Editor: Bộ Yến Tử
______________
Phong Dực Hiên cảm thấy dường như bản thân đã nghe được chuyện gì đó khó mà tin nổi, không biết phải ôm Lam U Niệm thế nào cho phải, không chỉ vậy vành tai và gương mặt bạch ngọc của hắn cũng trở nên đỏ bừng, ánh mắt lay động không dám nhìn thẳng vào Lam U Niệm.
Vào lúc này Lam U Niệm đang bị đau nên không thể chú ý tới vẻ mặt xấu hổ của Phong Dực Hiên, nàng càng cuộn người lại rúc vào trong ngực hắn, nói về đánh trận thì không ai có thể sánh bằng Phong Dực Hiên nhưng trong chuyện này thì hắn không hề biết mình phải làm cái gì, chỉ có thể thấp thỏm hỏi: “Niệm Niệm. Có phải rất đau không? Ta có thể làm gì giúp nàng?”
Phong Dực Hiên đặt bàn tay ấm áp của mình lên bụng nàng, nhẹ nhàng xoa bóp, nội lực chậm rãi theo lòng bàn tay tiến vào cơ thể Lam U Niệm, qua một lúc Lam U Niệm cảm thấy bụng đã khá hơn rất nhiều, tối thiểu nhất là không còn đau đớn như lúc đầu, nhưng khi nàng vừa động đậy liền phát hiện thân dưới lại chảy ra mãnh liệt hơn, ở nơi núi rừng hoang vắng thế này nàng thật sự rất muốn khóc, bởi vì nàng không biết nữ tử cổ đại có nguyệt sự phải làm thế nào.
Lam U Niệm chịu đựng khó chịu từ từ ngồi dậy, nhưng cả người vẫn bị Phong Dực Hiên ôm trong ngực, nàng thấy vết máu dính trên y phục của hắn, lúng túng nói: “Quần áo của ngươi…”, nam tử nơi này cho rằng nguyệt sự của nữ tử là chuyện rất dơ bẩn, huống chi là Vương gia một nước lại bị dính những thứ này.
Bàn tay đang mát xa trên bụng nàng vẫn không ngừng nghỉ, mắt lại cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, sợ động tác của mình quá nhẹ hoặc quá nặng khiến nàng thấy khó chịu, nghe thấy nàng nói vậy Phong Dực Hiên mới nhìn lại y phục của mình hắn không hề thấy ghét bỏ, căn bệnh thích sạch sẽ của hắn lúc này cũng chạy trốn mất dạng.
"Y phục không sao, nàng đỡ hơn chút nào không?" Phong Dực Hiên lo lắng hỏi, cho tới bây giờ hắn nào biết nữ tử có nguyệt sự sẽ đau đớn như thế.
"Khá hơn nhiều rồi!" Lam U Niệm cũng không trách cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, nên cứ để Phong Dực Hiên dùng nội lực xoa dịu đau đớn ở bụng.
"Lần nào nàng cũng đau như vậy sao?" Phong Dực Hiên đau lòng hỏi, hắn thầm nghĩ sau khi trở về nhất định phải tra xem tại sao nữ tử có nguyệt sự lại đau đớn như thế, có biện pháp nào có thể giải quyết đau đớn này không.
"Đây là lần đầu tiên của ta, sao mà biết được?" Lam U Niệm hữu khí vô lực nằm trong lòng Phong Dực Hiên, không vui nói.
Phong Dực Hiên không biết cảm thụ trong lòng mình lần này là gì, khi nữ tử có nguyệt sự đã nói rõ nữ tử đó đã trưởng thành, từ nữ hài trở thành nữ tử, lần đầu Niệm Niệm có nguyệt sự lại ở ngay bên cạnh hắn, chính hắn cũng biết, trong lòng mình rất khác thường, dường như bởi vì hiểu rõ hơn về nữ tử trong ngực mà cảm thấy rất thỏa mãn.
Lam U Niệm có thể cảm giác được vết máu dưới người mình ngày càng nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp hay, nàng cố gắng nhớ lại những lúc Lam Khúc có nguyệt sự thì dùng cái gì đó giống như bố, dưới tình huống thế này Lam U Niệm chỉ có thể nghĩ biện pháp làm dùng tạm.
