Trùng Sinh Không Cưng Chiều Em Thì Cưng Chiều Ai

Chương 10

Khoảng thời gian này mỗi ngày Kiều Tuyên đều theo Đường Nham đi làm, thái độ của nhân viên trong công ty đã từ kinh ngạc biến thành luyện mãi thành thói quen, chỉ là lúc không có ai tới thì sẽ cùng nhau nhiều chuyện thì thầm nói người yêu của boss là nam, không thể nói là khinh bỉ, dù sao người ta có tiền lại có quyền, cần gì phải quan tâm đến cái nhìn của bọn họ? Nói cho cùng thì tò mò vẫn chiếm đa số, nên biết rằng Đường Nham nổi danh là kim cương Vương lão ngũ*, đẹp trai cool ngầu nhiều tiền còn trẻ, lại giữ mình trong sạch, đột nhiên lòi ra người yêu là một người đàn ông, còn không giấu diếm, quả thật rất khiến người ta ngạc nhiên. Nhất là dưới tình huống nam tình nhân này cũng không thường lộ mặt, càng khiến người khác tò mò hơn. (*đàn ông tốt hiếm có, cộng thêm mấy cái thuộc tính được kể phía sau nữa)

Quả thật Kiều Tuyên mỗi ngày đều theo Đường Nham đến công ty, không thường lộ mặt cũng là thật, gần như vào phòng làm việc của Đường Nham thì sẽ không ra ngoài nữa, mãi cho đến khi tan tầm lại theo Đường Nham về nhà. Nhân viên vào trong để đưa báo cáo, báo cáo nhiệm vụ gì gì đó cũng không nhìn thấy người.

Mà Kiều Tuyên bị mọi người bàn tán đang ôm máy vi tính, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha trong phòng riêng xem video. Lúc đường Nham đẩy cửa bước vào cậu đang cười đến xiêu vẹo trên ghế sô pha.

Kiều Tuyên không chút khách khí áp toàn bộ trọng lượng lên người anh, vừa cười cừa dùng sức gật đầu, còn cầm tay Đường Nham, chỉ chỉ mâm đựng trái cây trên bàn trà.

Đường Nham cầm một quả nho đút vào miệng cậu, Kiều Tuyên miễn cưỡng mở miệng chuẩn bị nhận lấy, nhưng sau khi quả nho đụng vào môi cậu đã chuyển đường, cuối cùng rơi vào trong miệng Đường Nham.

Kiều Tuyên trừng mắt, trong ánh mắt trêu chọc của Đường Nham ném máy tính xuống nhào lên người anh, cấu cổ Đường Nham nghiến răng: “Khốn nạn! Trả nho lại cho em!”

Đường Nham đỡ eo của cậu, thuận thế nằm ngửa ra sau, ngả trên ghế sô pha, động miệng lên xuống, lộ ra quả nho còn nguyên vẹn bên trong, chân mày nhướng lên, ý là muốn thì tự mình lại.

Trêu ghẹo trần trụi như vậy, Kiều Tuyên nghiến răng, sao cậu có thể bỏ qua như thế?

Vì vậy đi qua rồi nằm xuống, nâng mặt của Đường Nham rồi gặm môi anh.

“A ô a ô a ô!”

Kiều Tuyên không vội đòi quả nho, ôm miệng Đường Nham điên cuồng gặm một lúc, con mắt nhìn chằm chằm Đường Nham, giống như con chó săn nhỏ la lối om sòm, lồng tiếng cổ quái kỳ lạ khiến Đường Nham không nhịn được cười ra tiếng, cánh tay duỗi một cái, đè đầu cậu lại, đẩy mạnh quả nho trong miệng cho cậu, đầu lưỡi theo đó vươn vào. Hai người cũng không vội vã, đầu lưỡi đảo quả nhỏ trong miệng Kiều Tuyên thành cảnh song long hí châu!

Cuối cùng vẫn là long châu này bị nứt ra một đường, chia ra làm hai, thịt vào trong miệng Kiều Tuyên, vỏ ở lại trong miệng Đường Nham.

Đường Nham cười liếc mắt nhìn người đang đắc ý, đỡ cậu nửa ngồi dậy phun vỏ vào trong thùng rác, lại kéo cậu vào lòng ngã xuống sô pha.

Trong máy vi tính còn phát ra tiếng, Kiều Tuyên dựa vào người Đường Nham, nghiêng đầu, dán tai lên ngực anh, chép chép miệng, vừa nhìn hình ảnh trên màn hình, ngón chân còn không không ngoan ngoãn đi xuống, đạp rớt giày da của Đường Nham, len vào chân của anh, còn cố gắng đạp rớt vớ của anh.

Đường Nham thuận theo cậu, còn phối hợp chà xát mu bàn chân của cậu, chờ khi hai chiếc vớ cũng bị cậu đạp rơi ra, bốn bàn chân trắng noãn đụng nhau, anh chạm em, em hôn anh một chút. Cuối cùng Kiều Tuyên nhét ngón cái vào giữa kẽ chân Đường Nham, cuối cùng mới yên tĩnh lại, bốn bàn chân dán vào nhau cùng bất động.

Đường Nham với vào từ phía dưới T-shirt của Đường Nham, lại không có động tác gì, chỉ là chạm thịt mềm lên lưng cậu, ngón cái nhẹ nhàng ma sát, không mang theo tình dục, giống như dịu dàng hơn. Anh thích tiếp xúc tứ chi với Kiều Tuyên, không chỉ làm tình, có đôi khi anh sẽ cảm thấy Kiều Tuyên vốn là một phần của cơ thể anh, khi chạm vào cậu có một loại cảm giác thân thiết trọn vẹn, loại cảm giác này bắt đầu từ khi Kiều Tuyên đồng ý sẽ không rời khỏi anh, xuất phát từ tận đáy lòng, mạnh mẽ nhất khi Kiều Tuyên mềm mại dựa vào trong ngực anh.

Ánh mặt trời tháng chín nóng bỏng rực lửa, bên trong, Kiều Tuyên giống như koala treo trên người Đường Nham xem một bộ phim hài, cậu rất dễ cười, thấy chỗ buồn cười đầu tiên là cười ha ha, lại ngước cổ cắn cằm Đường Nham, cuối cùng lau nước mắt vì bật cười một chút, vẻ mặt say mê nhìn Đường Nham hỏi: “Anh không cảm thấy rất buồn cười hả?”

Một người bị té lộn nhào, Đường Nham không cảm thấy có gì đáng để cười, nhưng thấy Kiều Tuyên chớp mắt lấp lánh chăm chú nhìn mình nên vẫn gật đầu mỉm cười, “Ừ, rất buồn cười.”

Khóe miệng Kiều Tuyên cong lên, mũi nhăn lại, liếc mắt: “Dối trá! Hừ!” Sau đó lại nằm trong lòng anh nhìn máy tính cười ha hả.

Đường Nham thấy vẻ mặt của cậu bỗng nhiên thay đổi thất thường, cuối cùng cũng bất đắc dĩ cong môi, nhéo nhéo gò má của cậu, điều chỉnh tư thế ôm người vào lòng. Kiều Tuyên xem phim cười, anh nhìn Kiều Tuyên cười.

Chờ coi phim xong, Kiều Tuyên đã cười đến đau bụng rồi, Đường Nham cảm thấy buồn cười, lại có chút đau lòng, bàn tay to đã sớm với vào trong T-shirt xoa bụng cho cậu.

“Người đã bao nhiêu tuổi rồi, sao lại giống như con nít thế!” Đường Nham vừa lắc đầu, vừa hôn nước mắt rơi trên khóe mắt cậu.

Kiều Tuyên bất mãn nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, “Cười một lần, trẻ mười tuổi hiểu chưa!”

Đường Nham giả bộ tách ngón tay lắc vài cái, anh cười mổ một cái ngoài miệng cậu, “Thảo nào anh thấy khuôn mặt nhỏ này của em non nớt không giống như người trưởng thành, thì ra ngay cả trẻ con cũng không phải!”

Kiều Tuyên cầm ngón tay cái của anh nhét vào miệng, vừa mút vừa cắn, còn nghiêng đầu vẻ mặt vô tri nhìn anh, “Vậy anh là mẹ của em à?” Sờ mó ngực anh một phen, mặt nhăn lại, “Mẹ ơi con đói rồi, con muốn uống sữa!”

Ánh mắt Đường Nham tối sầm lại, lấy tay rảnh rỗi xoa xoa mặt cậu, “Ngoan, anh không phải mẹ của em, anh là ông xã của em, kêu ông xã một tiếng, ông xã sẽ tìm sữa cho em uống.”

Kiều Tuyên trừng mắt, khốn nạn, chiếm tiện nghi của cậu! Trên tay khẽ di chuyển, cởi nút áo sơ mi của Đường Nham chui vào, tìm thấy một viên nhô ra, gảy gảy, vẻ mặt ngây thơ, “Là ở đây có sữa hả?”

Ánh mắt Đường Nham càng tối hơn, tên xấu xa nghịch ngợm này, chơi đến nghiện rồi.

Kiều Tuyên vẫn không biết sống chết cởi áo sơ mi của anh ra, hướng về phía đậu đỏ giữa ngón tay liếm liếm môi, vẻ mặt đáng thương: “Em rất đói, muốn uống sữa ở đây.”

Hô hấp của Đường Nham trở nên gấp gáp, ánh mắt rơi trên cổ Kiều Tuyên, vẫn có thể thấy vết tích dưới xương quai xanh bị quần áo che kín rõ ràng, đó là dấu vết lưu lại tối qua, lúc đầu anh không định dày vò cậu, vậy mà lại có người cứ không cảm kích.

Anh không phải thánh nhân, người yêu ở trong ngực, thấy trong mắt Kiều Tuyên lóe ánh sáng lấp lánh, là đắc ý sau khi giở trò xấu thành công.

Sắc mặt Đường Nham trở lại bình thường, xoa xoa mặt cậu, dịu dàng nói: “Bảo bối ngoan, ở đó không có sữa.”

Kiều Tuyên hả hê, giả vờ sửng sốt há to mồm, còn chưa lên tiếng, tay Đường Nham đã dời xuống mông cậu, ấn xuống, khiến cậu cảm nhận được phản ứng của anh rõ ràng, “Bảo bối ngoan, sữa ở đây, ông xã đút em ăn no được không?”

Kiều Tuyên trừng to mắt nhìn anh, ngay cả miệng cũng quên khép lại, lần này thật sự trở nên kinh ngạc, chỉ vào Đường Nham, “Anh anh anh anh anh! Anh không biết xấu hổ!”

Lần này vẻ mặt Đường Nham trở nên vô tri, “Anh chỉ muốn đút em ăn no mà thôi, không biết xấu hổ chỗ nào?” Xoay người một cái, hai người đã đổi vị trí, nhìn Kiều Tuyên tạc mao dưới thân vẻ mặt khá vui vẻ cười lộ tám cái răng.

“Anh anh anh anh! Không được cởi quần áo của em! A! Anh cắn em làm gì? Đường Nham, anh đồ vô lại!”

Đến cuối cùng biến thành, “Đường Nham, anh khoan… Ư… Ông nhất định sẽ… A… phản công… ưm…”

Sau đó, Đường Nham vẻ mặt thỏa mãn ôm Kiều Tuyên, “Bảo bối ngoan, ăn no chưa?”

“Ăn no uống đủ” Kiều Tuyên ngược lại xụi lơ vô lực nằm úp sấp trên người anh, trong miệng phát ra một tiếng tốn hơi thừa lời.
Bình Luận (0)
Comment