Trái tim Tiết Minh Nguyệt lập tức giống như bị treo lên, con do mình sinh, làm sao bà không biết, con gái có thể nói ra lời như vậy, chứng tỏ có chuyện gì đó đã xảy ra mà bà không biết, còn lý do thì không cần nghĩ cũng đoán được, chắc chắn là sợ bà tức giận.
- Con gái, con nói đi.
Rốt cuộc là cái gì?
Hạ mộng gắt gao nắm chặt tay mẹ:
- Mẹ, mẹ đừng gấp.
- Được, mẹ không gấp, mẹ có thể chịu được.
Tiết Minh Nguyệt siết chặt tay Hạ Mộng.
Hạ Mộng trầm giọng nói:
- Có một số việc, chúng cháu vừa mới về đến nhà, sợ mẹ cháu tức giận ảnh hưởng tới sức khỏe, cho nên mới không nói, nhưng hôm nay cô một hai cứ nhắc đến bà ta với mẹ cháu, cháu không thể coi như ngoài tai được
Tiết Minh Nguyệt và Hạ Hồng Anh nhìn nhau, trong lòng hai người đều rõ ràng, chắc chắn là có liên quan tới Hồ Bảo Quân.
- Chúng cháu tìm phóng viên cũng là vạn bất đắc dĩ, lúc trước cháu cùng anh hai vốn không muốn làm lớn chuyện này, nhưng bởi vì đội điều tra của trường học đến đây, bà ta lại nói với bọn họ là nhà cháu vốn dĩ đã biết về chuyện Tần Văn Văn mạo danh, chẳng qua sau đó lại muốn thêm tiền, nhà họ Tần lại không đồng ý, vì vậy mới chạy đến trường để báo cáo, yêu cầu Tần Văn Văn bỏ học, đây là điều mà nhà chúng ta chưa bao giờ làm, nên chắc chắn không thừa nhận, phía trường học lại không giải quyết, chúng cháu mới nghĩ tìm phóng viên Thẩm.
Những lời này của Hạ Mộng, giống như một cái búa tạ, giáng thật mạnh vào lòng Tiết Minh Nguyệt cùng Hạ Hồng Anh.
Tiết Minh Nguyệt tức giận đến mức huyết áp tăng vọt, đầu như muốn nổ tung, lúc này bà chỉ ước có thể xé vài miếng thịt của mụ ta xuống để giải hận.
Hạ Hồng Anh cũng khiếp sợ, cả người giống như chết lặng, bà không ngờ mẹ của bà sau lưng lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Đôi mắt Tiết Minh Nguyệt đỏ hoe, đầy căm hận nói:
- Ta đã đoán bọn họ giấu bà ta đi chắc chắn muốn làm chuyện xấu, hóa ra đang đợi chúng ta, Hồng Anh, em nhìn xem, đây là chuyện tốt do bà ta đã làm đấy, em còn lo lắng cho bà ta, bà ta còn sống tốt lắm, tự do tự tại cần em lo lắng sao? Tiểu Mộng gặp phải những chuyện gì em cũng đã biết, mà bà ta làm bà nội còn có thể vì tiền mà đổi trắng thay đen, trục lợi lợi cho bản thân, có tuổi rồi mà ngay cả mặt mũi cũng không cần, sau này em đừng bao giờ nhắc đến bà ta trước mặt ta.
Nếu tìm được bà ta ở đâu, chỉ mong nói cho ta biết một tiếng, ta thế nào cũng phải đến hỏi bà ta một chút, anh cả em rốt cuộc có phải là con ruột của bà ta hay không?
Hạ Hồng Anh không nói được lời nào.
Bà thật không ngờ mẹ bà lại có thể làm ra những chuyện quá đáng sợ như vậy.
Đâu giống người thân, là kẻ thù thì đúng hơn.
Hạ Hồng Anh nhịn không được mà bắt đầu khóc:
- Chị dâu, chị bình tĩnh, đừng tức giận.
Chuyện bà ấy làm thật sự không phải người làm, em nghe cũng tức một bụng.
Thực xin lỗi, Thực sự xin lỗi.
Hạ Mộng đỡ Tiết Minh Nguyệt để bà điều chỉnh hơi thở một chút.
Nhìn mẹ cô tức giận, cô cũng đau lòng, nhưng việc này sớm muộn gì cũng phải nói, giai đoạn này rồi cũng phải trải qua.
Tiết Minh Nguyệt ôm chặt lồng ngực, thật sự muốn tức chết mất, rất may vẫn còn chút tỉnh táo, bà biết việc này không liên quan đến em chồng.
- Việc này không liên quan đến em, em không làm thì sao phải xin lỗi.
Hạ Bằng nghe thấy động tĩnh liền ôm đứa nhỏ tới, vừa thấy không khí trong phòng có chút kỳ lạ, vành mắt mẹ hắn đỏ hồng, hơi thở hổn hển, cô cô lại đang khóc bên cạnh, hỏi ra mới biết được những chuyện mà cái người bà nội kia đã làm, Hạ Bằng tức giận đỏ mắt, chửi thề:
- Đây rốt cuộc có phải là người không, Từ nay về sau nhà chúng ta vạch rõ ranh giới với bà ta cùng nhà bọn họ, cho dù bà ta có đến cửa nhà chúng ta xin ăn cũng không cho.
