Trùng Sinh Lại Làm Sủng Phi

Chương 45

Editor: Lạc Du. 

Trầm Cẩn Huyên xì cười ra tiếng, thật sự nhịn không được vươn tay lên nhéo nhéo mặt Hoàng Đế bệ hạ, than thở tự đáy lòng: "Bệ hạ ngài thật ngốc nha, thế nào đây, nô tì càng thích bệ hạ hơn..."

Nếu như Mục Diễm không lúc nào nhớ đến trên người nàng còn có vết thương, như thế sau khi hắn nghe câu nói này, nhất định sẽ biết làm những gì.

Hắn còn chưa từng vì một câu nói của người khác mà khóe môi dương lên, Mục Diễm chỉ muốn nói, loại cảm giác này đúng là không quá tốt đẹp.

"Vật nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn đêm nay của nàng thật là ngọt? Ngậm đường ăn sao?" Mục Diễm lại cảm thấy hắn lộ tâm tình ra ngoài như thế thực sự không tốt, dự định rút tấm đệm dưới cổ ra, đặt trên vai Trầm Cẩn Huyên.

Nhưng Trầm Cẩn Huyên nằm úp sấp trên ngực hắn, nàng ngước mặt tận lực muốn nhìn hắn thật kĩ, nét mặt mừng rỡ như điên của hắn tự nhiên không tránh khỏi tầm mắt của nàng: "Bệ hạ...ngài..."

Lời còn chưa dứt, Mục Diễm đã dời tay từ bả vai nàng đến trước mắt nàng, hắn che kín ánh mắt của Trầm Cẩn Huyên: "Ngoan chút, chớ có lên tiếng."

Lần thứ hai bị Hoàng Đế bệ hạ che mắt.

Trầm Cẩn Huyên cầm lấy tay của Mục Diễm kéo xuống, dẫn hắn đến trước môi nàng, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ có thể kiểm tra một chút, nhìn xem thử trong miệng nô tì có ngậm đường ăn không."

Ngón tay Mục Diễm chạm vào đôi môi mềm mại của nàng, hắn nhịn lại kích thích không nhúc nhích tí nào, rũ mắt thấy nàng nhẹ nhàng mở ra cái miệng nhỏ, đưa ngón tay hắn vào kiểm tra.

Hậu cung tuyệt không có ai lớn gan như vậy?

Trên người nàng hắn nếm được hương vị xưa nay chưa có người nào có thể so sánh được, hắn luôn cảm thấy bé con luôn có thể cho hắn kinh hỉ, trong lúc nàng không chú ý, trong lúc bọn họ không để ý, luôn làm được một chuyện, khiến cho hắn phải nổ mạnh.

Không có gì hơn sự ngượng ngùng lớn mật cùng với ngây thơ động lòng người tập trung vào một người, như thế càng dụ người hơn.

Xa cách sắp tới, Trầm Cẩn Huyên khó có thể lại nhìn thấy dáng vẻ Hoàng Đế bệ hạ co quắp xấu hổ, nàng cảm thấy, nàng nên thừa dịp bầu không khí hố hấp đều dính liền này, làm những việc.

Tỉ như, thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của Hoàng Đế bệ hạ ngày trước...

Nàng nghĩ xấu xa, khuôn mặt từ lâu đã đỏ bừng một mảnh.

Trong lòng Mục Diễm ngứa ngáy, giống như bàn tay đang khuấn đảo trái tim hắn, hắn có thể cảm giác được đầu lưỡi trơn trượt của nàng lướt qua ngón tay hắn, hắn không muốn nhịn nữa.

Vì vậy, đợi cho sau khi Trầm Cẩn Huyên ngậm tiểu hoàng đế, nàng bắt đầu cảm thấy mình tự chuốc lấy khổ. 

Thực sự rất mệt...

Chờ đến khi hết dục vọng Mục Diễm mới hài lòng buông tha nàng, sau đó nàng lại chậm chạp không thể đi vào giấc ngủ, cũng không phải là tư thế nằm ngủ khó chịu, mà là trong lòng.