Khứu giác của Phong Dực Hiên rất nhạy bén sao có thể không biết thân thể Niệm Niệm khác thường, chính hắn cũng cảm thấy cực kì khó xử, căn bản không biết rõ mấy chuyện này, lúc trước khi ma ma trong cung đến vương phủ để dạy chuyện nam nữ, hắn còn không cho người ta vào cửa, huống hồ bây giờ trong đầu hắn không có lấy một chữ.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Phong Dực Hiên cởi áo bào của mình ra trải lên chỗ có thật nhiều cỏ khô, sau đó cẩn thận đặt Lam U Niệm xuống, tiếp đó Phong Dực Hiên xé từng mảnh quần áo đang mặc trên người, Lam U Niệm nhìn mà sững sờ, không hiểu hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
"Ờ..." Tay Phong Dực Hiên cứng đờ, vành tai đỏ bừng, xấu hổ nhìn Lam U Niệm, do dự nói: “Ta làm đai nguyệt sự giúp nàng!”, mặc dù hắn không biết về mấy chuyện này nhưng hắn rất thông minh, nhìn thấy vết máu trên y phục của nàng ngày một nhiều cũng biết khẳng định là phải dùng cái đai gì đó mà người ta đã kể, trong sơn động này không thể nào hỏi người khác, cho nên Phong Dực Hiên chỉ có thể xé vải trên y phục của mình làm đai cho Niệm Niệm dùng tạm.
"Ngươi..." Lam U Niệm ngồi trên áo bào Phong Dực Hiên vừa trải, trên người còn choàng thêm áo choàng của hắn, còn nam nhân kia thì ngồi cạnh đống lửa xé từng mảnh vải trắng từ quần áo trong của mình, hai tai đỏ bừng, chú tâm sắp xếp lại những mảnh vụn quần áo làm thành một chiếc đai nguyệt sự đơn giản, rõ ràng đó là hình ảnh có chút buồn cười nhưng nó lại lưu lại thật sâu trong lòng Lam U Niệm, có lẽ khi nữ tử có nguyệt sự nên có phần yếu ớt, nàng cảm lúc hiện tại Phong Dực Hiên dị thường cao lớn, giống như có thể vì nàng mà chống lên một vùng trời.
“Xong rồi…” Phong Dực Hiên cầm đai nguyệt sự đưa cho Lam U Niệm, ngay cả tay cũng đỏ ửng cả lên, đôi tay này của Phong Dực Hiên từng cầm bút, đao kiếm tinh phẩm, chỉ điểm ngàn vạn binh sĩ chinh chiến sa trường, nhưng chỉ có một điều duy nhất đó là hắn chưa bao giờ làm mấy chuyện của nữ tử thế này.
Lam U Niệm nhìn đôi tay trắng nõn đang cầm đai nguyệt sự được làm không mấy tinh xảo lại có phần buồn cười kia, lại nhìn nam nhân trước mặt, có vẻ như hắn đang ngại ngùng trong mắt còn có chút lo lắng, Lam U Niệm đỏ mặt cầm lấy.
“Niệm Niệm, nàng có cần ta giúp không?” Phong Dực Hiên xoay người sang chỗ khác, không nhìn Lam U Niệm đang chuẩn bị mặc đai nguyệt sự vào, tựa hồ phát giác bản thân hỏi như vậy vô cùng không ổn, sau đó vội vàng giải thích: "Ta… không phải ta có ý khinh bạc Niệm Niệm, chỉ là sợ thân thể Niệm Niệm không thoải mái làm không tốt, cho nên... Mặc dù ta cũng sẽ không, nhưng... Ta..."
Phong Dực Hiên rất muốn giải thích nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, nói cả buổi cũng không thể nói rõ ràng, chỉ sợ đây là lần đầu tiên Phong Dực Hiên muốn giải thích lại không thể giải thích một cách rõ ràng.
Làm sao mà Lam U Niệm không hiểu được ý của Phong Dực Hiên, thấy hắn xoay lưng về phía mình rồi vội vã giải thích, cho dù sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng trong mắt lại vô cùng ấm áp và vui vẻ: “Không sao, ta hiểu mà!”
"Hả, vậy là tốt rồi!" Phong Dực Hiên an tâm, hắn sợ Niệm Niệm sẽ nghĩ hắn là công tử phong lưu, vậy thì sau này nếu như muốn cưới Niệm Niệm e là càng thêm khó.
Lam U Niệm loay hoay cả buổi mới hiểu phải dùng đai nguyệt sự này thế nào, đúng là phiền chết đi được, giày vò chết mất, Lam U Niệm có thể cảm nhận rất rõ phần bụng của mình lại bắt đầu đau đớn, thân thể cũng càng ngày càng lạnh.
“Được rồi, ngươi có thể xoay người lại rồi!” Lam U Niệm nhính người lại gần đống lửa, nói với Phong Dực Hiên vẫn ngồi im đưa lưng về phía mình.
Phong Dực Hiên nghe thấy giọng của nàng lập tức xoay người sau đó nhanh chóng đi tới bên cạnh Lam U Niệm, bế cả nàng và quần áo lót phía dưới lên, tiếp tục mát xa bụng và chuyển nội lực cho nàng.
