Edit: Diệp Nhược Giai
Mộ Khanh Hoàng mang theo Ngọc Khinh, nhàn nhã lững thững đi đến, không vì khuyên can, chỉ vì muốn xem trò cười của Lục Mạo.
Nàng muốnxem một chút, bộ dáng Lục Mạo bị đánh hèo chật vật cỡ nào.
trên tường viện của Phúc Khánh Đường có một loại dây leo, từ xa nhìn lại đỏ rực một mảnh, nhìn rất là vui vẻ, Lục Từ Thị gọi loại hoa này là hoa pháo, nàng rất là thích.
Mộ Khanh Hoàng đi ngang qua dưới tường, chợt thấy cành hoa rung lên bần bật, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lục Cửu bò lên trên đầu tường, ló cái đầu ra. Trong bụi hoa đỏ rực như lửa, mắt phượng của hắn lượn lờ mang theo tươi đẹp, cứ thế chạm vào ánh mắt Mộ Khanh Hoàng.
Bên kia tường “vun vút” mấy tiếng không ngừng, đánh đến mức hoa ngoài tường đều rơi lả tả. Lục Cửu nằm sấp trên tường kêu “ai da ui da”, Mộ Khanh Hoàng lại thấy rõ ràng rành mạch, mặc dù hắn kêu la kinh khủng như vậy, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, cười hết sức sáng lạn.
Lục Cửu cúi đầu, chạm phải ánh mắt Mộ Khanh Hoàng, mắt phượng bỗng chốc lóe sáng. Lúc hắn nhìn nàng, trong mắt như có ngàn vạn ngôi sao, chớp lóe chớp lóe, xinh đẹpsáng ngời.
"Tiểu phượng hoàng!"
Bên kia tường chợt truyền đến một giọng nam thô ráp, "Thằng nhãi ranh kia, ngươi lăn xuống đây cho lão tử, quất ngươi không chết được.”
Mộ Khanh Hoàng nghe ra được, đây đại khái là giọng của Trường Ninh hầu Lục Bỉnh. Trong ấn tượng của nàng, Trường Ninh hầu Lục Bỉnh là một võ phu thành thạo, nhưng cũng là một đại trượng phu cực kỳ nuông chiều con cái.
Nhìn thấy nữ nhân mình thầm yêu trong lòng, Lục Cửu lập tức không còn là mình nữa, trong đầu trống rỗng, hoang mang rối loạn bứt lấy một đống hoa vứt lên đầu Mộ Khanh Hoàng.
"..."
Chỉ trong một thoáng, hoa lá ào ào rơi xuống từ trên đỉnh đầu, Mộ Khanh Hoàng đen mặt.
Ngọc Khinh vôi vàng nhặt từng bông hoa chiếc lá dính trên búi tóc cùng trâm ngọc trên đầu Mộ Khanh Hoàng xuống, xong xuôi đâu đó lại hết sức không cam lòng mà trừng Lục Cửu một cái.
Lục Cửu hơi sững sờ, lắp ba lắp bắp nói: “Ta, cái đó, ta không phải là…”
Trong lúc gấp rút lại bứt thêm một đám, hai tay siết chặt, dáng vẻ như muốn tặng hoa cho Mộ Khanh Hoàng, lại quên mất mình đang ở đâu, trong nháy mắt kia, Lục Cửu kêu lên “A” một tiếng, cả người biến mất khỏi đầu tường, bên kia tường lập tức truyền đến tiếng “bộp bộp” rơi xuống đất, ngay sau đó là tiếng nói chuyện của Trường Ninh hầu, "Ranh con ngươi té đau không?”
Mộ Khanh Hoàng không nhịn được, cong môi cười, “Tên ngốc này.”
Có rất nhiều người vây quanh ở cửa viện Phúc Khánh Đường, một đám chủ tử đầy tớ túm tụm lại, chặn kín cửa viện, có thứ nữ của Trường Ninh hầu, muội muội ruột của Lục CửuTam cô nương Lục Lung; có thứ tử Lục đang của Nhị lão gia Lục Văn, đứng hàng thứ năm trong nhà; bên nhà Tam lão gia Lục Cảnh thì có con trai trưởng Lục Châu đứng hàng thứ ba trong nhà, thứ tử Lục Trác đứng hàng thứ tư, thứ nữ Tứ cô nương Lục Quỳnh.
