Lúc này ở trong Thẩm gia, một nam thanh niên đang dựa nửa người vào cửa sổ, anh mặc một bộ quần áo màu trắng, thân hình hơi gầy, đường nét sắc sảo gọn gàng, làn da trắng xanh, như quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Ngũ quan xinh xắn giống như một người phụ nữ, đôi mắt trong suốt dưới một mái tóc được cắt ngang trán.
Làm cho người ta cảm thấy, thật sạch sẽ, thanh tịnh.
Ngón tay lộ ra các khớp xương đang mở ra một quyển sách, bên cạnh là một đầu đĩa thời kỳ phục cổ dân quốc đang được mở ra một bài hát mới nhất.
Mà lúc này, ca khúc đang được phát kia chính là《 biển sâu 》.
Bài hát này chỉ viết dành cho những người bạn tốt.
Mà năm đó khi Tô Tử còn sống, từng nói nhất định phải vì anh mà viết một ca khúc.
"《 biển sâu 》, anh cảm thấy bài hát này thế nào?" Một cô gái xinh đẹp cười hỏi anh.
Anh giương mắt nhìn cô, "Có ý nghĩ đặc biệt gì sao?"
"Bởi vì Thẩm Hề tựa như biển sâu.
Lúc bọn em rời xa anh, cảm giác, luôn cảm thấy anh như biển xanh sâu thẳm, xa không thể chạm đến.
Nhưng mà lúc đi vào thế giới của anh, liền phát hiện ra, kỳ thật anh là một người đàn ông thanh tịch, sạch sẽ, giống như nước vậy, khiến cho người ta chỉ cần nhìn vào là nhìn thấy tận đấy, trong vắt như vậy, hơn nữa cũng rất ôn nhu.
Cảm giác làm bạn với anh, tựa như rong chơi ở trên biển vậy, rất thoải mái."
Thẩm Hề nhíu mày thật sâu, "Thế nhưng nước không phải là để hình dung phụ nữ sao?"
"Ha ha ha..." Đối phương phát ra một hồi tiếng cười như chuông bạc.
Một màn kia, dường như còn gần ngay trước mắt, nhưng mà lúc này, đã vĩnh viễn xa nhau.
Tô Tử tại sao phải chết? Tại sao một nhà ba người không ai sống sót? Tại sao vừa vặn chính là ngày Hạ Thừa Diệp đạt được vị trí người thừa kế, tại sao vừa vặn chính là ngày mà Hạ Thừa Diệp cùng thiên kim Bạch gia đính hôn? Tại sao mọi thứ lại trùng hợp như vậy.
Tuy rằng Tô Tử chưa từng nói, nhưng mà Thẩm Hề có thể nhìn ra được, cô thích Hạ Thừa Diệp, thậm chí hai người có lẽ cũng có quan hệ bí mật.
Chỉ là do trở ngại về thân phận, vậy nên cũng không lộ ra ngoài mà thôi.
Nhưng mà bây giờ Tô Tử chết một cách bất minh như vậy, Thẩm Hề không có chứng cứ, anh chỉ đang hoài nghi, vì vậy từ chối hợp tác với Vân Đình.
Dù sao anh sở dĩ hợp tác với Vân Đình, cũng chỉ là bởi vì Tô Tử.
Hiện tại Tô Tử không còn ở đây, như vậy thì hợp tác cũng kết thúc.
Ngược lại ca khúc 《 biển sâu 》này đột nhiên lại xuất hiện, làm cho Thẩm Hề thoáng cái liền nghĩ đến Tô Tử.
Cũng thật sự là ma chướng rồi, khả năng chỉ là trùng hợp thôi? Nhưng tại sao lại cảm giác như bài này được viết cho mình vậy?
Tô Tử Bảo là tác giả của ca khúc.
Tô Tử Bảo, Tô Tử, thật sự trùng hợp như vậy sao?
"Tiên sinh, Diêu Liên Y tiểu thư đã đến, muốn gặp anh." Nữ giúp việc đi đến nói.
Thẩm hề khép sách lại, "Không gặp."
Xem ra, anh nên tìm thời gian, đi gặp Tô Tử Bảo kia một lần.
"Tổng giám đốc văn hóa Thời Quang vừa mới điện thoại cho anh, nhắc nhở anh về việc ký kết vào thứ 6 tuần sau." Người nữ giúp việc lại nói.
Thẩm Hề ừm một tiếng..