Thấy Phong Dực Hiên chỉ mặc một chiếc áo lót đơn bạc, hơn nữa còn bị chính hắn xé rách, thậm chí lộ ra chút da thịt săn chắc bên trong, Lam U Niệm cầm áo bào đưa cho hắn nói: “Mặc vào đi, coi chừng bị lạnh!”
Phong Dực Hiên cũng không cự tuyệt, hắn biết lúc này không phải lúc nói mấy chuyện linh tinh, nhanh chóng mặc áo bào vào, ôm Lam U Niệm nhích tới cạnh đống lửa chút nữa, hắn muốn cơ thể Niệm Niệm có thể ấm áp lên chút ít.
"Ngủ thêm một lát đi, hừng đông ta sẽ dẫn nàng ra ngoài!" Một tay thì hắn ôm lấy Lam U Niệm, tay còn lại thì mát xa bụng cho nàng, nhẹ giọng dỗ dành.
Lam U Niệm "Ừ" một tiếng liền vùi vào ngực Phong Dực Hiên ngủ thiếp đi, mặc dù không có ngủ say nhưng cũng coi như an giấc, ánh lửa chiếu lên bóng dáng của hai người khiến chúng nổi bật trên vách động loang lổ, hai bóng dáng kia vẫn dây dưa với nhau khiến người khác nhìn vào cảm thấy rất ấm áp, tựa hồ thế gian này không có gì có thể tách bọn họ ra cả.
Phong Dực Hiên ngắm Niệm Niệm nằm ngoan ngoãn trong ngực mình, hắn cứ ngồi không nhúc nhích như vậy suốt cả đêm, hắn phát hiện chỉ cần hắn nhúc nhích nhẹ thì Lam U Niệm sẽ nhanh chóng bừng tỉnh, cho đến giờ phút này Phong Dực Hiên vẫn duy trì tư thế nọ hắn muốn Lam U Niệm thoải mái ngủ suốt đêm, trong mắt hắn đều là hình bóng của nàng, hắn phát hiện nữ tử trong ngực tựa như tinh linh, trong suốt như thủy tinh, nhìn như nhu nhược, kì thực rất mạnh mẽ, dù là dáng vẻ nào thì hắn vẫn không thể dời mắt khỏi người nàng.
Trời còn chưa sáng Lam U Niệm đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thất ánh mắt nóng rực của hắn, mắt nàng co rụt lại, đang chuẩn bị ra tay nhưng thân thể khác thường khiến trong nháy mắt nàng nhớ lại chuyện đáng xấu hổ ngày hôm qua.
"Tỉnh rồi?" Phong Dực Hiên đỡ Lam U Niệm dậy, Lam U Niệm có thể cảm giác được cánh tay Phong Dực Hiên cứng ngắc, xem ra tên ngốc này ngồi im không không nhúc nhích cả đêm.
"Ừ, trời đã sáng rồi!" Lam U Niệm đứng dậy đi đến cửa động, ánh trăng bên ngoài đã dần dần biến mất.
"Hiện tại tìm ra đường sao?" Mặc dù Phong Dực Hiên rất hoài niệm chút thời gian ít ỏi được ở bên nàng, nhưng lúc này cơ thể Niệm Niệm không được khỏe, hơn nữa nhìn nàng rất lo lắng, chỉ sợ là đang lo lắng cho đám người Lam Mặc Huyền.
"Ừ, chúng ta đi thôi!" Lam U Niệm nói xong cũng đi ra ngoài động, nhưng còn đi chưa được mấy bước đã bị Phong Dực Hiên kéo lại.
"Hả?" Bây giờ quan hệ giữa nàng và Phong Dực Hiên có chút hàm xúc ái muội không rõ, ngược lại cũng không bởi vì Phong Dực Hiên cứ dính lấy nàng mà nổi giận.
"Ta cõng nàng, cơ thể nàng không khỏe!" Phong Dực Hiên nói xong thì cúi người xuống, tấm lưng rộng lớn xuất hiện trước mắt Lam U Niệm, những người như bọn họ không thể nào đưa lưng mình cho người khác, trừ phi đó là người tin tưởng.
"Không cần!" Lam U Niệm cự tuyệt, nàng biết rõ Phong Dực Hiên không ngủ cả đêm còn hao tổn rất nhiều nội lực sưởi ấm cho mình, lưng còn bị thương, sao nàng có thể nằm lên lưng hắn?