Con nhất định đuổi bà ta ra ngoài, nào có người nhà như vậy, còn tệ hơn người ngoài.
Hạ Tiêu cũng nhanh chóng vào nhà, hắn biết chuyện này nói cho mẹ biết sớm cũng tốt, miễn cho việc cô cô có nói giúp bà ta vài câu thì bà ấy cũng không có mềm lòng.
Khi Mai Hồng Diệp từ nhà mẹ đẻ trở về liền phát hiện trong nhà có gì đó không ổn, mẹ chồng nằm trên giường đất, mà cô em chồng, chú em chồng một trái, một phải vây quanh, giống như hai người bảo vệ.
Chồng cô ta thì ngồi một bên ôm con gái cũng tỏ ra quan tâm lo lắng.
Thấy con dâu lớn trở lại, Tiết Minh Nguyệt cũng ngồi dậy nói:
- Mẹ con, họ đều khỏe chứ.
- Khỏe ạ.
Mai Hồng Diệp quan tâm hỏi:
- Mẹ, mẹ bị sao vậy? Mẹ không thoải mái sao?
Tiết Minh Nguyệt thở dài:
- Con hỏi mấy đứa nó nói cho.
Hạ Mộng và Hạ Tiêu không có tâm trạng nhắc đến.
Hạ Bằng bên cạnh đành tức giận nói.
Mai Hồng Diệp nghe chuyện xong cũng thấy sốc đến câm nín, mụ ta quả thật không giống người bình thường.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy Tiết Minh Nguyệt cảm thấy tốt hơn.
Giống như con gái đã nói, nên xem xét vấn đề từ một góc độ khác, mặc dù chuyện mà mụ ta đã làm khiến người ta phải sôi máu, nhưng cũng coi như nhà bọn họ nhờ họa được phúc, mới gặp được phóng viên dám đưa tin, nếu không, có lẽ ít ai đủ can đảm dám làm điều này.
Chờ lúc nhà họ Tần biết hậu quả của việc lợi dụng bà nội Hạ, đoán chừng sẽ hối hận đứt ruột, còn về mụ ta, người đang làm trời đang nhìn, cũng sẽ không có kết cục tốt.
Nghĩ đến điều này,Tiết Minh Nguyệt cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cũng chờ mong nhìn thấy một ngày đó.
Sau bữa sáng, một nhà ba người Hạ Bằng, tính cả Hạ Tiêu cùng rời đi.
Hạ Mộng ở lại trong nhà, tiếp tục trấn an mẹ.
Lãnh Dịch Minh cùng Hạ Bằng bọn họ ngồi xe khách trở về lâm trường.
Thẩm Lâu đi theo Hạ Tiêu đến trường trung học nơi Hạ Mộng học trước kia, rồi đi phòng giáo dục và nơi quản lý hộ tịch.
Trước đó điều tra viên của trường đại học đến trường học điều tra đã làm kinh động không ít người, giờ lại có phóng viên đến đây để phỏng vấn, mọi thứ dường như đang không thể kiểm soát.
- ------ Tiểu Bất Hối - TiểuBấtHốiTN--------
Những người liên quan đến vụ giả danh lúc này cũng không thể ngồi yên, cùng nhau đi tìm Trần Quốc Thắng.
- Lão Trần, chúng tôi cũng chỉ vì nể tình bạn nhiều năm của chúng ta nên mới giúp ông làm việc đó, hiện tại phiền phức lớn như vậy, ông phải nhanh chóng tìm cách giải quyết đi.
- Lão Trần, bây giờ rắc rối lớn rồi, tôi cũng không muốn nhiều lời thêm, hiện tại cho dù nói gì cũng vô ích, chúng tôi cũng là vì cháu gái của ông, nếu ông xử lý không tốt sau này có liên quan tới chúng tôi, thì chính ông cũng đừng nghĩ an toàn lui thân.
- ...
Ý của bọn họ là thúc giục Trần Quốc Thắng nhanh chóng giải quyết chuyện này, bọn họ đang rất bực bội, nếu không phải nể thân phận của ông ta, hơn nữa tình thế hiện tại không chắc chắn thì bọn họ đã trở mặt, trả đũa ông ta rồi.
Trần Quốc Thắng cũng cảm thấy họa sắp đến đầu, Từ lúc anh em Hạ Mộng lên đường đi thủ đô, sau đó đứa cháu gái này của ông ta cũng bị tóm đi, mọi thứ hỗn loạn làm cho ông ta hối hận đứt ruột, ông ta thật sự chưa bao giờ sợ hãi như bây giờ, nhưng bây giờ đã động đến phóng viên, việc này có thể sẽ bị đăng báo, ông ta thật sự hoảng loạn.....