Ngày hôm sau, trong
cung truyền ra hai việc lớn, thứ nhất: Bởi vì Sùng Đức điện của Hoàng đế bệ hạ thiếu một tên thái giám, nên liền biến tên thị vệ gác cửa cung
thành thái giám, hơn nữa, Cảnh quý nhân khi thị tẩm chọc giận bệ hạ,
dưới cơn nóng giận bệ hạ thưởng Cảnh quý nhân cho tên thái giám kia. Thứ hai: Người được sủng ái nhất hiện này Huyên quý tần đã có thai, với lại bởi vì sơ xuất của hoàng đế bệ hạ mà thiếu chút nữa đã dẫn đến xảy
thai.
Rõ ràng hai việc lớn này tương đối làm người khác chú ý,
cho nên tin Cảnh quý nhân được ban thưởng cho tên thái giám chưa kịp
phát triển liền bị tin Huyên quý tần mang thai đè xuống.
Lúc này, chính điện Trường Nhạc cung.
Di chiêu viện đã ném vỡ vài ly trà cùng với ba bàn điểm tâm tinh xảo, nếu
như nàng ta tiếp tục dùng sức vặt khăn trong tay, sợ rằng còn muốn thêm
một chiếc khăn lụa, cho dù là như thế, cũng không đủ để cho nội tâm của
nàng ta bình tĩnh trở lại.
Thánh sủng, dung mạo, hiện tại ngay cả hoàng tự đều có!
Lão Thiên vì sao lại quan tâm nàng như thế?
"Xẹt xẹt", khăn trong tay Di chiêu viện rốt cuộc cũng bị nàng ta xé rách.
Ở một bên cung nhân phục vụ kinh hồn bạc vía, Bích Hồng vẫy vẫy tay, hai
tiểu cung nữ nhanh chóng thu thập sạch sẽ các mảnh vỡ nhỏ trên đất, sau
đó lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Bích Hồng cùng Di chiêu viện:
"Nương nương, chớ để chuyện này chọc giận hại thân thể, không đáng giá
đâu ạ."
Bích Hồng là nha hoàn hồi môn của Di chiêu viện, chủ tớ hai người cũng đã có nhiều năm tình cảm.
"Bích Hồng. . ." Di chiêu viện đưa tay che ở bụng, trên mặt vốn phẫn nộ cùng
ghen ghét dần dần suy sụp xuống, "Ngươi nói, vì sao cuối cùng ta cũng
không có hài tử?"
Vào cung một năm rưỡi, hoàng đế cũng có một
đoạn thời gian rất sủng ái nàng ta, khẳng định mỗi tháng đều có hơn phân nửa thời gian là ngủ lại tại Trường Nhạc cung, trước khi Huyên quý tần
tiến cung, nhất định người được sủng ái nhất chính là Di chiêu viện
nàng, vì sao, vì sao lại không có hài tử?
"Nương nương, người yên tâm đi, hài tử nhất định sẽ có."
Năm ngón tay co quắp, bàn tay nắm chặt quần áo, Di chiêu viện chậm rãi lắc
đầu: "Ngươi lẽ nào không thấy được thái độ của bệ hạ đối với Huyên quý
tần sao? Hắn nhìn nàng như vậy....Tựa như dáng vẻ Uyển Dung hoa nhìn
hắn. Ta cũng vậy nhìn như vậy hắn. Bích Hồng, không có khả năng, không
có. . ."
Mũi Bích Hồng đau xót, suýt nữa rơi lệ, nàng nửa quỳ ở
trước mặt Di chiêu viện, đưa tay cầm lấy tay nàng ta, phủ nhận nói: "Sẽ
không, nương nương, Huyên quý tần cho dù có hoàng tự cũng không thể thế
nào, nàng thủy chung là người của nước Ti, chỉ bẳng một điểm này, hài tử nàng sinh ra bệ hạ nhất định cũng sẽ không coi trọng, nương nương,
nghìn vạn phải bảo trọng thân thể thật tốt."
