ không chịu nổi đã từng kia, nhưng khi Phong Dực Hiên vừa mới động nàng đã tỉnh, nàng không có nghĩ đến nam tử này lại đứng bên giường của nàng một đêm, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, trong lòng nàng khẽ rối như tơ.