Nàng nghĩ, lúc ban đầu, nàng chỉ là lòng mang áy náy muốn chuộc tội trả nợ tâm tư hắn đối tốt với nàng, phương thức này thật tốt, nàng cứu con cả cùng phi tần Uyển dung hoa của hắn, tuy rằng kiếp trước Uyển dung hoa là do nàng giết chết, không sai, nàng phải chịu cắt thịt lóc xương, nàng ngay cả giết chết bao nhiêu người cũng không nhớ rõ.

A di đà phật, tội lỗi.

Trầm Cẩn Huyên chìm đắp trong tự trách tận đáy lòng tiếp tục nhớ lại.

Sau lại, nàng một mực làm cho Mục Diễm yêu nàng, nàng muốn trở thành người xuất sắc nhất duy nhất trong hậu cung, giống như đời trước, nàng phải lấy được độc sủng của Mục Diễm.

Kiếp trước, Trầm Cẩn Huyên làm bảy năm sủng phi, việc làm thứ nhất của nàng là cân đo tâm tư của nam nhân, cân đo tâm tư của Mục Diễm.

Chuyện này toàn bộ toàn bộ, đều là bởi vì Trầm Cẩn Huyên muốn báo thù, chỉ có thể trở thành nữ nhân Hoàng Đế bệ hạ yêu thương lại tín nhiệm, nàng mới có thể xuất thủ với Phó Dập, nghĩ biện pháp tháp gia chuyện kia, sau đó ngăn cản y, phá hủy y. 

Nhưng mà bây giờ, dường như có cái gì đó đang thay đổi, Trầm Cẩn Huyên biết, chấp niệm báo thù của nàng vẫn không thay đổi, mà là ước nguyện ban đầu đối với Mục Diễm thay đổi.

Cho tới nay, nàng đối với hắn quá tốt, nàng yêu thích hắn, không kém chút nào trở thành thói quen ghi khắc trong đầu, nàng lấy sự vui sướng của hắn làm vui sướng của bản thân, thấy hắn lo lâu thì nàng lo âu, lấy hết của hắn làm trung tâm chính nàng.

Trầm Cẩn Huyên chỉ muốn bồi thường cho Mục Diễm, cho nên bất luận hắn như thế nào đều cho rằng hắn lớn nhất, cho nên, nàng thật đối xử với hắn quá tốt, tốt đến mực bản thân nàng cũng không có cách nào phân rõ rốt cuộc là nàng đang diễn trò, hay thật đã yêu Mục Diễm.

Trầm Cẩn Huyên cho rằng, diễn trò đến cảnh giới cao nhất, ngay cả con hát cũng không phân biệt thật giả, cho nên y cũng sẽ vì người run động, vì người nổ tung, như thế, mới chân thật. 

Sau khi tự nàng vào cung, nàng đều sống giữa tình cảm do chính mình đặt ra, Trầm Cẩn Huyên để cho mình cho là yêu Mục Diễm, thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút, nàng đối tốt với hắn, có thể trong khoảng thời gian không nhận thức được, đã không còn là bồi thường nữa, nàng cho rằng mình yêu, cũng không còn do chính mình đặt ra nữa.

Nghĩ đến đây, Trầm Cẩn Huyên nhìn thoáng qua Mục Diễm ngủ say bên cạnh nàng, cảm thấy trong lòng có chút hoảng, nàng cảm thấy mình theo một cái hố nhảy xuống kết quả là ngã vào một cái hố khác.

Nàng quả thực không thể tin được, nàng lại một lần nữa yêu một nam nhân, một nam nhân đế vương.

Chuyện này là không đúng.

Ngay cả khi tính Mục Diễm yêu nàng, sủng nàng, này cũng không phải chuyện đúng.

Nhịp tim Trầm Cẩn Huyên đang dần gia tốc, đế vương vô tình, lấy giang sơn làm trọng, trở mặt chỉ trong nháy mắt.

Nàng không muốn nghĩ đến tương lai tình cảnh nàng đau lòng muốn chết.

Nhưng mà, nàng đã yêu hắn rồi.