Lục Lung nhìn ca ca nàng bị cha nàng cầm roi quất chạy vòng vòng quanh sân, cười đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ ửng. không biết Lục đang trông thấy cái gì, đang dùng tay áo che nửa mặt, bộ dạng như vừa muốn xem lại không nỡ xem.
Lục Châu đã thành thân thì chắp tay sau lưng, nhíu mày, dáng vẻ như chính mình đang chịu những roi đó, anh em tình thâm. Lục Trác nhịn cười đỏ cả mặt, nhịn không được, chạy đến dưới chân tường, tay đỡ lấy tường, nhếch miệng, không tiếng động cười ha ha. Tiểu cô nương Lục Quỳnh thì đi theo sau lưng Lục Lung, lúc thì nén cười lúc lại che miệng sợ hãi.
“Thỉnh an quận chúa.” Lục Lung ngưng cười, thoáng thấy Mộ Khanh Hoàng đến, vội vàng nhấc váy thi lễ.
Đám người còn lại cũng đều rối rít thỉnh an vấn an.
Mộ Khanh Hoàng gật gật đầu, “Sao còn chưa vào đi?"
Lục Lung liền cười nói: "Sợ sau đó ca ca muội lại tìm đến làm phiền muội, ghét muội trơ mắt nhìn huynh ấy pha trò.”
Đây chính là muội muội ruột sao…
Mộ Khanh Hoàng không còn gì để nói.
Lục Châu nói: “Dù sao cũng là huynh trưởng, bọn muội nhỏ hơn, không nên đi vào khiến hai vị huynh trưởng khó xử."
Sau khi nghe xong, Mộ Khanh Hoàng dẫn theo Ngọc Khinh đi vào, liền thấy trong nội viện, Lục Mạo đang nằm trên ghế dài, lớp quần lụa trắng trên mông đã dính vài vết máu, tiểu Từ thị quỳ trên mặt đất, đang ôm chân Nhị lão gia Lục Văn khóc lóc kể lể, "Sớm biết chàng không vừa mắt mẹ con bọn thiếp, chàng muốn đánh cứ đánh chết thiếp, đừng đánh con thiếp.”
Bên kia, Trường Ninh hầu ngồi trên ghế đá uống trà, roi da như con trăn đỏ ngầu đặt trên bàn đá, Lục Cửu đứngở xa xa, đang tự xoa xoa mông mình.
“Ranh con, ta nghỉ ngơi một chút, uống một ngụm trà rồi sẽ quất ngươi tiếp.” Trường Ninh hầu tức giận, hung hăng trừng Lục Cửu một cái.
Bộ trường sam đỏ tươi của Lục Cửu bị quất từng vệt từng vệt, lộ ra cánh tay cùng bắp chân, nhưng cũng không thấy vết máu, Mộ Khanh Hoàng liền nhẹ nhàng nhướng mày liếc Lục Cửu một cái.
Lục Cửu buông cái tay đang xoa mông ra, vội vàng quay lưng đi không nhìn Mộ Khanh Hoàng.
... Đây là đang xấu hổ à?
Mộ Khanh Hoàng giễu cợt, thoáng nhìn cặp mông trắng tròn lấp ló bên trong khe hở của mảnh vải.
Hình như Lục Cửu cảm giác được mông mình ở đằng sau bị hở, vội vàng dùng một tay che lại, xoay người lại, khuôn mặt còn đỏ hơn cả mông khỉ.
Mộ Khanh Hoàng nhịn không được phì cười.
Thấy rốt cuộc Mộ Khanh Hoàng đã tới, tiểu Từ thị oán giận nói: "Quận chúa, rốt cuộc con cũng đến, mau khuyên nhủ cha chồng của con đi. không thể đánh tiếp, nếu còn đánh tiếp thì nửa người dưới sẽ nát bấy mất, tội nghiệp Mạo Nhi của mẹ.” nói một hồi, tiểu Từ thị lại che miệng khóc lên.
