"Cô, Hà Đào trưởng phòng bộ phận âm nhạc!"
Xuyên qua màn hình, ngón tay thon dài kia tự hồ như đã chỉ đến trên mặt Hà Đào.
Hà Đào nhìn người phụ nữ bên trong màn hình, giọng nói ấm áp của cô, liền đem tên của anh ta nói ra không sai một chữ.
"Mùa hè năm nay tất cả các sản phẩm âm nhạc dự định của công ty truyền thông Đế Tước, lập tức sửa lại 1 phần cho tôi.
Bắt đầu từ hôm nay, chức vị mà tôi đảm nhận đã có hiệu lực.
Dự án âm nhạc không có chữ ký của tổng thanh tra, tài vụ sẽ không chi phí, cấp phát tiền.
Vì vậy nếu như anh còn muốn làm album 《 bán hạ 》, thì trước khi tan làm ngày hôm nay đem bản kế hoạch đến cho tôi." Tô Tử Bảo nói đến đây, nghiêng nghiêng đầu chậm rãi nói, "Về phần trưởng phòng tài vụ, đơn từ chức của cô chúng tôi đã nhận được, bây giờ cô có thể đi về rồi.
Từ hôm nay trở đi, Hứa Phàm, sẽ là trưởng phòng tài vụ tạm thời."
Hà Đào ngây ngẩn cả người, cô ta làm sao có thể biết được hiện nay《 bán hạ 》đang làm album chủ đề chứ? Không chỉ có nhớ kỹ tên của anh ta, mà còn biết bây giờ phòng âm nhạc đang làm những gì.
Bùi Tây Lễ của phòng tài vụ cảm thấy không thể tin nổi, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình, xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi đột nhiên lại bị từ chức thế này?
Hứa Phàm bên cạnh cũng không rõ ràng cho lắm, làm sao mà tôi đột nhiên lại thành trưởng phòng tài vụ thế này?
"Cô, trưởng phòng điện ảnh Đỗ Quyên, theo như tôi biết, phòng của mọi người sắp tới sẽ có một bộ phim sắp lên sóng, sao đến bây giờ vẫn còn chưa bắt đầu công tác tuyên truyền? Phòng chiến lược đều là bất tài cả sao? Mang theo tài liệu về phim của các cô đến phòng làm việc của tôi, đồng thời trưởng phòng marketing và trưởng phòng truyền thông cũng đến đi.
Còn có Tống Anh Kiệt trưởng phòng nghệ sỹ, điều phối lại hồ sơ của nghệ sỹ, ngày kia tôi phải gặp mặt tất cả các nghệ sỹ đã ký hợp đồng với công ty..."
Cô đối với màn ảnh máy vi tính, gửi đi một chỉ thị rõ ràng đâu vào đấy.
Rõ ràng là ngày đầu tiên tới làm, mà lại đối với truyền thông Đế Tước rõ như lòng bàn tay.
Nhớ được tên của từng nhân viên cấp cap, biết rõ từng phòng hiện đang làm gì, thậm chí ngay đến cả một nhà sáng tác của phòng âm nhạc cũng bị chỉ đích danh.
Ngày đầu tiên đi làm, bị cấp dưới bài xích tập thể, nhưng mà cô lại cường thế hack vào tất cả các máy tính của công ty, làm trách nhiệm của một tổng thanh tra.
"Được rồi, những thứ tôi muốn nói chính là những lời vừa rồi.
Loại tiệc chào mừng này, tôi cũng hiểu được là không cần thiết gì.
Chỉ là hội nghị lần sau, hy vọng mọi người không ai vắng mặt.
Nếu như chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, hai tháng sau, tất cả mọi công nhân viên chức, tiền lương sẽ được gấp 3 lần.
Rất hân hạnh được biết mọi người, chúc mọi người làm việc vui vẻ."
Nói xong câu đó, Tô Tử Bảo nhẹ nhàng gõ bàn phím, tất cả máy tính trong công ty lại đen ngòm, tiếp theo khôi phục lại như bình thường.
Tống Anh Kiệt trợn mắt há hốc mồm, sau nửa ngày lấy lại tinh thần, hướng về phía Tô Tử Bảo giơ ngón tay cái lên, "Lợi hại! Uy vũ khí phách!"
Tô Tử Bảo hàm súc hướng về phía anh ta cười cười, vỗ vỗ bả vai của Hứa Phàm ở bên cạnh: "Có giấy chứng nhận kế toán hạng A quốc tế, làm tài vụ chắc là không có vấn đề gì chứ? Cố gắng lên, không nghĩ tới bên cạnh Bùi Dực còn có một nhân tài toàn năng như vậy, trước hết cứ cho tôi mượn dùng vài ngày đi."
Hứa Phàm khóc không ra nước mắt, "Tôi...!Tôi muốn tìm tổng giám đốc xin nghỉ."
Tổng giám đốc ở trong văn phòng ở tầng cao nhất, Bùi Dực nhìn Tô Tử Bảo biến mất khỏi màn hình máy vi tính, khóe môi liền hơi nhếch lên.
.