Mục Diễm trở mình, khuôn mặt tuấn tú hướng về phía Trầm Cẩn Huyên, bỗng nhiên mở mắt: "Thế nào còn chưa ngủ? Vết thương đau sao?"

Hắn đang quan tâm nàng, mắt sẽ không gạt người, nàng nhìn ra được. Nhưng mà bệ hạ, nếu giữa giang sơn và mỹ nhân chỉ có thể chọn một, ngài sẽ chọn ai?

Nàng nghĩ đến lâm vào mê hoặc, có chút bất tri bất giác hỏi: "Bệ hạ, nếu có một ngày, ngài muốn có được thiên hạ cần vứt bỏ ta, ngược lại, ngài sẽ chọn ai?"

Mục Diễm ngẩn ra.

Sự kinh ngạc chân thật trong chớp nhoáng toát ra, khiến nước mắt Trầm Cẩn Huyên trợt ra khỏi viền mắt.

Mục Diễm hầu như phản xạ có điều kiện giơ tay lên lau nước mắt cho nàng, không biết bé con có phải lại gặp ác mộng hay không, đột nhiên lại hỏi hắn vấn đề này: "Huyên nhi, trẫm sẽ không chọn."

"...Ừ" Trầm Cẩn Huyên bởi vì có chút phản ứng quá mức, chuyện này khác với chuyện nhà cần phải tỉ mỉ tự hỏi, nàng thập giọng lên tiếng, còn nói: "Nô tì biết, bệ hạ ngủ tiếp đi."

Cái này là không hài lòng với câu trả lời của hắn.

Mục Diễm cảm thấy cần phải làm rõ ràng lời nói, không thì hai người sẽ tồn tài ngăn cách như thế sẽ không tốt. 

"Không vội." Hắn dùng mu bàn tay cọ cọ gương mặt Trầm Cẩn Huyên, ôn nhu nói: "Nàng cũng giang sơn đều đã thuộc về trẫm, tại sao lại có lúc phải lựa chọn?"

"Vậy, vậy nếu như...." Trầm Cẩn Huyên nghe được sự ngạo nghễ như thế của hắn lại hỏi, trái tim vừa nhảy, cùng với cảm giác rung động lòng người hoàn toàn khác nhau, nàng cũng có chút hoảng, lại có chút mơ hồ chờ mong, nàng vốn muốn hỏi lại, lại bị Mục Diễm mở miệng cắt đứt.

Mục Diễm nhìn dáng vẻ này của nàng, ánh mắt như nước trong veo viết đầy sự hoảng hốt cùng rối loạn, còn có sợ hãi. Lần đầu tiên hắn bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác Trầm Cẩn Huyên vì hắn mà rối loạn nhận thức.

"Huyên nhi, nàng là người của trẫm, là người trẫm muốn cả đời, cho nên bất luận xảy ra chuyện gì, trẫm cũng không bỏ mặc nàng." Mục Diễm nói, chính mình cũng không ý thức được hắn dùng "Cả đời" để hứa hẹn: "Giang sơn của trẫm, cũng không cần dùng nữ nhân của trẫm để trao đổi, trẫm muốn có được, mỹ nhân, quyền lợi, địa vị, trẫm đều sẽ dựa vào năng lực của mình để lấy được, cho nên trẫm, sẽ không chọn, hiện tại, nàng hiểu không?"

Trầm Cẩn Huyên chưa từng thấy qua người nào cuồng ngạo như hắn vậy.

"Đã hiểu... Bệ hạ, ngài nói chuyện như vậy, rất có sức quyến rũ, nô tì đều cảm thấy ngài đang phát sáng!"

Ha ha, dỗ vui vẻ rồi thì nịnh bợ cũng lập tức đứng lên.

Mục Diễm tỏ vẻ rất hưởng thụ, xuất thủ bóp lấy cái mũi nhỏ của nàng, cả người vẻ mặt ánh mắt động tác, đều có thể chảy ra yêu thương cùng cưng chiều ngọt chết Trầm Cẩn Huyên: "Mau ngủ đi, không nghĩ ngơi thật tốt thì sao có thể dưỡng thương?"

