*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mèo_Moon
Beta: Bộ Yến Tử
____________
Có lẽ hôm nay mưu kế bị sụp đổ, cho nên hoàng hậu đã trở về từ sớm, để Nhị vương gia tiếp tục chiêu đãi các vị công tử tiểu thư thưởng cúc.
Thiếu đi sự áp chế của hoàng hậu, phần đông các công tử và tiểu thư đều tụm năm tụm ba kết bạn với nhau để cùng thưởng cúc trong vườn, còn lại đã đi cung Khôn Ninh ngắm cảnh, dù sao thì cung Khôn Ninh của hoàng hậu đúng là nơi tráng lệ xa xoa.
Còn bảy người Phong Dực Hiên, Phong Hạ Kỳ, Kinh Vô An, Lam Mặc Huyền, Hà Sơ Dương, Lam U Niệm và Hoa Mộc Khuynh cùng tụ tập một chỗ, tìm một nơi thanh tịnh để cung nữ dâng lên chút bánh ngọt và nước trà, ở cùng nhau không có việc gì thì nói chuyện phiếm, giết thời gian.
"Niệm Nhi muội muội, muội quả thật là bảo vật, thậm chí ngay cả làm thơ cũng hạ bút thành văn, thật làm cho người ta bất ngờ!" Phong Hạ Kỳ khen ngợi, ánh mắt nhìn Lam U Niệm cũng có chút tỏa sáng.
Phong Dực Hiên bất mãn nhíu mày, sau đó kiêu ngạo nói: "Niệm Niệm đương nhiên là bảo bối!"
Lần này tất cả mọi người đều cảm giác có gì đó không đúng, mọi người đều gọi Lam U Niệm là Niệm Nhi muội muội, gọi như vậy mặc dù có chút thân mật nhưng không vượt lễ phép, nhưng Phong Dực Hiên xưng hô quá mức thân mật, giống như kiểu xưng hô vợ chồng, mọi người thấy tính cách thích làm theo ý mình của Phong Dực Hiên và lứa tuổi lơ mơ của Lam U Niệm cũng có chút yên tâm.
Mặc dù khí chất của Lam U Niệm vô cùng tốt rất được người khác thích, nhưng tuổi của nàng còn nhỏ, ai sẽ thích một nữ hài còn chưa phát dục hoàn toàn chứ? Chỉ sợ cũng chỉ có Phong Dực Hiên mới đặc biệt như vậy, sau khi nhìn thấy đã quyết định, người như thế hoặc là không động tâm, hơi động tâm là quấn quýt si mê cả đời.
"Niệm Nhi muội muội, còn có cái gì mà muội không biết không?" Hoa Mộc Khuynh tò mò hỏi, dù sao với xu hướng bây giờ của Hoa Mộc Khuynh thì muội muội của nàng có thể nói là thiên tài.
"Muội cũng không biết nhiều, nhiều đều không đếm được, Mộc Khuynh tỷ tỷ nghĩ Niệm Nhi quá hoàn mỹ rồi!" Lam U Niệm nói.
Lúc này có một cung nữ tiến vào phá vỡ bầu không khí náo nhiệt của mọi người, cung nữ đó vừa bước vào đã thi lễ với mọi người, sau đó quay sang nói với Lam U Niệm: "Lam tam tiểu thư!"
Lam U Niệm không hiểu, tất cả mọi người đều không hiểu, nhưng mọi người đều không có biểu hiện ra, Lam U Niệm hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Lam tam tiểu thư, nô tỳ là tỳ nữ của Đại công chúa, vừa rồi Lam tam tiểu thư làm thơ ở giữa sân làm cho Đại công chúa rất yêu thích, cho nên đặc biệt sai nô tỳ đến đây mời Lam tam tiểu thư, mong rằng Lam tam tiểu thư có thể qua đó một lát!" Cung nữ cúi đầu lễ độ nói.
Tất cả mọi người đều không đồng ý để Lam U Niệm đi, Đại công chúa là nữ nhi của hoàng hậu, hôm nay hoàng hậu không thể trị được Lam U Niệm nhưng cũng không thể đảm bảo rằng không có chiêu khác, vừa rồi ở trước mặt mọi người hoàng hậu không thể làm quá mức, nhưng nếu Lam U Niệm một mình qua đó thì quá nguy hiểm, biến cố cũng quá nhiều.
