Tạ Lục Khôn chắp tay sau lưng, đăm chiêu nhìn tiểu Đậu Mè.
"Các vật phẩm đấu giá đều không được tiết lộ trước. Người tham gia buổi đấu giá cũng qua sàng lọc kĩ càng. Với thân phận của chúng ta e là khó tiếp cận được."
Trúc Thanh Hi cắn miếng bánh ngọt đơn giản đáp.
"Vậy không phải chỉ cần trà trộn vào là được sao?"
"Mộng Diễm lâu là thanh lâu có tiếng tăm, canh cửa nghiêm ngặt, để trà trộn vào e là rất khó khăn." Trúc Dạ Ưng nghiêm túc.
Trúc Thanh Hi đến gần Tạ Lục Khôn, ôm lấy tiểu Đậu Mè ra khỏi lồng vuốt ve.
"Bất nhập hổ huyệt, bất đắc hổ tử. Muốn bắt cọp thì phải vào hang cọp. Hai người không thể vào Mộng Diễm lâu đâu đồng nghĩa là ta cũng không vào được. Trong kinh thành này ngoại trừ Trúc gia ra chưa ai nhìn thấy dáng vẻ nữ nhi của ta cả. Chi bằng để ta cải trang làm việc này?"
"Không được." Cả Tạ Lục Khôn và Trúc Dạ Ưng lập tức phản đối.
Tiểu Đậu Mè trong tay Trúc Thanh Hi bị giật mình, cựa mình bay mất. Trúc Thanh Hi quay người lườm.
"Tại sao lại không cho phép?"
"Quá nguy hiểm, ta không đồng ý cho đệ làm việc này một mình." Trúc Dạ Ưng khuyên can.
Trúc Thanh Hi luôn có những quyết định mà Tạ Lục Khôn không lường trước được. Hắn biết khả năng của nàng, nàng không chỉ nói miệng đơn thuần. Những lời nàng nói ra đều đã được tính toán kĩ càng trong đầu. Nhưng như vậy vẫn quá liều lĩnh. Mộng Diễm lâu hoạt động mờ ám, ai biết bên trong có những thứ gì, chẳng may thân phận của nàng bị bại lộ, chuyện không lành xảy đến. Tạ Lục Khôn không thể nào yên tâm.
"Đại sư huynh, ngoài cách này đệ chẳng nghĩ ra cách nào hay hơn đâu."
Trúc Thanh Hi xoay người đứng đối diện với Tạ Lục Khôn. Chờ phản ứng của hắn. Vậy mà một chút động tĩnh cũng không có. Trúc Thanh Hi vẫy vẫy bàn tay trước mặt Tạ Lục Khôn.
"Nhị gia, người đang tính toán điều gì? Nếu trước mắt chưa nghĩ ra cách, chi bằng nghe theo kế hoạch của ta?"
Tạ Lục Khôn bắt lấy tay nàng, kéo về phía mình. Trúc Thanh Hi có thể nhìn thấy đôi mắt đầy sự hỗn loạn, nhưng nàng không đọc ra được điều gì.
"Nhị gia." Trúc Thanh Hi lên tiếng nhắc nhở.
Tạ Lục Khôn buông tay nhưng vẫn nhìn nàng. Giọng nói của hắn trầm xuống hẳn một tông.
"Hi Nhân, đừng khiến ta khó xử, ta từng hứa không để ai động vào đệ. Nhưng cái mà ta làm được lại chính là đẩy đệ vào nguy hiểm hết lần này đến lần khác."
Lời của Tạ Lục Khôn khiến Trúc Thanh Hi cực kỳ bối rối. Nàng nghe ra được sự bất lực xen lẫn lo lắng. Tạ Lục Khôn vẫn nhớ rõ những điều hắn nói trong thư trước khi nàng tiến cung, thì ra hắn vẫn luôn trách mình vì không bảo vệ được nàng. Nàng bị Tạ Lục Khôn làm cho cảm động rồi.
"Hai người đừng gấp, nghe ta nói chi tiết đã. Nếu như nghe xong rồi vẫn cảm thấy có quá nhiều rủi ro thì chúng ta cùng nghĩ cách khác."
Trúc Thanh Hi lựa lời, xoa dịu bầu không khí căng thẳng. Nàng cố gắng thuyết phục Trúc Dạ Ưng và Tạ Lục Khôn.
"Thanh lâu luôn là nơi những cô gái trẻ tìm đến khi rơi vào đường cùng. Ta muốn dùng lý do này, đường đường chính chính bước vào Mộng Diễm lâu. Trong quá trình ở đấy ta sẽ cố gắng nghe ngóng và thường xuyên truyền tin ra ngoài cho hai người. Sẽ không ai đề phòng một nữ nhi nghèo hèn yếu đuối đâu."
Thấy đôi lông mày của Tạ Lục Khôn từ từ giãn ra, Trúc Thanh Hi biết hắn tạm thời đã xuôi theo nàng. Nàng liền tiếp tục.
"Ta sẽ không manh động. Nếu có ý định động thủ ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng với hai người."
Trúc Thanh Hi đưa mắt nhìn Trúc Dạ Ưng tìm đồng minh nhưng bất thành, Trúc Dạ Ưng không thèm đáp lại ánh mắt của nàng, hắn toàn tâm nghe theo sự sắp xếp của Tạ Lục Khôn.
Tạ Lục Khôn nhất thời không thể phản bác Trúc Thanh Hi. Cô nương này quá thông minh, quá bản lĩnh, nàng chưa từng cho ai cơ hội bảo vệ nàng. Quen biết Trúc Thanh Hi là điều may mắn đối với Tạ Lục Khôn, nàng cũng chính là nữ nhân duy nhất khiến hắn bận lòng. Hắn đấu tranh tư tưởng một hồi mới khó khăn đưa ra quyết định.
"Nghe theo đệ. Hãy nhớ chỉ cần Mộng Diễm lâu có động thái bất thường liền cho ta biết ngay. Ngàn vạn lần đừng để bị thương."
Trúc Thanh Hi gật đầu hài lòng. "Tin ở ta."