Di chiêu viện hàm chứa lệ, vẫn là lắc đầu.
Cho dù nàng là người nước Ti thì thế nào? Bệ hạ nếu chú ý, sớm đã chú ý.
Đồng dạng phiền não sốt ruột còn có Lưu hoàng hậu ở Vĩnh Yên cung.
Giống như lạc vào cõi thân tiên, trong tay Lưu hoàng hậu cầm lệch lạc châm
cùng vải thiêu, châm thẳng tắp đâm vào trong da tay trong bụng nàng ta,
đâm đến đau lòng như thế, làm cho chân mày của nàng ta vặn lại cùng
nhau, tức khắc ngón tay đã nhỏ một giọt máu tươi
* Câu này chưa
hai ý: Châm đâm vào tay làm cho Lưu hoàng hậu đau, cũng là tin tức Huyên quý tần mang thai làm cho nàng ta đau lòng. Đâm vào trong bụng nàng, từ ‘bụng’ chỉ Lưu hoàng hậu vẫn chưa mang thai nên đau lòng.
Nàng
ta là hoàng hậu của nước Kì, tuyệt đối sẽ không đưa tay vào trong miệng
làm ra hành vi tầm thường kia, nàng ta chỉ giơ tay, tĩnh tâm chờ cung nữ hầu hạ.
Lưu hoàng hậu nhìn cung nữ thiếp thân Mộc Mơ, nàng đang
tỉ mỉ lau đi giọt máu cho mình, lông mi rũ xuống, vẻ mặt động tác đều lộ ra sự cẩn thận tỉ mỉ, nhưng chung quy không phải là quan tâm cùng đau
lòng.
Ở nhà tỷ phu đối với tỷ tỷ, chính là tốt không có gì để
nói, lúc đó nàng tuổi còn nhỏ, vẻ mặt tỷ tỷ ôn nhu hạnh phúc vì tỷ phu
may hà bao, không cẩn thận đâm vào ngón tay ngầm dẫn đến tỷ phu đau lòng cũng chỉ trích, rõ ràng là chỉ trích, nhưng tỷ tỷ nghe vào không thương tâm cũng không ủy khuất hai gò má hết lần này lần khác đỏ bừng, không
có né trách cho tỷ phu kiểm tra vết thương, vợ chồng hai người, yêu nhau ngọt ngào.
Hắn đâu?
Rõ ràng nàng ta mới là thê tử của
hắn, rõ ràng bọn họ cùng nhau lớn lên, vì sao hắn lại đối với bất kì một phi tần nào trong hậu cung đều ôn ngôn nhuẫn ngữ hòa nhã tương hướng*,
đối với nàng ta lại luôn luôn vạn dặm xa cách, cùng nàng tương kính như
tân*? Khi còn bé hắn cũng vô cùng thân thiết cầm lấy bàn tay của nàng
ta, nói muốn dẫn nàng ta đi chơi.
*Ôn ngôn nhuẫn ngữ hòa nhã tương hướng: nhẹ lời mềm giọng hòa nhã với nhau
*Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách.
Lẽ nào, cũng bởi vì nàng ta là thê tử của hắn, cho nên hắn mới đối với nàng như thế sao?
Đúng vậy. . . Hắn vẫn luôn không muốn cưới nàng ta, trước khi thành hôn hắn
đã nói, không phải mệnh lệnh của mẫu thân không thể không tuân theo, mà
là mệnh lệnh khó từ chối mà thôi.
Kỳ thực không nghĩ vẫn tốt,
đang thêu thùa, thưởng thức cảnh đẹp, lại nghe chuyện tình thú vị của
nhóm nữ nhân ngu xuẩn kia, cuộc sống từng ngày cứ như vậy trôi qua đi,
nhưng lại nghe chuyện liên quan đến người kia, hơn nữa hắn cùng với
Huyên quý tần, Lưu hoàng hậu liền không dừng được tâm tư trong lòng.