"Tiểu nữ chỉ là đánh bậy đánh bạ may mắn mà thôi, để Đại công chúa chê cười rồi, tiểu nữ vẫn không nên đi bêu xấu!" Lam U Niệm cự tuyệt.
"Lam tam tiểu thư không cần quá khiêm tốn, tài học của Lam tam tiểu thư tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, Đại công chúa chờ đã lâu, mong rằng Lam tam tiểu thư chớ làm khó nô tỳ." Cung nữ vẫn cúi đầu nói.
Lam U Niệm nhìn dáng vẻ cung nữ này cũng biết hôm nay chắc chắn nàng phải đi, dù sao thì công chúa triệu kiến con gái của tướng quân nàng cũng không có khả năng phản bác, hơn nữa các nàng càng muốn nàng đi, đã nói rõ nơi đó nhất định có cạm bẫy đang chờ nàng.
Phong Dực Hiên đang chuẩn bị để cung nữ đó cút đi, Lam U Nệm đưa tay xuống dưới bàn vỗ vỗ hắn, để hắn thu hồi lời nói muốn đuổi người, cả người hắn đều đang nhũn ra, bởi vì tay của Niệm Niệm đang đặt trên đùi hắn, đây là lần đầu tiên Niệm Niệm gần gũi hắn, Phong Dực Hiên quyết định phải nhớ thật kỹ.
"Lam tam tiểu thư? Chỗ của Đại công chúa cách đây không xa, là cái đình giữa hồ nước phía trước." Cung nữ nói rõ vị trí của Đại công chúa với Lam U Niệm, nàng thấy đúng là ở cách đó không xa có một đám người đang chờ, ở nơi này có thể thấy rõ Đại công chúa đang ngồi, mà bởi vì thân phận của Đại công chúa, rất nhiều người như có như không nhìn chăm chú nàng ta, đám người Lam Mặc Huyền cảm thấy chắc là Đại công chúa không dám trực tiếp làm gì với Lam U Niệm.
"Mọi người cứ trò chuyện trước đi, muội đi theo cô nương này một lúc sẽ trở lại!" Lam U Niệm nói với mọi người xong chuẩn bị rời đi, đúng lúc này bàn tay dưới bàn đột bị Phong Dực Hiên nắm chặt, Lam U Niệm sửng sốt, không biết Phong Dực Hiên muốn làm cái gì.
Lam U Niệm rất bình tĩnh chuẩn bị vùng vẫy rút tay về, đúng lúc này Phong Dực Hiên dùng ngón tay thon dài có chút vết chai mỏng viết lên bàn tay nàng hai chữ "Cẩn thận!", sau khi Phong Dực Hiên viết xong hai chữ đó thì nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lam U Niệm, dường như rất lo lắng.
Mặt Lam U Niệm không có bất kỳ thay đổi nào đứng dậy, nhưng trong lòng lại như bị ngón tay mang theo vết chai kia mơn trớn, mang theo cảm giác tê dại.
Lam U Niệm đi theo cung nữ đến đình nhỏ giữa hồ, còn người ngồi ở đây đều có chút khẩn trương nhìn theo bóng lưng của nàng, Phong Dực Hiên nắm chặt bàn tay của mình, vậy mới có thể khiến hắn không kích động tiến lên ôm nữ hài vào lòng, không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội tổn thương.
Cung nữ đưa Lam U Niệm đến đình nhỏ giữa hồ sau đó lui ra, Lam U Niệm đứng trong đình nhìn Đại công chúa, nàng ta mặc váy dài màu xanh nhạt, trên ống tay áo thêu hoa Mẫu Đơn (1) màu lam nhạt, còn có vài đám mây được thêu từ chỉ bạc, trên vạt áo là những đám mây màu nước biển dày đặc, quấn trước ngực là mảnh vải gấm màu vàng nhạt, thân thể nhẹ nhàng chuyển động váy dài sẽ xòe ra, cử chỉ thướt tha như gió lướt nhẹ qua đám dương liễu (2), nhưng bên trong yêu kiều lại mang theo nét uy nghiêm của công chúa hoàng gia.
Lam U Niệm tiến lên một bước, hơi cúi người thi lễ: "Đại công chúa!"