"Cha dạy con là đạo lý hiển nhiên, ta khuyên được gì đây. Công công cứ đánh tiếp đi, sao lại ngừng rồi?"
Da mặt Nhị lão gia run rẩy, lạnh lùng nhìn Mộ Khanh Hoàng một cái, mạnh mẽ vung cây trúc lên, định đánh thêm vài cái.
“Được rồi!” Lục Từ Thị đang ngồi uống trà trong hành lang chợt quát lớn một tiếng, "Nên bị đánh thì da lông một chút cũng chả bị thương, không nên bị đánh thì ngược lại bị đánh túi bụi. một đứa thì tàn nhẫn dạy dỗ con mình không đúng cách, một đứa lại chiều con đến không có giới hạn. Huynh đệ các con thật sự là... Bảomẹ nên nói cái gì cho phải.Người đâu, mau đỡ nhị gia của các ngươi vào trong phòng ta để bôi thuốc."
Sơn Trà lập tức dẫn nhóm đại nha hoàn của Phúc Khánh Đường đi đỡ Lục Mạo.
"Lão nhị, con mau cút đi, mấy ngày tới đừng có để cho mẹ thấy mặt con. Năm đó phụ thân con cũng từng đánh con như vậy à? Con đúng là đồ trẻ trâu nhẫn tâm.”
Nhị lão gia bị mẹ ruột mắng đỏ mặt, chắp tay sau lưng, phất tay áo mà đi.
Lúc này, Trường Ninh hầu cũng đã uống xong trà, cười cười đi đến bên cạnh Lục Từ Thị bẩm báo: “Mẹ, bây giờ đánh cũng đã đánh rồi, ngài không giận nữa chứ.”
Lục Từ Thị hừ một tiếng, "Lão đại à, lời người xưa nói rất đúng, mẹ nuông chiều thì con hư, đến chỗ con thì chính là cha hiền con nát, Cửu Nhi chính là do con làm hư, con không nghe mẹ, chờ xem, chờ đến lúc thằng bé giết người phóng hỏa bị nhốt vào trong lao đi rồi con mới biết hối hận là gì.”
Trường Ninh hầu cười híp mắt nói: "Mẹ lại oan uổng con trai rồi, con đánh thiệt mà, roi nào roi nấy đều vang to như vậy, chỉ là chả biết sao tên nhãi ranh kia lại chạy nhanh nhảy cao đến thế, con tuổi già sức yếu, tay chân chậm chạp không đuổi kịp nó mà.”
Lục Từ Thị bị dáng vẻ vô lại của Trường Ninh hầu chọc tức, trong lòng buồn bực, “Được được được, hai cha con đều cùng một tính, mang theo con ngoan của con cút đi cho khuất mắt mẹ. Hôm nay mẹ nói ra lời này, nếu đứa con trai ngoan kia của con lại đánh Mạo Nhi, lão nhân gia ta cũng không tha cho cha con hai người.”
“Vâng thưa mẹ, ngài nghỉ ngơi đi.” Trường Ninh hầu cầm roi của mình lên, trừng Lục Cửu, "Thằng nhãi ranh kia, đi cùng với lão tử, về đến nơi lại quất ngươi tiếp.”
“Vâng, cha."
Những gì muốn xem đều đã xem rồi, Mộ Khanh Hoàng cũng định rời đi cùng, nhưng lại bị Lục Từ Thị gọi lại, "Quận chúa, đi xem Mạo Nhi một chút đi, thằng bé bị cha nó đánh ác liệt như vậy. Lát nữa bà sẽ sai người đỡ Mạo Nhi đến viện của hai con, Mạo Nhi liền giao cho quận chúa chăm sóc vậy.”
Lục Cửu nghe thấy được, bước chân dừng một chút nhưng không quay đầu lại, đi theo Trường Ninh hầu ra khỏi Phúc Khánh Đường.
Mộ Khanh Hoàng quay đầu thản nhiên nói: “Sáng mai ta phải tiến cung, không rảnh, vẫn nên để lão phu nhân chiếu cố đi."
nói xong, Mộ Khanh Hoàng liền nhấc chân bỏ đi.
Bộ dạng vô tình này khiến trong lòng Lục Từ Thị lộp bộp một tiếng.