Tô Tử Bảo nhìn chằm chằm vào Tô Lệ Nhã, trong ánh mắt xinh đẹp mang theo tia lạnh lẽo, "Cho dù anh ta có thế nào, cũng không cần phải nói cho tôi biết."
"Vâng." Tô Lệ Nhã vội vàng cúi đầu xuống, Tô Tử Bảo của bây giờ, thật sự cảm giác rất khủng bố, không giống như một kẻ vô dụng như trước đây.
Nếu đổi thành trước kia, thì biểu hiện của cô chắc chắn là sẽ giống Tô Gia Hân, chỉ vài câu nói liền có thể khiến cho cô làm loạn cả nhà lên không cho ai được yên.
Lâm Tuyết Kiều lo lắng hỏi, "Vừa rồi Gia Hân nói cái gì? Tên Hàn Ly lại làm gì sao?"
Chuyện lần trước xảy ra trong hôn lễ, Tô Tử Bảo bảo Tô Gia Hân đừng nói với ai, vì vậy bố mẹ vẫn còn chưa biết.
"Không có gì.
Mẹ đừng lo lắng, có Bùi Dực ở đây, cho dù có phiền toái cũng có thể giải quyết, huống chi, anh ta còn không xứng để gây phiền toái cho chúng ta." Lúc Tô Tử Bảo nói những lời này, liền lạnh lùng liếc qua Tô Lệ Nhã, một câu hai ý.
Tô Lệ Nhã cắn môi, chỉ dám ở một bên giả vờ ủy khuất.
Lâm Tuyết Kiều thấy vậy cũng không hỏi nhiều, ngược lại cười nói, "Đúng vậy, có Bùi Dực ở đây, mẹ yên tâm, rất yên tâm."
"Mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho A Tử." Bùi Dực nói những lời này rất đúng lúc, bầu không khí lại lần nữa trở nên dung hòa.
Vốn Tô Tử Bảo còn định nhắc chuyện của công ty Đế Tước với bố, thấy hai anh em bọn họ ở đây, cũng không lên tiếng nữa.
Anh em Tô Chấn Triết dường như là chuyên gia gây phiền toái, Tô Chấn Triết liền lôi kéo ông Tô đến nói chuyện, Tô Lệ Nhã liền châm ngòi quan hệ của Tô Tử Bảo cùng Bùi Dực, nếu như đổi lại là Tô Tử Bảo của trước kia, dưới sự thêm dầu vào lửa này, cô cùng Bùi Dực chỉ sợ sẽ trở mặt với nhau mà cãi vã.
Vừa rồi sau khi Tôn Lệ Nhã nhắc đến Hàn Ly xong đã nhiều lần muốn mượn cơ hội này để nhắc đến, đều bị Tô Tử Bảo ung dung ngăn lại.
Chờ cơm nước xong xuôi, Tô Tử Bảo liền dẫn em gái vào phòng nói chuyện riêng.
"Vừa rồi suýt chút nữa thì em lỡ miệng rồi đấy, không phải đã nói là trước mặt bố mẹ đừng nói đến chuyện này rồi sao?" Tô Tử Bảo nói.
Tô Gia Hân chép miệng, "Chỉ là vừa nãy em tức quá, nhất thời nhịn không được..."
"Tô Lệ Nhã chính là đang chờ em không nhịn được nữa đấy.
Cô ta bây giờ đang muốn phá hoại mối quan hệ của chị và Bùi Dực, chẳng trách mẹ gọi điện cho chị bảo là tình cảm giữa chị và Bùi Dực không tốt, xem ra là có người bép xép rồi." Tô Tử Bảo nói ra.
Tô Gia Hân bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra là như vậy, Tô Lệ Nhã thật là âm hiểm! Về sau em sẽ không tùy tiện tiếp lời cô ta nữa!"
"Chúng ta điều biết là Hàn Ly muốn tiền nên mới giữ chị lại, người không hiểu rõ sự việc, sẽ chỉ biết là chị cùng Hàn Ly ở cùng nhau trong một căn phòng đó, nếu bị đồn ra thì sẽ thế nào chứ? Vì vậy chuyện này chớ nói ra ngoài, coi như không biết đi." Tô Tử Bảo nói.
Cô hoài nghi Tôn Lệ Nhã vừa nãy chính là muốn mượn cơ hội này để làm hỏng thanh danh của cô/
Tô Gia Hân liền vội vàng gật đầu, "Chị, em biết rồi, em sẽ không nói lung tung nữa.
Tô Lệ Nhã này, đúng là kẻ tiểu nhân, giả vờ ủy khuất để châm ngòi ly gián."
"Bản tính của cô ta em cũng biết, chị biết, mẹ cũng biết, nhưng mà bố không biết.
Vì vậy ở trước mặt bố em chú ý một chút, bằng không thì sẽ chỉ khiến bố cho rằng em không hiểu chuyện.
Đương nhiên, lúc không có bố, em có thể tùy ý." Tô Tử Bảo nói xong, liền cười cười lạnh, "Chị cũng không thuận mắt với cô ta từ lâu rồi."
Tô Gia Hân mặt mày hớn hở, "Chị nói không sai, về sau em sẽ làm như vậy.
sẽ không đến trước mặt bố gây sự với cô ta nữa.".