Đại công chúa cũng không để Lam U Niệm đứng thẳng người lên, nhưng nàng cũng đã đứng thẳng người, động tác lưu loát khiến Đại công chúa có chút hoảng hốt, lễ nghi đó còn đúng tiêu chuẩn và tao nhã hơn công chúa chân chính như nàng ta nữa.
"Bản công chúa cho ngươi đứng thẳng người lên rồi sao?" Đại công chúa uy nghiêm nói với Lam U Niệm, nhưng bởi vì nàng từng trải chuyện đời, căn bản không bị làm khiếp sợ, coi như hôm nay đứng ở chỗ này là hoàng thượng, Lam U Niệm cũng sẽ không bị khiếp sợ.
"Không biết Đại công chúa tìm tiểu nữ tới đây có chuyện gì?" Lam U Niệm đứng ở rìa đình nhỏ giữa hồ, không kiêu ngạo không tự ti nhìn Đại công chúa, ánh mắt sắc bén tràn ngập lệ khí, khiến Đại công chúa lùi về sau vài bước, nhưng nghĩ đến lời căn dặn của mẫu hậu Đại công chúa lại kiêu ngạo.
"Làm càn!" Đại công chúa quát lớn, cũng đứng ở bên cạnh Lam U Niệm, cùng nhau đứng ở bên rìa đình nhỏ.
Lam U Niệm hơi nhếch mắt lên, ánh mắt nhìn xung quanh đình nhỏ giữa hồ, có thể nhìn thấy trên bờ có rất nhiều công tử và tiểu thư đều nhìn chăm chú vào nàng ở nơi này, có thể nguyên nhân là vì Đại công chúa, cũng có thể là vì nàng, nhưng không thể phủ nhận quả thật nàng và Đại công chúa trở thành tiêu điểm để mọi người chú ý, nếu như lúc này xảy ra chuyện gì...
"Làm càn? Không biết tại sao Đại công chúa lại nói vậy?" Lam U Niệm đối mặt Đại công chúa, Đại công chúa có thể thấy ý cười lạnh nhạt trong mắt Lam U Niệm, nhưng nụ cười kia lại không đạt tới đáy mắt.
"Ngươi... Lam U Niệm, ngươi thật to gan." Đại công chúa tức giận nói, có lẽ chưa từng có người nào dám lớn lối ở trước mặt nàng ta, cho nên Đại công chúa muốn phản bác cũng không nói nên lời, quả nhiên là công chúa hoàng gia dạy dỗ ra, Lam U Niệm nghĩ, nếu hôm nay đứng ở chỗ này là Nhị công chúa hoặc Tam công chúa nhất định sẽ không như thế, Đại công chúa được hoàng hậu bảo vệ quá tốt.
" To gan? Lá gan của tiểu nữ lớn hơn công chúa sao?" Lam U Niệm lại bước tới gần bên người Đại công chúa: "Không biết công chúa mời tiểu nữ tới đây là muốn làm gì?"
Đại công chúa hoảng sợ nhìn Lam U Niệm, nàng ta không nghĩ tới nữ hài trước mặt lại nhạy cảm như vậy, đã nhìn ra ý nghĩ muốn hại người của nàng ta.
"Ngươi đang nói cái gì đó, bản công chúa nghe không hiểu! Ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi phạm thượng, nhất định bản công chúa sẽ giết cả nhà ngươi!" Đại công chúa cả gan nói, rõ ràng là nàng ta muốn chọc giận Lam U Niệm, nhưng Lam U Niệm sẽ mắc mưu sao?
"Đại công chúa thật uy phong, không có bằng chứng chỉ cần nói một câu là có thể chém giết cả nhà tướng quân của Phong Quốc, không biết nếu việc này để hoàng thượng biết, Đại công chúa sẽ có kết cục gì? Là bị giáng tội? Hay là bị đưa đến quốc gia khác để hòa thân? Hay lại là..." Lam U Niệm dựa sát vào tai Đại công chúa nói.
"Không, sẽ không, sẽ không!" Đại công chúa lo lắng phản bác, nàng ta muốn bản thân phải bình tĩnh lại, không thể sợ hãi.
