Kỉ Lam Thanh bước vào phòng làm việc thông qua lối đi bí mật trong nhà xe dưới tầng hầm, trong văn phòng, Sở Dịch Thiên và các giám đốc điều hành cấp cao đang ngồi đợi.
“Có chuyện gì vậy?” Kỉ Lam Thanh vừa vào cửa, sốt ruột hỏi.
Hắn đã thấy bên ngoài chật kín người và phóng viên, còn có đám đông giơ biểu ngữ la hét.
Có người nói sản phẩm do Kĩ Thuật Công Nghệ Lam Thanh sản xuất phát nổ và gây chết người, hiện tại những người này đang gây ồn ào bên ngoài.
Dây chuyền sản xuất chính của Kĩ Thuật Công Nghệ Lam Thanh là sản xuất các sản phẩm điện tử công nghệ cao.Việc sản phẩm điện tử phát nổ là chuyện cách đây vài năm. Nhưng bây giờ, với kĩ thuật công nghệ hiện đại mỗi sản phẩm đều có thiết bị chống nổ riêng, nên việc phát nổ rất khó xảy ra.
Đặc biệt là những sản phẩm do Kỉ Lam Thanh và đồng nghiệp sản xuất thì càng không thể, Kỉ Lam Thanh có thể dùng mạng sống của mình để đảm bảo.
Tuy nhiên, mấu chốt vấn đề lúc này là những người khác, đặc biệt là những người gây rắc rối, họ sẽ không tin vào điều này.
“Đây rõ ràng là một âm mưu, làm sao sản phẩm của chúng ta có thể phát nổ được.” Giám đốc marketing vô cùng phẫn nộ.
"Đương nhiên chúng ta tin điều này, nhưng mấu chốt bây giờ là bằng chứng và thời gian."
Sở Dịch Thiên lạnh lùng nhìn đám người dày đặc dưới lầu: "Còn có nguồn vốn, nguồn vốn của chúng ta đã bị cắt đứt. Những đối tác cũng đã hủy hợp đồng với chúng ta.” Kỉ Lam Thanh hiểu đây không phải là một sự cố ngẫu nhiên, đây rõ ràng là một âm mưu đã được tính kế từ trước.
"Dịch Thiên, cậu đi thông báo với giới truyền thông rằng tôi sắp tổ chức họp báo để phát biểu về việc sản phẩm của công ty chúng ta có gây ra vụ nổ hay không."
Kỉ Lam Thanh cười lạnh đứng trước cửa sổ, nhìn dóng biểu ngữ được giơ lên ở bên dưới.
"Ngoài ra, những đối tác muốn chấm dứt hợp đồng thì cứ để cho họ chấm dứt. Đương nhiên, khoản bồi thường là phải thích đáng, không nhân nhượng và bỏ qua cho bất cứ ai."
Kỉ Lam Thanh hừ lạnh, đôi mắt vốn nhu thuận trở nên sắc bén dị thường.
Bình thường ôn hòa dễ tính quá, người khác không biết liền muốn leo lên đầu lên cổ, hôm nay Kỉ Lam Thanh muốn cho bọn họ thấy thế nào là đánh thức hổ đang ngủ.
"Nhưng mà chủ tịch Kỉ, nguồn vốn lưu động của chúng ta vẫn chưa có, bên Hải Xương đang hối thúc chúng ta giao hàng. Nếu ngừng sản xuất, chúng ta sẽ không giao kịp lô hàng này, đến lúc đó… tôi sợ…… ”
“ Hải Xương rõ ràng là đang cố ý, lúc này chỉ là thừa lúc nhà cháy mới đi hôi của”,Trưởng phòng quan hệ công chúng khó chịu nói.
"Được rồi, mọi người cứ đi làm việc trước đi. Về vấn đề nguồn vốn lưu động, tôi sẽ giải quyết." Kỉ Lam Thanh nghe mọi người thảo luận rất lâu vẫn không có phương án thiết thực nào, liền có ý đuổi người : "Dịch Thiên, cậu ở lại một chút."