"Vậy ta ôm nàng đi!" Phong Dực Hiên nói xong không để cho Lam U Niệm cơ hội cự tuyệt đã ôm lấy nàng, nói ra Phong Dực Hiên là người cực thông minh, trước kia hắn không dám đụng vào Lam U Niệm vì sợ nàng không thích, bây giờ hắn nắm chắc được thước tấc, mặc dù lúc ấy tình hình đặc biệt mà thân cận nàng nhưng không làm quá mức, khiến Lam U Niệm từ từ thích ứng với hắn, quen với hắn, sau đó từ từ thích hắn.
Lam U Niệm càng giãy dụa Phong Dực Hiên ôm càng chặt, nàng cũng không muốn tổn thương hắn, cho nên chỉ có thể chiều theo ý hắn. Phong Dực Hiên thấy nàng an tĩnh lại, ngoan ngoãn ngốc ở trong lòng mình liền cong khóe miệng, dùng áo choàng đen rộng thùng thình che kín cho Lam U Niệm, chỉ để lộ ra dung nhan tuyệt thế.
"Chủ tử!" Ám Nhị và Ám Tứ dẫn theo một nhóm hắc y nhân xuất hiện trong sơn cốc, lúc nhìn thấy Phong Dực Hiên thì quỳ xuống đất: “Thuộc hạ tới chậm, mong chủ tử trách phạt!”
"Ừ" Phong Dực Hiên gật đầu, vẫn ôm Lam U Niệm bước đi.
Lam U Niệm nhìn lướt qua bọn họ, Ám Nhị và Ám Tứ nàng đã gặp qua, nhưng còn những người khác thì không giống như thị vệ ở phủ Minh Vương, bởi vì sát khí trên người những người này quá nặng, hơn nữa công phu ẩn nấp không tệ, ánh mắt lạnh như băng.
"Lam cô nương không sao chứ?" Ám Nhị lo lắng hỏi, nghe Ám Nhất truyền tin về nói chủ tử và Lam cô nương rơi xuống sườn dốc, lúc đó tất cả bọn họ đều bị dọa, sau đó hắn liền vận dụng lực lượng của Quỷ Vực bắt đầu tìm kiếm chủ tử và Lam cô nương, may mắn thay đã tìm được hai người họ.
Phần đông đám thuộc hạ đều giống như gặp quỷ nhìn dáng vẻ dịu dàng đó của chủ tử nhà mình, dáng vẻ mà bọn họ thấy nhiều nhất ở chủ tử là lạnh lùng, hoặc là thủ đoạn tàn nhẫn khi giết người, nhưng chưa từng thấy chủ tử sẽ cẩn thận che chỡ cho một nữ tử thế kia, quả nhiên sống lâu thì cái gì cũng có thể thấy.
"Đa tạ quan tâm, ta không sao!" Âm thanh thanh thúy từ ngực Phong Dực Hiên truyền lới, Lam U Niệm thoát khỏi cái ôm của hắn, đứng ở trước mặt mọi người, bọn họ đều rất tò mò rốt cuộc thì nữ tử được chủ tử yêu thích có hình dáng thế nào, sau đó tất cả bọn họ đều hít một hơi.
Gương mặt đó đẹp đến nỗi khiến trời đất thất sắc, gương mặt vô cùng tinh mỹ, khuynh quốc khuynh thành. Làn da trắng nõn như gốm sứ, mày liễu dài nhỏ, đôi mắt thâm thúy toát ra sự vắng lạnh, giống như tiên tử trên chín tầng trời, hoàn toàn không giống như nữ tử nhân gian, mặc dù có chút chật vật nhưng khí thế trên người lại có thể đè nặng những nam nhân trải qua cuộc sống đầy vết đao như bọn họ, quả nhiên không hổ là người mà chủ tử thích.
"Lam cô nương, mặt của cô..." Ám Tam và Ám Tứ đều giật mình nói, bọn họ cho rằng Lam cô nương bị hủy dung, nhưng không nghĩ tới Lam cô nương lại đẹp xuất trần như thế, chỉ sợ toàn bộ Phong Quốc, không, toàn bộ đại lục này cũng không ai có thể so sánh được, hơn nữa khí thế trên người Lam cô nương chính là khí thế của nữ chủ tử.
"Không muốn mắt của mình nữa sao?" Phong Dực Hiên không vui nhìn đám thuộc hạ của mình nhìn Niệm Niệm đầy kinh diễm, trong lòng cực kì khó chịu, hắn cho rằng sau này phải để Niệm Niệm thường xuyên đeo khăn che mặt là tốt nhất.
Tất cả thuộc hạ đều cúi đầu xuống nhìn chân mình, bọn họ rất sợ chủ tử sẽ làm như vậy, nhưng vừa rồi đúng là đã đủ khiến bọn họ kinh thán một phen.