Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 90

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

Đăng bởi: Trương Phi Yên.

______________

Gió hiu hiu thổi, trong hoa viên yên tĩnh, nữ tử tuyệt mỹ ngồi trên tảng đá bóng loáng, lông mi thật dài phủ trên da thịt trơn mịn, mặc cho cơn gió nhẹ thổi lất phất những sợi tóc mềm mại, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt tinh xảo kia, yên tĩnh xa xăm.

Phong Dực Hiên trở về phòng không tìm được Lam U Niệm nên đi đến vườn hoa phía sau liền nhìn thấy nữ tử trong lòng ngồi ở đó đẹp đến nỗi khiến người ta động tâm, ba bốn ngày nay hắn đều để Niệm Niệm ở tại Minh Vương phủ, ở cạnh hắn điều dưỡng thân thể, nàng không biết là ban đêm hắn không đi phòng khác nghỉ ngơi, mà giống như các ám vệ đứng ở cửa phòng bảo vệ nàng, cho dù Niệm Niệm không biết, hắn cũng cảm thấy an tâm. Cả đám ám vệ trong phủ không ai không biết chủ tử sủng ái vị Lam cô nương này nhiều bao nhiêu, thế nhưng có thể vì nàng làm đến nông nỗi này.

“Ta phải trở về!” Nghe tiếng bước chân sau lưng, nàng lên tiếng. Nói thật, mấy ngày nay ở vương phủ nàng rất hưởng thụ, Phong Dực Hiên tỉ mỉ chăm sóc, hơn nữa trong phủ không có nhiều người khiến người ta ghét, nhưng hiện tại nguyệt sự của nàng đã qua thân thể cũng đã tốt nên phải trở về, dù sao thì vẫn còn vài người chưa có xử lí.

“Ừ!” Phong Dực Hiên ngồi vào bên cạnh nàng, mặc dù miệng đồng ý nhưng hơi thở quanh người rất không vui cũng hết sức rõ ràng, mấy ngày nay hắn cảm thấy mình giống như đang ở trong mộng, buổi tối mỗi ngày có thể thấy Niệm Niệm ngủ yên, lúc Niệm Niệm tỉnh lại mở cửa phòng ra người đầu tiên nhìn thấy là mình, có thể dùng bữa với Niệm Niệm, hắn hi vọng mỗi ngày đều như thế, nhưng hắn biết mình không thể, cho dù muốn nàng vào phủ ở, hắn cũng muốn phải dùng kiệu lớn tám người khiêng vui vẻ cưới nàng vào cửa, để cho người khắp thiên hạ đều biết Niệm Niệm là của hắn, chỉ có thể là của hắn.

“Chủ tử, Tứ vương gia cùng đám người Lam Mặc Huyền đang ở ngoài phủ cầu kiến!” Ám Nhất xuất hiện trước mặt hai người bẩm báo chuyện bên ngoài, không biết mấy ngày nay Lam Mặc Huyền đã ở bên ngoài cầu kiến bao nhiêu lần, dù sao thì tin tức bọn họ trở về kinh không để người khác biết, cho nên đám người Lam Mặc Huyền vẫn lặng lẽ tới Minh Vương phủ. Đám Ám Nhất cực kì hiểu tâm tình của Lam Mặc Huyền, muội muội xinh đẹp của người ta bị chủ tử giữ lại vương phủ không lo lắng mới là lạ! Đáng tiếc, ngay cả hắn cầu kiến chủ tử còn không gặp nữa là, xông vào lại không được, hiện tại Tứ vương gia cũng đến, xem ra đã rất sốt ruột.

Phong Dực Hiên lạnh lùng nhìn Ám Nhất, hắn không thích thời gian mình ở chung với Niệm Niệm bị người khác tới quấy rầy, cái tên Ám Nhất này đúng là càng ngày càng không hiểu chuyện.

Ám Nhất ngước gương mặt như khóc tang lên nhìn sang Lam U Niệm, bây giờ bọn họ rất rõ ràng nếu như chủ tử muốn uốn nắn bọn họ, chỉ cần Lam cô nương nói một câu tất cả sẽ ổn thỏa, ở trong lòng chủ tử quy củ phép tắc gì đó không quan trọng bằng Lam cô nương.