Nàng ta tưởng hoàng đế cùng Huyên quý tần ở chung chỉ là tạm thời, hắn vẫn
sẽ không sửa bản tính dối trá ôn hòa như ngọc, chắc sẽ không thật lòng
đối đãi đối với Huyên quý tần?
Lưu hoàng hậu không xác định, đã
từng, trong hậu cung giai nhân đẹp lại nhiều, đều được hắn đối xử bình
đẳng, nàng ta cũng không cảm thấy hốt hoảng, hiện nay nàng ta mới hiểu
được, người nào hắn cũng bạc tình vô tâm, chỉ trừ Huyên quý tần thì
những nữ nhân khác hắn đều đối xử bình đẳng.
Ung dung thở dài,
Lưu hoàng hậu ép buộc bản thân không muốn lại nghĩ đến tình cảnh chọc
người bi thương, nếu như có thể buông xuống, thì chứng đau ngực của nàng ta cũng là tâm bệnh nghiêm trọng, mỗi lần hô hấp như thế đều dẫn đến
đau đớn, nàng ta cũng không nghĩ một người cô đơn chịu đựng.
Chính là...
Hoàng đế bệ hạ của ta a, ngài được hạnh phúc cũng không quan hệ đến ta, nhưng nhất định ta phải phá hủy.
Trầm Cẩn Huyên dựa vào trên giường, mặt mỉm cười, trên người nàng đắp ngang
một tấm chăn nhỏ, hai cánh tay trắng nõn mảnh khảnh cách chăn che ở
bụng, nàng vẫn cảm thấy không thể tin được, kinh hỉ như vậy, nàng lại có hài tử!
"Minh Yến thái y cũng không chẩn lầm chứ?"
Một
bên Minh Yến đang sắp xếp lại đồ thì nghe nàng hỏi, liền thất thanh
cười: "Quận chúa, người lại nghĩ tới chuyện gì, chắc chắn sẽ không, yên
tâm đi ạ."
Thì ra là sự thật, nàng thực sự sắp làm mẫu thân?
Trầm Cẩn Huyên vui vẻ ra mặt, lòng bàn tay xoa bụng qua lại, mặc dù bây giờ
vẫn chưa có cảm giác gì, thế nhưng vừa nghĩ tới việc nàng sắp làm mẫu
thân, sau đó nàng cùng hắn dưỡng dục đứa bé, nàng đã cảm thấy thật vui
vẻ.
Hồi tưởng lại một chút quá trình đêm qua, nàng cảm thấy thật
may mắn, hoàn hảo, hoàn hảo nàng cùng tiểu bảo bối không có gặp chuyện
không may, không thì nàng thực sự không biết phải làm như thế nào, nàng
khẳng định cả đời cũng sẽ không tha thứ cho bản thân, và hắn....
"Nương nương, Uyển dung hoa cùng Diệp phân nghi đến thăm người." Tràng Hoa đi
vào, luôn ăn nói cẩn thận, trên mặt cũng nhiễm một tia ý cười, khóe môi
nhẹ nhàng giơ lên.
Trầm Cẩn Huyên nghe vậy hướng về phía Tràng Hoa nhìn, môi cười đến mặt mày cong cong, "Mau để các nàng tiến vào."
"Nhìn một cái a, ngươi sắp làm mẫu thân có cái gì không giống nha." Diệp phân nghi đi vào thân thiết cầm lấy tay nàng,ngồi ở mép giường cười hứng thú nói, "Bất quá còn chưa nói, Uyển dung hoa dùng năm năm mới sinh hạ một
đứa con trai, ngươi lại ngược lại, hơn một tháng liền có, lão Thiên thật đúng là thiên vị ngươi."
"Tỷ tỷ!" Trầm Cẩn Huyên mỉm cười quát
một tiếng, ngược lại không sợ Uyển Dung hoa nghe rồi sẽ mất hứng, nàng
ấy là một người trí thức hiểu lễ nghĩa khoan dung rộng lượng, sẽ không
vì chuyện này sinh ra khúc mắt trong lòng, không thì, nàng cũng không
đối với nàng ấy ngày càng áy náy, nghĩ muốn bồi thường.