Sau khi mọi người rời đi, Sở Dịch Thiên nói: "Lam Thanh, tớ thấy cậu không ngạc nhiên chút nào, có phải cậu đã biết trước những chuyện này?"
Kỉ Lam Thanh cười nhạo, "Tớ không phải thần thánh, sao tôi có thể đoán trước tương lai được chứ."
Nhìn Sở Dịch Thiên có vẻ không tin, Kỉ Lam Thanh bất đắc dĩ nói: "Thịnh Lệ muốn đối phó với Hắc Phong, nhưng tớ không nghĩ bên đó lại ra tay với tớ trước.
Nghĩ đến chuyện hôm qua, Hắc Phong thẳn thắn thừa nhận mối quan hệ hai người trước mặt Thịnh Chấn Minh, Kỉ Lam Thanh khẽ cười, "Quả báo" này đến thật sự rất nhanh.
“Chủ tịch Kỉ, có ngài Tả tìm chủ tịch.” Nghe thư ký nói, Kỉ Lam Thanh có chút kinh ngạc, ngài Tả? Hình như là Tả Khuynh Huyễn?
“Cậu Kỉ, đã lâu không gặp.” Tả Khuynh Huyễn mở cửa, trước tiên liền chào Kỉ Lam Thanh, sau đó khẽ cười với Sở Dịch Thiên: “Anh cũng ở đây !” “Nói thừa, đây là công ty của tôi, tôi không ở đây còn có ở đâu nữa chứ” Sở Dịch Thiên khẽ cười: "Được rồi, nếu cậu có chuyện cần bàn bạc, tớ sẽ đi ra ngoài trước."
"Nhân tiện, tớ nghĩ không cần tổ chức họp báo đâu, làm một chương trình truyền hình trực tiếp sẽ tốt hơn." Sắp rời đi Sở Dịch Thiên quay đầu lại nói với Kỉ Lam Thanh," cách này, an toàn hơn.”. Thực sự lo lắng không biết những kẻ bạo loạn sẽ làm ra những việc nguy hiểm gì.
Tả Khuynh Huyễn chưa hiểu vấn đề: "Cậu Kỉ chuẩn bị tổ chức họp báo sao?"
"Đúng vậy, anh cũng đã thấy tình huống bên ngoài. Nếu không làm rõ, e rằng những người đó sẽ càng thêm kiêu ngạo hống hách."
Tả Khuynh Huyễn cười lạnh, giống như một con hổ đang mỉm cười: "Tổng giám đốc Kỉ không cần phải lo lắng về vấn đề đó, họ muốn náo loạn cứ để cho họ náo loạn, càng trèo cao thì té sẽ càng đau", những người này chưa bao giờ là người tốt.
Kỉ Lam Thanh khẽ cười chỉ vào một bên ghế sô pha: “Luật sư Tả, mời ngồi!”
Trước khi đến, Tả Khuynh Huyễn không chấp nhận giao toàn bộ cổ phần của Hắc Thị cho Kỉ Lam Thanh, anh luôn cảm thấy người này là không đủ bình tĩnh và bản lĩnh.
Tuy nhiên, khi tận mắt thấy Kỉ Lam Thanh nói rõ giải pháp giải quyết khủng hoảng, Tả Khuynh Huyễn nhận ra bản thân đã đánh giá sai về con người này.
Kỉ Lam Thanh trước mặt anh không phải là con mèo nhỏ, đây rõ ràng là một con hổ đang giấu mình.
Đúng như người ta đã nói, không phải người một nhà thì sẽ không sống chung một nhà.
Người như Hắc Phong cũng có thể bị Kỉ Lam Thanh khuất phục và một con hồ ly nhỏ như Kỉ Lam Thanh cũng có thể chung một chí lớn như Hắc Phong.
