Tô Tử Bảo trên mặt không tránh khỏi có một tia thất vọng.
Vốn định khiến cho Bùi Dực có ý chí tranh đoạt, nhưng mà người ta căn bản không có hứng thú, vậy thì càng không cần nói đến việc để cho cô vào làm trong hãng truyền thông Đế Tước.
"Được rồi, nói đi, em rốt cuộc muốn làm cái gì?" Bùi Dực rất hài lòng với biểu lộ trên gương mặt của Tô Tử Bảo, bên môi khẽ nhếch lên.
Người phụ nữ nhỏ bé này, vậy mà lại muốn kích động cảm xúc của anh, làm cho anh và cô có chung mối thù địch.
Thật sự coi anh như một đứa trẻ con sao.
Tô Tử Bảo chép miệng, "Em muốn vào hãng truyền thông Đế Tước, chứng minh cho bố thấy thực lực của công ty truyền thông Đế Tước, giành lại khoản đầu tư 200 triệu kia, mặc dù không hoàn toàn cho chúng ta, nhưng cũng không thể cho Ngự Thành hết được.
Kỳ thật em nghĩ dựa vào năng lực của em, trong hai tháng làm ra thành tích, chắc có lẽ sẽ có thể giành được 5 nghìn vạn tiền đầu tư."
"Lý do." Bùi Dực phun ra hai chữ.
Em tại sao nhất định phải bước vào công ty truyền thông Đế Tước? Nghĩ thế nào cũng thấy hình như có ý đồ kín đáo gì đó.
Tô Tử Bảo hít sâu một hơi, chân thành nói, "Bởi vì em muốn bước vào giới giải trí, em muốn đem công ty truyền thông Đế Tước trở thành một công ty lớn mạnh hàng đầu, em muốn chứng minh năng lực của chính mình."
Em muốn làm cho công ty giải trí Vân Đình sụp đổ, em muốn tập đoàn Hạ thị phải phá sản, em muốn Hạ Thừa Diệp phải chết! Em phải báo thù cho cha mẹ đã chết oan! Em phải tự báo thù cho chính mình.
Đây mới là lý do thực sự.
Bùi Dực đột nhiên xoay người, tay trái chống lên tường, khiến cho Tô Tử Bảo đứng dán vào tường, mà cái khuôn mặt tuấn tú kia càng ngày càng tới gần, bên môi kéo lên một nụ cười vui vẻ mê hoặc lòng người, giọng nói mang theo mị lực mê người: "Lý do."
Vẫn là hai chữ đơn giản ấy, thể hiện rõ anh không tin những lời giải thích vừa rồi của cô.
Không biết vì sao, đối mặt với công tử đào hoa đệ nhất Hải Thành này, Tô Tử Bảo trong lòng liền có một loại trực giác hết sức rõ ràng.
Không thể lừa gạt anh, đừng nghĩ sẽ lừa gạt anh, nếu không, mình sẽ mãi mãi không có được thứ mà mình muốn.
"Em...! Nói ra có thể anh sẽ không tin." Tô Tử Bảo cắn răng một cái, dứt khoát bằng bất cứ giá nào cũng phải nói ra, "Em vì muốn báo thù cho Tô Tử!"
Bùi Dực trong mắt thoáng qua một tia hứng thú dò xét, khóe môi nhếch lên ý bảo cô nói tiếp.
"Em...! Thật ra có quan hệ rất tốt với Tô Tử, tuy rằng em ở Mỹ, nhưng mà vẫn thường xuyên gọi điện cho cô ấy nói chuyện phiếm, chuyện của cô ấy em cũng đều biết.
Vì vậy em cũng biết một bí mật, Tô Tử không phải là xảy ra tai nạn mà chết, mà cô ấy bị Hạ Thừa Diệp hại chết.
Em không có chứng cứ, em nói như vậy, anh nhất định sẽ không tin, nhưng mà đó là sự thật! Em phải báo thù cho Tô Tử, em muốn vào giới giải trí, em muốn làm cho công ty giải trí Vân Đình phải sụp đổ, em muốn giết chết Hạ Thừa Diệp!" Cô lúc mới bắt đầu nói còn lắp ba lắp bắp, nhưng lúc nói đến những lời cuối cùng này, lại trở nên cực kỳ mạnh mẽ, dứt khoát.
Hận ý khắc cốt ghi tâm như vậy, giống như đã được khắc sâu vào trong xương cốt.
Đôi mắt của Bùi Dực hơi nhíu lại, cái người phụ nữ bị coi là bình hoa vô dụng trong lời đồn này, hoàn toàn không giống so với thực tế.
Ba năm du học bên Mỹ, thay đổi lớn đến nỗi như biến thành một người hoàn toàn khác vậy..