"Ừ, ngủ! Bệ hạ cũng ngủ!" Tất cả phiền muộn của Trầm Cẩn Huyên đều bị quét ra, đêm này nàng không chỉ nhận rõ bản thân thật có tình yêu, còn chiếm được hứa hẹn "Cả đời" của Hoàng Đế bệ hạ, hơn nữa còn là hứa hẹn "Cả đời" của một vị Hoàng Đế bệ hạ tuấn lãng khí phách, nàng cảm thấy ngay cả vết thương cũng không đau!

Không, thật ra thì vẫn là rất đau.

Trầm Cẩn Huyên nhăn nhăn mũi, ở cái nhìn chằm chằm của Mục Diễm thì ngoan ngoãn nhắm mắt.

Trong nháy mắt nàng nhắm mắt, giống như một đóa hoa tạm ngừng nở rộ, cực kỳ xinh đẹp.

Tâm tình đêm nay của Mục Diễm cũng rất thoảng mái, thứ nhất, Trầm Cẩn Huyên như hắn mong muốn; thứ hai, hắn cũng nhìn thấy dáng vẻ rối loạn vì hắn của Trầm Cẩn Huyên; thứ ba, hắn cảm thấy tình cảm của bọn họ tiến vào giai đoạn mới.

Tâm tình nhẹ nhàng của Hoàng Đế bệ hạ xác định bé con đã ngủ, cũng đi vào giấc ngủ. 

Ngày hôm sau, bầu trời dần sáng, tiếng khóc đứt quãng đánh thức Trầm Cẩn Huyên, nàng cũng coi như ngủ trở tỉnh sớm, nhưng khi nàng mở mắt lại phát hiện không thấy Hoàng Đế bệ hạ, ngược lại trước giường, Minh Yến đang quỳ khóc sướt mướt.

Lòng Trầm Cẩn Huyên lập tức trầm xuống.

"Nói, đã xảy ra chuyện gì?" Nàng cứng rắn nắm chặt tay, trong giọng nói của bản thân cũng không nhận ra có chút run rẩy.

Minh Yến vừa mới vào cung, nên chân trước Mục Diễm vừa đi chân sau nàng liền đi vào phòng Trầm Cẩn Huyên, nhìn dung nhan điềm tĩnh ngủ yên của quận chúa nhà mình, Minh Yến lập tức nghĩ đến Trầm tiểu vương gia, trái tim lại co rụt đau đớn, oa oa khóc lên.

"Quận chúa, Tiểu vương gia, ô ô... Tiểu vương gia ngài..."

"Minh Yến!"

Dày vò, nghe không được nàng nói cái gì đúng là rất dày vò với Trầm Cẩn Huyên, trùng sinh tới nay lần đầu tiên nàng phát hỏa với Minh Yến: "Em không biết nói chuyện sao!"

"Quận chúa..." Minh Yến ngẩng mặt đầy nước mắt, liền thấy quận chúa nhà nàng không biết lúc nào đã ngồi dậy, khuôn mặt xinh đẹp đã tái nhợt một mảnh, nàng bỗng nhiên ý thức được bản thân đã sai ở chỗ nào, vì vậy cắn răng nói thẳng: "Tiểu vương gia trúng độc dẫn đến mù và mất tiếng nói, quận chúa, Minh Yến vô dụng!"

Trầm Cẩn Huyên nghe được ‘Mù mất tiếng" miệng không tự chủ mở ra, nàng nghĩ muốn nói gì, nhưng chỉ có hai cánh môi động động, lông mày của nàng vặn chặt, càng ngày càng gấp, khủy tay chống trên giường run run, run đến có góc độ, Trầm Cẩn Huyên lại lộ ra vẻ kiên cường chống đỡ, khiến cho nàng tiếp tục duy trì tư thế này, không cho nàng ngã xuống giường.

Trầm Cẩn Huyên im lặng một lát, nước mắt chảy ra cùng tiếng nói phát ra từng trận nghẹn ngào, ngực càng không ngừng phập phồng, hô hấp gấp gáp bật lên tiếng khóc rống.

"Không!!"
Bình Luận (0)
Comment