Nhìn thấy Tả Khuynh Huyễn cười cười, Kỉ Lam Thanh ngồi xuống ghế đối diện, nụ cười trên mặt lập tức giảm bớt, trở nên bình tĩnh, nghiêm nghị hơn: "Luật sư Tả, không biết cậu đến đây là vì chuyện gì? "
Kỉ Lam Thanh vẫn nhớ lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở đời trước , Tả Khuynh Huyễn tìm đến hắn vì di nguyện của Hắc Phong, nhưng hắn không ngờ đời này, cả hai lại gặp nhau trong tình huống như hiện tại. Rất có duyên nợ.
"Cậu Kỷ, cậu cũng đã thấy tình hình hiện tại. Tôi tin vấn đề hiện tại của công ty cậu không cần tôi nói cậu cũng có thể nắm rõ."
Tả Khuynh Huyễn bắt chéo chân, nhìn Kỉ Lam Thanh, đi thẳng vào vấn đề : "Tôi được Hắc Phong giao phó đưa văn kiện này giao cho cậu."
Kỉ Lam Thanh đưa tay cầm lấy tài liệu, khi nhìn dòng chữ chuyển nhượng vốn cổ phần trên văn kiện, trong đầu liền ong một tiếng.
Đột nhiên bật dậy từ ghế sô pha, mắt nhìn chăm chú vào Tả Khuynh Huyễn, run giọng hoảng loạn nói: "Anh mau nói cho tôi biết, Hắc Phong có phải gặp chuyện rồi không?"
Đời trước, sau khi Hắc Phong ra đi, hắn nhận được giấy tờ chuyển nhượng cổ phần từ Tả Khuynh Huyễn, nhưng lần đó là di chúc nhưng lần này thì sao?
Hắn vẫn nhận được giấy tờ chuyển nhượng từ tay Tả Khuynh Huyễn nhưng sẽ không, Hắc Phong sẽ không có chuyện gì.
Kỉ Lam Thanh lắc đầu, mắt hắn trở nên trống rỗng, cả người như người mất hồn.
Cảnh tượng đời trước như hiện ra trước mắt, tựa như những thước phim đen trắng vô tình chạy qua, không rõ ràng nhưng cũng đủ khiến người ta không thể quên được.
“Hắc Phong không sao đâu!” Sự thất thần của Kỉ Lam Thanh khiến Tả Khuynh Huyễn vô cùng ngạc nhiên, nhưng anh cũng hiểu.
Tả Khuynh Huyễn cũng biết rõ, thời gian qua bọn họ ở chung, tình trạng bệnh của Hắc Phong lại như thế, Kỉ Lam Thanh còn chưa phát điên đã coi như là cố gắng hết sức rồi.
“Thật sao?” Kỉ Lam Thanh không tin, lấy điện thoại ra bắt đầu gọi.
Hắc Phong vừa được Trần Dĩ Thành kéo lại từ cửa sinh tử, khi điện thoại vang lên, y vẫn còn hôn mê.
“Lam Thanh, là tôi, Trần Dĩ Thành.” Nhìn chuông điện thoại không ngừng vang lên, Trần Dĩ Thành trả lời: “Hắc Phong? Không sao đâu, nó vừa mới ngủ thiếp đi.”
“Thật sự không sao, à, có tôi đây....đừng lo lắng.” Trần Dĩ Thành không hiểu tại sao giọng của Kỉ Lam Thanh nghe có vẻ hơi hoảng sợ như vậy, nhưng tình trạng của Hắc Phong ông không thể có bất kì sơ suất nào.
Sau khi liên tục xác nhận Hắc Phong thực sự ổn, Kỉ Lam Thanh mới bình tĩnh lại một chút.
“Cậu Kỉ đừng lo lắng, nghe tôi nói trước đã.” Kỉ Lam Thanh cố gắng quan sát, nhìn luật sư Tả không có vẻ gì là buồn, nên tạm thời yên tâm.
"Vậy thì nói cho tôi biết, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"