Uyển Dung hoa ngồi trên ghế được Minh Yến cầm tới, đối với hai người vừa trêu
ghẹo vừa đấu võ mồm sớm đã thành thói quen, cũng không nói thêm cái gì,
chỉ là dịu dàng cười, dặn dò Trầm Cẩn Huyên: "Sau này nhất định phải rất chú ý, phải dặn Minh Yến, Tràng Hoa một khắc cũng không thể nới lỏng
tâm, ngươi cũng không cần phải đi ra ngoài, ở tại Trà Huyên các dưỡng
thai thật tốt, ta cùng Diệp nhi sẽ thường thường đến thăm ngươi, ngươi
trước liên lạc với cung nhân đều phải dọn dẹp quét dọn sạch sẽ, ở phương diện này không thể khinh thường."
Uyển dung hoa biết được chuyện sinh nở đêm đó có người cố ý hại nàng cùng hài tử, may mà nhờ Trầm Cẩn
Huyên ngăn cản, cứu nàng một mạng, hơn nữa còn cứu hài tử của nàng một
mạng, nói Trầm Cẩn Huyên là ân nhân cứu mạng của nàng một điểm cũng
không quá đáng, nàng đã chịu nhận mình là tỷ tỷ, nàng chắc chắn sẽ đối
tốt với nàng ấy, xem nàng ấy như muội muội mà đối đãi: "Nhớ nghĩ rồi
chứ?"
Trầm Cẩn Huyên gật đầu, "Nhớ kỹ, đều nhớ kỹ."
Nhìn
bộ dạng của nàng nhật định là vào tai này ra tai kia, Uyển dung hoa bất
đắc dĩ, xoay mặt phân phó cho Minh Yến cùng Tràng Hoa, nói lại lời nói
một lần nữa, giống như là tính toán rất cẩn thận rõ ràng, Minh Yến cùng
Tràng Hoa từng cái đều nhớ kĩ.
Trầm Cẩn Huyên chỉ là mỉm cười
nhìn Uyển Dung hoa, đợi nàng nói xong, liền phân phó cho Minh Yến rót
cho nàng ấy một ly trà thông cổ họng.
"Tỷ tỷ, nếu sau này ta làm mẫu thân, lẽ nào cũng như tỷ tỷ sao? Nói chuyện đảo lộn, nói không ngừng nghỉ."
Diệp phân nghi nghe xong như có điều suy nghĩ, sau đó gật đầu nghiêm túc nói: "Thật có khả năng."
Ba tỉ muội kéo đông kéo tây trò chuyện vui vẻ một trận, thẳng đến xế chiều Diệp phân nghi mới cùng Uyển Dung hoa ly khai Trà Huyên các.
Bên ngoài vẫn là vầng thái dương, sau giờ Ngọ (sau 1h chiều) ánh nắng chiếu vào cửa sổ, hiện lên chói chang, ấm áp.
Trầm Cẩn Huyên đã ngồi ở trên giường một ngày, cảm giác mông ngồi đều đau,
không để ý lời khuyên can của Minh Yến cùng Tràng Hoa, nàng vén chăn
lên, cứng rắn muốn đi ra ngoài một chút, nàng còn chưa có ra khỏi phòng, liền có một người cất bước vào trong phòng, là Mục Diễm.
Buổi
sáng lúc hắn đi nàng vẫn chưa tỉnh, lâm triều không thể bỏ, tuy rằng hắn vừa đau lòng vừa lo lắng, nhưng cũng chỉ dặn dò Minh Yến chăm sóc tốt
cho nàng, liền đi vào triều. Cứ bận việc này đến việc khác, đến bây giờ
mới được nhàn rỗi.
Trầm Cẩn Huyên trừng mắt nhìn, chợt lại rũ
mắtxuống, không nhìn lại hắn, ngốc lăng lăng đứng tại chỗ bất động. Mà
Minh Yến cùng Tràng Hoa vừa thấy hoàng đế tới, sớm đã lui ra ngoài.