"Thật sự sẽ không sao? Có muốn tiểu nữ đi thử không?" Lam U Niệm nói xong làm như chuẩn bị đi gặp hoàng thượng để cáo trạng. Đại công chúa luống cuống, nàng ta không nghĩ tới trong lúc vô ý mình nói một câu lại để Lam U Niệm nắm được điểm yếu, nếu để phụ hoàng biết, phụ hoàng nhất định sẽ xử phạt nàng ta, không thể, không thể để cho nàng đi!
Thấy Lam U Niệm chuẩn bị xoay người, Đại công chúa vô cùng hoảng sợ, nàng ta chuẩn bị giữ chặt Lam U Niệm không cho nàng đi cáo trạng với phụ hoàng, nhưng nào ngờ tay nàng ta vừa đụng vào người Lam U Niệm, nàng lại ngã xuống, rơi xuống hồ.
Đại công chúa bối rối, nàng ta không biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng nàng ta chỉ muốn giữ chặt không cho nàng ta đi, thế nhưng không nghĩ tới nữ hài trước mặt lại rơi xuống hồ. Chỉ là Đại công chúa lại không biết, người từ trên bờ nhìn thấy, chính là Đại công chúa đẩy ngã Lam U Niệm, khiến nàng ngã vào hồ nước.
Lam U Niệm mỉm cười nín thở ngã vào trong hồ, xuyên qua mặt nước trong vắt thấy vẻ mặt bối rối khó hiểu của Đại công chúa, thực ra vừa rồi là công chúa cố ý chọc giận nàng, sau đó khiến nàng đẩy công chúa vào trong hồ, mà trên bờ lại có nhiều nhân chứng như vậy, mọi người không nghe được bọn họ đang nói gì, đến lúc đó chỉ thấy nàng đẩy Đại công chúa xuống hồ, dù nàng là con gái của tướng quân, nhưng nếu phạm thượng làm công chúa bị thương, kết cục của nàng chính là không chết cũng sẽ bị lột một lớp da, mưu kế của hoàng hậu quả nhiên rất hay.
Chẳng qua Đại công chúa thực hiện mưu kế này quá kém, cũng có thể do Lam U Niệm quá thông minh, cho nên khi nàng phát hiện ra ý đồ của Đại công chúa thì lập tức lấy đạo của người để trị người, cố ý tìm ra sơ hở trong lời nói của Đại công chúa để uy hiếp đe dọa nàng ta, sau đó dùng gốc độ chênh lệch thị giác khi Đại công chúa đụng vào người sẽ giả vờ như bị đẩy rơi xuống hồ, tuy không thể làm gì Đại công chúa, nhưng sau này Đại công chúa cũng sẽ không có đường để đi, bởi vì nàng đã có phụ thân và ông ngoại bao che khuyết điểm.
Một bóng người nhảy xuống hồ nước lạnh lẽo, những bọt nước rất lớn đủ để Lam U Niệm biết chắc là có người tới cứu mình, chỉ là nàng không nghĩ tới người tới lại có động tác nhanh như vậy, nàng mới vừa ngã xuống người này cũng nhảy xuống, thông qua hình ảnh lăn tăn trong nước Lam U Niệm thấy được người tới, là Phong Dực Hiên.
Lam U Niệm có thể thấy rõ gương mặt lạnh lẽo cứng rắn của Phong Dực Hiên, giữa trán hiện rõ không vui và lo lắng, còn có đôi mắt lo lắng khi đang tìm kiếm nàng, lúc nhìn thấy nàng, đôi mắt kia lóe lên lệ khí nồng đậm.
Khi Lam U Niệm rời đi ánh mắt của Phong Dực Hiên vẫn không rời khỏi người nàng, khi nhìn thấy nàng bước vào đình nhỏ giữa hồ, nhìn nàng hành lễ, nhìn Lam U Niệm không biết nàng đang nói cái gì cùng Đại công chúa, nhìn Đại công chúa tức giận, nhìn Lam U Niệm cười liên tục, nhưng cuối cùng lại thấy nàng ngã vào trong hồ, có lẽ người khác không thấy rõ, nhưng hắn thấy rất rõ Đại công chúa căn bản không có đẩy nàng, là tự nàng nhảy xuống, hơn nữa lấy thân thủ của nàng thì Đại công chúa làm sao có thể đẩy nàng vào trong hồ?