Lam U Niệm nhìn ánh mắt cầu cứu của Ám Nhất, khẽ cười nói: “Hiên, có thể cho ca ca bọn họ vào không? Mấy ngày ngay, sợ là ca ca lo lắng chết mất!”

Bình thường căn bản Niệm Niệm sẽ không gọi hắn là “Hiên”, còn nếu như nàng chỉ cần gọi như vậy, Phong Dực Hiên cảm thấy chuyện gì hắn cũng có thể đáp ứng, coi như là muốn mạng hắn thì hắn cũng cho, tuyệt không chút do dự. Thế mà, Lam U Niệm vừa gọi một tiếng như vậy, Phong Dực Hiên liền gật đầu với Ám Nhất.

Ám Nhất cười trộm, hắn biết dù chủ tử mất hứng cỡ nào chỉ cần Lam cô nương mở miệng, cái gì cũng sẽ đồng ý, ái chà, chủ tử quá không có cốt khí đi!

Chờ Ám Nhất đến tiền thính vương phủ liền thấy ở đấy đứng không ít người, Phong Hạ Kỳ, Kinh Vô An, Hà Sơ Dương, Lam Mặc Huyền, Hoa Mộc Khuynh, ngay cả Vũ Lưu Ly cũng không sợ chết đến tham gia náo nhiệt. Ám Nhất hiểu rất rõ cảm giác của Tứ vương gia và Thế tử Kinh Vô An, đó chính là hiếu kỳ.

Phong Hạ Kỳ cùng Kinh Vô An đúng là hiếu kỳ, bởi vì chuyến đi du ngoạn núi tuyết này bị Phong Dực Hiên áp chế ở lại kinh thành trong lòng hết sức khó chịu, sau đó nghe nói hai người rơi xuống sườn dốc lại lo lắng không thôi, lại nghe nói hai người đều không sao nên an tâm rất nhiều, nhưng mấy hôm nay Vũ Lưu Ly nói với bọn họ bộ dạng của Niệm Nhi muội muội có thể nói là thiên hạ vô song, vừa nghe khiến lòng hắn ngứa đến lợi hại, muốn đến nhìn thử bộ dạng của nàng, nhưng tới mấy lần đều chỉ có thể ngồi ở tiền sảnh uống trà, nghe tin Niệm Nhi muội muội bị thương chưa lành cần an tâm tĩnh dưỡng, càng thêm lo lắng.

Bây giờ, trong lòng Lam Mặc Huyền không chỉ lo lắng mà còn hết sức giận dữ, muội muội mình bị thương mình không gặp được cũng coi như xong, bây giờ vẫn ở tại phủ Minh Vương, tuy rằng Minh Vương là chủ tử của hắn nhưng cũng không thể tùy ý như vậy, dù sao thì Niệm Nhi muội muội vẫn là nữ tử, nếu để người ta biết thanh danh của Niệm Nhị muội muội sẽ bị tổn hại.

“Vương gia, chủ tử mời các vị vào.” Ám Nhất ra thông báo, sau đó mọi người không đợi hắn dẫn đường đã vội vã chạy đến hoa viên.

"Niệm Nhi muội muội!" Lam Mặc Huyền lo lắng tiến lên nhìn Lam U Niệm.

Lam U Niệm thấy mọi người quan tâm mình như vậy, khẽ mỉm cười thi lễ: "Đa tạ mọi người quan tâm, Niệm Nhi rất tốt!"

Không ngoài dự đoán của nàng, quả nhiên lại có người hít thở nặng nề, sau đó nàng liền nhìn thấy Phong Hạ Kỳ, Kinh Vô An cùng Hà Sơ Dương đang trừng to mắt nhìn mình.

"Niệm Nhi muội muội, hóa ra dung mạo của muội xinh đẹp như thế!" Phong Hạ Kỳ khen ngợi, bọn họ đều nhìn nàng, tóc đen mềm mại như lụa buông tới thắt lưng, trên người mặc một bộ trường bào lụa trắng, chỗ cổ áo và ống tay áo đều dùng tơ màu đỏ thêu một loại hoa mà bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy, lông mày như họa, mắt đẹp lóng lánh, mũi ngọc thanh tú, môi đỏ như chu sa, da thịt trắng hơn tuyết, xinh đẹp như quả đào mật, khiến người ta nhịn không được muốn tiến lên cắn một cái.

"Ha ha ha, từ khi nào Tứ Vương gia lại học được những thứ dỗ ngon dỗ ngọt này thế?" Lam U Niệm không có thẹn thùng, hơn nữa còn tiếp lời trêu ghẹo Phong Hạ Kỳ.

"Huynh ấy thường xuyên dùng những lời này khiến nữ tử vui vẻ, hoa ngôn xảo ngữ, Niệm Niệm chớ để bị lừa!" Phong Dực Hiên ghét bỏ nhìn hoàng huynh mình một cái, sau đó liền bắt đầu ở bên tai Lam U Niệm bôi nhọ hình tượng của hoàng huynh nhà mình, không chút để ý người mà hắn đang nói là huynh đệ ruột.

"Ấy chà, từ lúc nào A Hiên đệ cũng học nói dối, lời ta nói chỉ có thể nói với một mình Niệm Nhi muội muội, Vô An ngươi nói có đúng không?" Phong Hạ Kỳ bị bản lãnh trợn mắt nói dối của hoàng đệ làm cho sững sờ, hiện tại vì để lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Niệm Nhi muội muội chỉ có thể kéo Kinh Vô An ra làm chứng cho mình.

Vốn dĩ Kinh Vô An định chứng minh lời Phong Hạ Kỳ nói quả thật không phải hoa ngôn xảo ngữ, nhưng hắn lại thấy ánh mắt cười như không cười của bạn tốt Phong Dực Hiên nên cơ thể run lên, sau đó cực kì không có chí khí nói: "Ta cũng không biết Tứ Vương gia ngươi có nói những lời này với nữ tử khác không, có lẽ là có nói qua?"

"Kinh Vô An ngươi khá lắm, sao ngay cả ngươi cũng vậy?" Phong Hạ Kỳ thật sự là giải thích không rõ, ngước đôi mắt hồ ly lên nhìn Lam U Niệm: "Niệm Nhi muội muội tin tưởng Kỳ ca ca đúng không?"

"Ơ, ai biết được?" Lam U Niệm cười, dường như mọi người cũng không vì chuyện nàng lừa gạt về dung mạo của mình mà có bất kỳ ngăn cách nào, điều này khiến nàng cũng khẽ mở lòng.

"Dung mạo của Niệm Nhi muội muội không sao chính là chuyện may mắn, vì việc này không biết gia gia đã bỏ ra bao nhiêu công sức tìm đại phu, hy vọng có thể khôi phục dung mạo cho muội muội." Hà Sơ Dương cũng bị dung nhan của nàng làm cho kinh hãi, hắn biết dung nhan của cô mẫu rất xinh đẹp, không nghĩ tới Niệm Nhi muội muội lại còn đẹp hơn.

"Là Niệm Nhi tùy hứng, mong rằng biểu ca đừng để lộ ra, qua ít ngày nữa muội sẽ đích thân nói với ông ngoại!" Nói đến ông ngoại Lam U Niệm vẫn còn có chút áy náy, vị lão nhân này rất tốt với nàng, mà nàng lại giấu giếm ông ấy không hề để ý đến cách nghĩ của ông, quả thật là tùy hứng.

"Biểu ca không có ý trách muội, muội lang bạt bên ngoài nhiều năm, muội gặp phải chuyện gì nếu muội không muốn nói chúng ta sẽ không hỏi, nhưng mà sau này chúng ta sẽ ủng hộ muội."  Hà Sơ Dương thấy biểu muội bình yên vô sự nên cũng yên tâm rất nhiều, hắn chỉ có một muội muội nếu như nàng xảy ra chuyện gì đừng nói là ông ngoại ngay cả hắn cũng khó chịu vô cùng.