Thường ngày hắn vừa đến Trà Huyên các, vô luận nàng đang làm việc gì, khẳng
định là sẽ buông việc trong tay, lập tức đi qua nghênh đón.
Nhìn
nàng chậm chạm đứng đó, lòng Mục Diễm trầm xuống, hôm qua hắn không thể
không chế được, thậm chí còn cố ý gây sự, thiếu chút nữa làm bọn họ mất
đi đứa bé, nàng có phải là đang trách hắn, oán hắn?
Vừa nghĩ tới nàng có thể hận hắn, hắn đã cảm thấy trái tim đau đến không thể hít thở.
"Huyên nhi." Hắn đến gần nàng, nghĩ muốn đưa tay kéo nàng vào lòng.
Tròng mắt của Trầm Cẩn Huyên nhìn góc áo đung đưa của hắn, bỗng nhiên ngước
mặt lên, cặp mắt đào hoa trong trẻo đây nước mắt, cắn cắn môi, nàng cau
mày hỏi: "Bệ hạ, ngài không thích nô tì sao? không muốn chúng ta có đứa
bé sao?"
Tay che ở bụng, hai viên nước mắt tròn vo rơi xuống.
Lòng Mục Diễm bị nàng khóc đến nát, hắn đem nàng ôm sát vào lòng, mặt vùi
vào gáy nàng, hít vài ngụm thật sâu, hương thơm của nàng, mùi của nàng,
được hắn hít thẳng vào lồng ngực: "Làm sao có thể, Huyên nhi, ta làm sao lại không muốn đứa bé? Quả thật ta rất yêu đứa bé."
Tay Trầm Cẩn Huyên còn đặt ở bụng nhỏ, nàng không có ý thức nhận ra xưng hô thay đổi của Mục Diễm đối với nàng (trẫm thành ta), nàng chỉ biết là trong lòng
có một tia "Không xác định" rốt cục cuối cùng biến thành "Xác định" .
Nàng rốt cục có thể xác định Mục Diễm thực sự đã yêu nàng.
Rút tay bị kẹp giữa hắn và nàng ra, Trầm Cẩn Huyên ôm lại ở eo Mục Diễm, nỉ non nói: "Bệ hạ, chúng ta có hài tử. . ."
"Ân" .
Mục Diễm thấp giọng lên tiếng, giơ tay nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm đen thùi sau lưng nàng.
Đến bữa tối, Mục Diễm không ngừng gắp rau vào chén Trầm Cẩn Huyên, hắn chợt nhớ chuyện sáng sớm có người bẩm báo, không khỏi câu môi cười, nói cho
nàng: "Người nhà của nàng đã đến kinh thành rồi."
"Thật?" Trầm
Cẩn Huyên mừng đến mặt mày cười sáng sủa, cặp mắt đào hoa cong thành một đường cong liễu nguyệt, sắp gặp được người nhà, buông chén đũa đứng
lên, có chút hoảng hốt đi hai bước, thẳng đến khi Mục Diễm đứng ở bên
cạnh nàng đỡ lấy cánh tay của nàng, nàng mới dừng lại, nhìn hắn ánh mắt
lại hỏi một lần: "Thật?"
Mục Diễm không biết một người có thể lo
lắng cho người nhà đến trình độ như nàng vậy, nhìn ánh mắt phiếm hồng
ngạc nhiên của nàng, hắn đột nhiên cảm giác được nhưng nghi kị trước kia đều là dư thừa, nếu như nàng không có tốt, làm sao lại để người nhà
của nàng trãi qua nguy hiểm đến nước Kỳ đây?
Lần thứ hai ôm bé cưng vào lòng, Mục Diễm trả lời nhiều lần: "Đúng vậy trẫm không lừa nàng."
Trầm Cẩn Huyên vừa cười vừa khóc, không ai có thể lí giải được tâm tình hiện tại của nàng, nàng cũng không muốn người khác hiểu, chỉ muốn ở trong
lòng một lần, một lần cảm tạ trời xanh.