Phong Dực Hiên tức giận chính là cái này, Niệm Niệm của hắn có thể tính kế người khác, muốn chơi như thế nào đều có thể, nhưng không thể dùng thân thể và an nguy của mình để đánh cược, hắn tình nguyện nàng trực tiếp giết chết Đại công chúa hắn sẽ thay nàng kết thúc công việc, cũng không muốn nhìn thấy cơ thể nho nhỏ của nàng rơi xuống hồ, cảm giác này giống như có người nào đó nắm lấy trái tim hắn, làm cho cả người cực kỳ lo lắng và sợ hãi. Cái gì hắn cũng không nhìn thấy, vận khinh công nhảy xuống hồ, nhưng khi nhìn thấy nữ hài trong hồ như hoa mai xinh đẹp, mắt nhìn thẳng vào hắn, Phong Dực Hiên lại không biết làm sao để nổi giận.
Phong Dực Hiên như tên rời dây cung nhanh chóng bơi tới bên cạnh Lam U Niệm, thấy nữ hài chìm trong nước đang trừng mắt nhìn mình, rõ ràng không có chuyện gì, nếu không thì ngươi có thấy qua ai rơi xuống nước mạng che mặt vẫn còn vững vàng che kín mặt ư?
Vươn cánh tay dài ôm Lam U Niệm vào lòng, mang theo nàng ngoi lên mặt nước, chỉ là hơi thở lạnh lẽo quanh người tăng lên chứ không hề giảm, Lam U Niệm tận sức làm tiêu tan hơi lạnh tản ra không chút che giấu bên người, nàng có chút không chịu nổi, không hiểu cuối cùng thì nam nhân đang ôm lấy nàng muốn làm cái gì.
Chờ Phong Dực Hiên ôm lấy Lam U Niệm rời khỏi mặt nước dừng lại trong đình nhỏ giữa hồ, đám người Lam Mặc Huyền mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó gào to dặn dò cung nữ nhanh đi mời ngự y.
Lam Mặc Huyền cởi áo choàng của mình đưa cho Phong Dực Hiên, lúc này Phong Dực Hiên lấy áo choàng quấn kín Lam U Niệm lại, không cho người khác nhìn trộm nửa phần, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ nữ hài trong nước như yêu nữ, mị hoặc kinh người.
"Không, chuyện này không liên quan đến bản công chúa, là nàng ta tự mình nhảy xuống!" Đại công chúa nhìn những ánh mắt trách cứ xung quanh khẩn trương giải thích.
Nhưng Phong Dực Hiên lại đánh một chưởng vứt Đại công chúa vào giữa hồ nước, mặc dù hắn biết Niệm Niệm cố tình rơi vào trong hồ, nhưng nếu không phải tại Đại công chúa thì sao Niệm Niệm có thể làm ra chuyện hại mình, cho nên lúc này Phong Dực Hiên trút hết lửa giận lên người Đại công chúa.
Thị vệ xung quanh đang chuẩn bị nhảy xuống cứu công chúa, thế nhưng Phong Dực Hiên lạnh lùng nhìn thoáng qua, đám thị bệ chỉ biết đứng yên, cuối cùng vẫn là do Nhị vương gia vội vàng chạy tới, quát thị vệ: "Còn không mau xuống dưới cứu công chúa, nếu như công chúa có chuyện gì thì cẩn thận đầu của các ngươi!"
Bởi vì kéo dài lâu, cho nên lúc cứu được Đại công chúa đã hôn mê, hơn nữa bởi vì không có ai cẩn thận giống Phong Dực Hiên, Đại công chúa lại ăn mặc mỏng manh cho nên đường cong lộ ra rất lộ liễu, mũi đám công tử xung quanh đã ứa máu tươi.
Sau khi đưa công chúa xuống trị liệu, Nhị vương gia nhìn Phong Dực Hiên phẫn nộ quát: "Lục hoàng đệ, ngươi không giải thích cái gì sao?"
Phong Dực Hiên không trả lời ôm Lam U Niệm rời đi, trong lòng hắn lúc này thật sự rất lo lắng, bởi vì thân thể nữ hài trong lòng ngâm trong nước mà lạnh như băng, Phong Dực Hiên vận g khinh công bay về U Niệm các, những chuyện về sau thì để lại cho Phong Hạ Kỳ xử lý.
(1) Hoa mẫu đơn xanh:
Ảnh minh họa:
Ảnh minh họa: