Hạ Tiêu luôn nghe theo em gái, em gái nói gì làm lấy.
Hơn nữa, đoạn lời nói sau đó của Hạ Mộng làm hắn bị hấp dẫn cực lớn, vì vậy liền đồng ý mà không do dự nhiều.
Lần trước Thẩm lâu đã đưa cho Hạ Mộng địa chỉ nhà hắn.
Hai người cố gắng tìm đường, ở trong ngõ rẽ trái rẽ phải, có chút bối rối, họ thậm chí còn bị lạc đường mà vẫn không tìm thấy nhà hắn.
Sau đó gặp được cụ ông liền hỏi thăm địa chỉ, lại được người ta nhiệt tình đi cùng một đoạn.
Phải mất một ít thời gian, cuối cùng mới tìm được rồi một ngôi nhà tứ hợp viện.
Hai người bước vào sân, đến gần phòng phía đông, nhìn cửa sổ và rèm cửa bị kéo, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, hai người nhẹ nhàng gõ cửa.
- Xin hỏi Thẩm Lâu có ở nhà không?
Ngay sau đó, trong phòng truyền đến động tĩnh và trả lời:
- Có, có chờ một chút.
Hạ Mộng và Hạ Tiêu đều nghe thấy giọng nói có chút khàn khàn, phấn khích, có vẻ là Thẩm Lâu.
Hai người nhìn nhau cười.
Khi cánh cửa được mở ra, hai người lại càng không thể nhịn được cười nữa.Có lẽ vì quá suốt ruột, nên Thẩm Lâu mặc ngược áo len.
Thẩm Lâu không để ý đến điều đó, đắc ý nói:
- Tôi biết hai người sẽ đến, mau vào đi.
Hạ Mộng và Hạ Tiêu vừa cười vừa bước vào trong.
Thẩm Lâu tìm đến một chiếc ghế dài cho hai người, sau khi ngồi xuống, hắn không thoải mái túm túm cổ áo mới phát hiện mình mặc ngược, vội ngượng ngùng nói một rồi tiếng chạy vào bên trong phòng thay lại đồ.
Hạ Mộng nhân cơ hội để nhìn quanh nhà hắn.
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều hoàn chỉnh, chỉ là nhà có chút loạn.
Có rất nhiều sách, bản thảo nằm rải rác trên bàn.
Thẩm Lâu nhanh chóng đi ra ngoài, vừa rót nước cho hai người vừa nói:
- Nói đi, hai người không hài lòng với kết quả xử lý mà nhà trường đưa ra sao?
- Rất không hài lòng......!Bọn họ thật sự chỉ tin lời nói của một bên, nghe lời người bà nội đã cắt đứt quan hệ với chúng tôi kia.
Hạ Mộng giải thích ngắn gọn sự tình.
Hạ Tiêu vẫn không nhịn được tức giận như cũ nói:
- Thật sự tức muốn điên rồi, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này.
- Việc này quá bình thường, chẳng qua là hai người chưa gặp qua mà thôi.
Vì công việc, Thẩm Lâu đã từng chứng kiến rất nhiều tình huống khác nhau nên hắn không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Hắn lấy giấy bút ra, làm bộ muốn ghi chép:
- Hai người trước tiên đem mọi chuyện nói lại từ đầu cho tôi, chi tiết một chút.
Sau hơn một giờ, hai người Hạ Mộng cũng cảm thấy nói muốn khô họng thì Thẩm Lâu cũng hiểu rõ ngọn nguồn.
Hắn cài nút nắp bút lại, vẻ mặt phấn khích chưa từng thấy.
- Tin tức này rất có giá trị để được đưa tin.
Hai người về trước đi, tôi sẽ đến tòa soạn, ngày mai sẽ đến tìm hai người.
Hạ Mộng đứng dậy, thuận miệng hỏi:
- Cần báo cáo lãnh đạo?
- Không chỉ là báo cáo.
Thẩm Lâu hiếm khi lộ ra một chút ngượng ngùng:
- Còn có vượt qua bài kiểm tra của tôi.
Cả Hạ Mộng và Hạ Tiêu đều nghe Lãnh Dịch Minh nói về việc hắn đang bế quan viết báo cáo.
Hai người rất nhanh rời đi.
Trên đường đi, Tiêu Tiếu vẫn có chút lo lắng không biết Thẩm Lâu có thể thông qua lãnh đạo không.
Hạ Mộng thì không lo lắng nhiều.
Cô đang nghĩ xem có nên chớp lấy cơ hội đi chợ đen kiếm thêm tiền trước khi rời thủ đô hay không.
Gần đây, cô đã dành toàn bộ số tiền mình có để sưu tầm thư pháp và bức họa cổ.
Trong không gian mặc dù có rất nhiều vàng, nhưng vàng bạc châu báu ở đây thủ đô đều phải ra ngân hàng để trao đổi.
Đầu tiên, cô ấy không phải là người địa phương, thứ hai là không thể để bại lộ.
Sau khi Hạ Mộng trở lại nhà khách, cô trốn trong phòng, tiến vào không gian để chuẩn bị đi chợ đen vào sáng mai.
Tối hôm đó cô đi ngủ sớm, đúng giờ liền tỉnh dậy, đi chợ đen.
Có lẽ là bởi vì Hạ Mộng đã bán lương thực và thịt ba ngày liên tiếp, nên sau đó, có rất nhiều người nghe nói liền tìm đến, nhưng họ lần nào cũng phải thất vọng ra về.
Bây giờ có người tình cờ nhìn thấy, tất nhiên sẽ móc hết tiền và vé trong túi ra mua.
Khi cô nhận ra có ba người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm, Hạ Mộng lập tức dứt khoát rút lui.
Nếu có ít người, cô có thể đối phó được, nhưng bây giờ với ba người, chắc chắn cô sẽ phải tự lượng sức mình.
Cô đi nhanh sau đó rẽ vào một ngõ nhỏ đồng thời tiến vào không gian.
Mà ba cái người lặng lẽ theo sau kia đang bất ngờ, vì sao bọn hắn lại để một người sống sờ sờ chạy thoát.
Bọn hắn tìm xung quanh gần đó nhưng cũng không tìm ra, đành bực bội bỏ đi.
Hạ Mộng ở trong không gian thềm hô một tiếng thật nguy hiểm.
Xuýt chút nữa bị phát hiện.
Cô không dám đi ra ngoài ngay lập tức, vì vậy liền ngồi trong không gian kiểm tra.
Thật bất ngờ, tổng cộng hơn chín trăm cân đã được bán.
Sau khi chắc chắn rằng đã an toàn, Hạ Mộng thay đổi cải trang rồi ra khỏi không gian vội vã về nhà khách.
Khi lên lầu hai, cô nhìn thấy Hạ Tiêu đang đứng trước cửa phòng cô với vẻ mặt lo lắng.
Hạ Mộng vội vàng điều chỉnh bộ dạng, giả bộ như không có chuyện gì đi qua:
- Anh hai!
Hạ Tiêu thấy em gái đã trở lại liền thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó hắn có gõ cửa phòng em gái, nhưng mặc cho hắn gõ thế nào thì cửa cũng không mở, cảm thấy trong phòng không có lẽ là không có ai nên có chút sợ hãi.
- Em dậy sớm vậy để làm gì? Làm anh sợ chết khiếp.
Hạ Mộng biết anh hai lo lắng sợ cô gặp chuyện xấu, cô vội giải thích:
- Ngày hôm qua em ngủ quá sớm, tỉnh dậy liền muốn đi dạo một chút, sau đó mua đồ ăn sáng.
Hạ Tiêu xoa đầu Hạ Mộng:
- Em gái sau này không được phép chạy lung tung vào sáng sớm.
Nếu muốn đi chỗ nào thì gọi anh, anh đi cùng em biết chưa?
Nếu là ban ngày thì hắn cũng sẽ không lo lắng như vậy.
Em gái hắn cũng đã từng suýt thì gặp chuyện không may khi ra ngoài trời tối.
Hạ Mộng vui vẻ đồng ý:
- Anh, em nhớ rồi, anh hai, nếu em dậy sớm nhất định sẽ gọi anh.
Không lâu sau khi họ ăn sáng xong, thì Thẩm Lâu đến.
Hạ Mộng nhìn sắc mặt của anh ta liền đoán được mọi chuyện thành công.
Bàn bạc một hồi, cả ba quyết định đi trường học trước.
Khi hay tin có phóng viên đến phỏng vấn, người gác cửa đã rất sốc.
Nói về kẻ mạo danh này, hắn là người đầu tiên trong toàn học viện biết, nhưng xử lý tình huống sau đó thực sự có chút khó hiểu.
Người bảo vệ sợ sự tình nghiêm trọng, sau khi xem qua thẻ phóng viên, liền nói chuyện với họ, yêu cầu xin chỉ đạo từ cấp trên một chút, sau đó mới dám cho họ vào.
Hạ Mộng và Hạ Tiêu có ấn tượng tốt về người bảo vệ này, hai người cũng không muốn làm khó người ta.
Đương nhiên là Thẩm Lâu cũng sẽ không.
Sau khi cả ba người đợi trong phòng bảo vệ một lúc thì thấy ông chú lon ton trở về.
Cùng lúc đó, Lăng Hải, người mang vẻ lo lắng, bối rối, cũng đi theo sau.
Lăng Hải không ngờ đám người Hạ Mộng này thật sự sẽ đưa phóng viên đến trường học nhanh như vậy, đặc biệt khi ông ta nhìn lướt qua anh chàng phóng viên này liền có thể đoán được là một người cứng rắn, không dễ mua chuộc.
Rõ ràng là thời tiết tháng ba không quá nóng, nhưng Lăng Hải lại đổ mồ hôi.
Ông ta chưa bao giờ ngờ rằng chỉ vì sợ kiêu ngạo không nhìn ra khả năng thực sự của Hạ Mộng mà bọn họ lại có thể gây ra rắc rối lớn như vậy cho ông ta.
Lăng Hải cười nói:
- Đồng chí Hạ Mộng, nếu phương án giải quyết của chúng tôi không làm cô hài lòng, cũng không cần dùng phóng viên mà? Cô không quan tâm đến hiệu trưởng Cao sao? Ông ấy nằm trên giường bệnh mà nghe được chuyện này có lẽ liền muốn xuất viện ngay lập tức..