"Niệm Nhi muội muội, muội đã khỏe hơn chưa?" Khóe mắt Hoa Mộc Khuynh đỏ bừng, nàng bước từng bước đến trước mặt Lam U Niệm, đôi mắt như thỏ trắng bị kinh sợ nhìn chằm chằm Lam U Niệm.

"Có vấn đề gì chứ, Mộc Khuynh tỷ tỷ lo lắng quá mức mà thôi!" Lam U Niệm đứng dậy đi đến bên cạnh Hoa Mộc Khuynh, để cho nàng nhìn thật rõ bản thân mình đã không sao.

"Nhưng mà ngày hôm đó chảy nhiều máu như vậy, thực dọa chết ta!" Hoa Mộc Khuynh thấy sắc mặt Lam U Niệm đã thay đổi khá nhiều, hơn nữa hành động tự nhiên thoạt nhìn đúng là không sao, nhưng nghĩ đến dáng vẻ ngày đó Niệm Nhi muội muội được Minh Vương ôm vào trong ngực nàng vẫn thấy sợ hãi.

"Khụ khụ!" Lam U Niệm thẹn thùng ho, Phong Dực Hiên vừa nhìn đã thấy lo lắng lạnh mặt nhìn Hoa Mộc Khuynh, cực kì bất mãn: "Đều đã qua, đừng nhắc lại nữa!"

Từ trước tới nay Hoa Mộc Khuynh đều rất e ngại Minh Vương, cho nên khi hắn nói chuyện nàng liền nấp sau lưng Lam Mặc Huyền, không dám hỏi nữa, nhưng lại lén le lưỡi với Lam U Niệm, xem ra sự cắn rứt trong lòng đã có phần thuyên giảm.

"Hôm nay muội trở về cùng ca ca, dù sao thì thời gian chúng ta ra ngoài du ngoạn đã đủ lâu, nếu còn không quay về sẽ có người nghi ngờ, hơn nữa phụ thân..." Lam Mặc Huyền cũng không nhớ phụ thân đã hỏi hắn tại sao muội muội bị thương bao nhiêu lần, thiếu chút nữa là dẫn binh đến tấn công Minh Vương phủ, may là hắn kịp thời ngăn lại.

"Thân thể đã khỏe, hôm nay định trở về, gần đây có rất nhiều người thăm dò Lam phủ sao?" Lam U Niệm cắt đứt việc ca ca nói tốt cho Lam Kiến Quân, trực giác của nàng cho hay mình càng ngày càng thân cận người cha này, đây có lẽ không phải là dấu hiệu tốt.

Mọi người đều nhìn ra Lam U Niệm cố ý cắt đứt lời Lam Mặc Huyền nói, hai bên nhìn lẫn nhau trong lòng đều tự hiểu, nhưng mà mỗi nhà đều có chuyện khó nói, bọn họ không thể nói Niệm Nhi muội muội làm đúng hay sai, nhưng bọn họ là bằng hữu phải ủng hộ nàng.

"Đúng vậy, hoàng hậu đã biết Lam phủ ủng hộ Tứ vương gia, cho nên gần đây bên ngoài Lam phủ lúc nào cũng có người lén lút giám thị!" Lam Mặc Huyền nhíu mày nói, bọn họ xuất thân từ quân doanh, cho nên đối với việc mình bị người khác giám thị vẫn có cảm giác.

"Xem ra hoàng hậu tạm thời không động được ta và A Hiên, cho nên muốn động tới Lam phủ, dù sao uy hiếp của Lam phủ với bà ta quá lớn!" Phong Hạ Kỳ vô cùng áy náy, Lam Tướng quân cả đời làm việc quang minh lỗi lạc, nếu như bởi vì chuyện đoạt quyền mà khiến ông và Lam phủ bị oan khuất, đúng là không nên!

