Trúc Thanh Hi đi ra khỏi tiệm thuốc, Trúc Dạ Ưng ôm một đống thảo dược theo sau.
"Hiếm hoi lắm mới có ngày nghỉ ngơi, huynh có muốn dạo qua đâu không?"
"Mau chóng hồi cung, chúng ta ở bên ngoài không ai bên cạnh Nhị gia cả."
Lại nhắc đến Tạ Lục Khôn, Trúc Dạ Ưng trung thành thật. Trúc Thanh Hi chỉ vào hàng bánh khoai chiên.
"Chúng ta qua đó mua một ít về cho Nhị gia, ở trong cung làm sao được thử món này."
Trúc Dạ Ưng chợt nhớ ra điều gì đó kéo tay Trúc Thanh Hi lại.
"Nhắc mới nhớ, cuối tháng là ngày sinh thần của Nhị gia."
"Sinh thần? Huynh có chuẩn bị quà không?"
Ở hiện đại, chỉ cần là người thân quen Trúc Thanh Hi đều không quên tặng quà sinh nhật, khi xuyên không về thời đại này, nàng vẫn giữ thói quen đó.
Trúc Dạ Ưng quay lưng hướng mắt về hiệu sách phía sau.
"Mỗi năm đều tặng người một quyển sách. Năm nay cũng vậy."
Trúc Thanh Hi lắc đầu, Tạ Lục Khôn hôm nào cũng dành nửa ngày để đọc sách, chỉ hận sách trong thời đại này hắn đã đọc qua hết. Trúc Thanh Hi nhấc miếng lệnh bài được đeo chắc chắn ở thắt lưng lên, Tạ Lục Khôn tặng nàng món quà giá trị như vậy, nàng cũng phải đáp lại mới hợp tình hợp lý.
"Huynh qua mua bánh nhé, đệ ghé vào cửa hàng này một lát."
"Đệ đi đâu?"
"Nơi dành cho nữ nhi, huynh không theo được, đệ quay lại nhanh thôi."
Trúc Dạ Ưng nhìn Trúc Thanh Hi chạy đi lắc đầu bất lực, muội ấy vẫn đang cải trang là nam nhân mà.
Trúc Thanh Hi đến lò rèn kiếm, ông chủ hồ hởi đón khách. Nàng rút chủy thủ ra đưa cho ông ta xem.
"Làm cho ta một cái giống vậy, thay vì chuôi bằng bạc thì ông mạ vàng cho ta."
Ông ta nhận lấy chủy thủ, xem xét kĩ lưỡng. Chủy thủ dài khoảng hai gang tay, phần chuôi và bao kiếm là bạc nguyên chất, phần lưỡi mỏng sắc bén. Chủy thủ này là hàng đặt riêng, ông ta nhận ra ngay.
"Công tử, là công tử đúng không?"
Trúc Thanh Hi đeo mặt nạ nên từ đầu lão không nhận ra nàng, lão già này nhạy thật, chủy thủ của nàng là do ông ta thiết kế, là hàng độc nhất vô nhị, ngoài nàng ra thì không ai sở hữu cái thứ hai.
"Là ta. Ba ngày nữa ta sẽ ghé lấy, ông làm cẩn thận."
"Được được."
"Còn nữa, tuyệt đối không cho ai biết ông từng gặp qua ta."
"Ta biết rồi, công tử đừng lo."
Trúc Thanh Hi lấy chủy thủ về, nàng để lại cho ông ta hai lượng vàng rồi rời đi. Trở lại tiệm bánh, Trúc Thanh Hi và Trúc Dạ Ưng gặp ngay oan gia ngõ hẹp, Tạ Mỗ. Trúc Thanh Hi lộ vẻ chán ghét ra mặt.
"Tham kiến Di thân vương."
"Tham kiến Di thân vương."
Tạ Mỗ ngạo nghễ bước đến trước mặt hai người, theo sau còn có Duệ Phong thị vệ.
"Hai ngươi không ở trong cung phò tá Nhị gia mà lại rảnh rỗi ở đây."
Mặc kệ Tạ Mỗ có phải là người truy sát Tạ Lục Khôn, đứng sau đám sát thủ hay không thì ngay từ đầu Trúc Thanh Hi đã có ác cảm với con người này. Nàng tiến lên một bước, chỉ cách Tạ Mỗ một bước chân, có thể ngửi thấy mùi hoa trúc đào rõ rệt. Trúc Thanh Hi ánh mắt lạnh lùng ngang nhiên nhìn thẳng vào Tạ Mỗ.
"Di thân vương không ở trong cung nên chắc không rõ, Nhị gia vì làm nhiệm vụ Hoàng Thượng giao mà chẳng may bị thương nặng, thần là đang giúp người mua thuốc."
Trúc Thanh Hi chăm chú quan sát động tĩnh của Tạ Mỗ, hắn vẫn bình thản như không.
"Vậy sao? Nhị đệ bị thương thì cũng là việc của thái y, phiền gì đến thị vệ các ngươi."
Trúc Thanh Hi nhếch mép, nụ cười quỷ dị như có như không, khôn khéo bới móc.
"Nếu là người khác, chắc chắn sẽ tò mò chuyện Hoàng Thượng giao phó trước tiên hoặc không thì sẽ lo thay cho vết thương của hiền đệ. Chứ không phải chất vấn một tên thị vệ quèn như thần. Quả nhiên là Di thân vương, người luôn điềm nhiên trước mọi chuyện."
Trúc Thanh Hi rất nhanh nhận ra tia bất thường trong đáy mắt của Tạ Mỗ, chột dạ rồi. Trúc Thanh Hi không nhiều lời, nàng cúi người.
"Nhị gia còn đang đợi, thần xin phép hồi cung."
Khi Trúc Thanh Hi và Trúc Dạ Ưng rời đi, Tạ Mỗ cuộn chặt hai bàn tay đến mức nổi gân xanh đáng sợ, ánh mắt sát khí.
"Nhất định phải lấy mạng được tên Hi Nhân đó."