"Coi như Lam phủ không ủng hộ Kỳ ca ca thì phe phái của Hoàng hậu cũng sẽ không bỏ qua cho Lam phủ, Lam phủ nắm giữ quân quyền, Lam Tướng quân còn được dân chúng kính yêu, dù Lam phủ không đứng về phía phe nào cũng là mối uy hiếp cực lớn, cho nên phía hoàng hậu có ý định nếu thu phục không được thì sẽ trừ bỏ, đây là chuyện rất rõ ràng không phải sao?" Lam U Niệm phân tích đạo lý rõ ràng, khiến mấy nam nhân ở đây đều chấn động, dù sao thì không có nhiều nữ tử biết chuyện triều đình, ngay cả nữ tử hào sảng như Hoa Mộc Khuynh cũng không hiểu rõ ràng thấu triệt, nhưng bây giờ nữ tử mười ba tuổi này lại có thể trong vòng mấy tháng ngắn ngủi từ khi hồi kinh xem rõ như thế, quả thực khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

"Nhưng ca ca quy phụ nhất phái Tứ Vương gia cũng không có ý gì khác, mong rằng Kỳ ca ca chớ có đa tâm, Phong quốc cần một vị minh chủ, còn ca ca là một gã trung thần!" Lam U Niệm nói thế cũng đã giải thích nguyên nhân vì sao Lam phủ lại quy phục phái Tứ Vương gia, không phải vì thế cục bắt buộc mà là cam tâm tình nguyện.

"Ta biết ý của Niệm Nhi muội muội, không phải người nào ngồi trên địa vị cao đều đa nghi, bản vương vẫn tin tưởng Lam phủ tin tưởng Mặc Huyền." Phong Hạ Kỳ cười nói.

"Ca ca, lúc về Lam phủ trừ bỏ toàn bộ thám tử thăm dò tin tức của hoàng hậu, chỉ để lại hai người là được, những người khác giết!" Lúc nàng nói ra những lời này bốn phía nổi lên đầy máu tanh và sát ý, đó là thủ đoạn của cấp trên, đó là sát ý trải qua bao nhiêu sinh tử mới có, khiến trong lòng tất cả mọi người đều nảy lên.

"Việc này cứ để ta làm!" Phong Dực Hiên nói, Lam U Niệm cũng gật đầu, thế lực của hắn quả thực tốt hơn Lam phủ nhiều, hơn nữa còn có thể làm mà khiến thần không biết quỷ không hay, có thể đe dọa đến nhất phái hoàng hậu.

"Vì sao không giết toàn bộ, nhất định phải giữ lại một hai người?" Hà Sơ Dương không hiểu, giờ đây hắn cũng đã là người dưới trướng Minh Vương cũng là người phái Tứ vương gia, cho dù ông ngoại không có tham dự vây tranh, hắn cũng không có tâm tư này nhưng về sau hắn không thể không tham dự, phái hoàng hậu không tha cho phái trung lập.

"Nếu hoàng hậu đã muốn giá thị Lam phủ liền không dễ dàng buông tha, giết một nhóm sẽ có nhóm tiếp theo, nếu đã vậy sao không giữ lại, khiến bọn họ nghĩ rằng bọn họ biết rõ tin tức, vậy thì mọi chuyện không phải càng dễ dàng hơn sao?" Mọi người đều ngồi quanh bàn đá, nghe Lam U Niệm phân tích thì gật đầu tán đồng.

"Vậy tại sao lại giết những người khác? Không bằng đều giữ lại cũng không phải là không thể?" Hoa Mộc Khuynh không hiểu hỏi.

"Quá nhiều người nhìn chằm chằm, khó tránh khỏi sẽ để lộ quá nhiều tin tức, muội không thích bị người ta nhìn chằm chằm, vậy chỉ còn cách giết chết, có phải tỷ thấy Niệm Nhi rất tàn nhẫn?" Lam U Niệm hỏi Hoa Mộc Khuynh, dù sao những người khác đang ngồi ở đây không có ai tay không dính máu tươi, e là chỉ có tay vị Quận chúa này vẫn sạch sẽ.

"Niệm Nhi muội muội đã nghĩ tỷ thiện lượng quá rồi, đây vốn là chuyện người sống ta chết, nói gì tới tàn nhẫn?" Hoa Mộc Khuynh cười, tình cảm trong mắt nàng trước sau chưa từng thay đổi.

"Cứ làm như thế đi!" Phong Dực Hiên trầm thấp lên tiếng.
Bình Luận (0)
Comment