Khi Trúc Thanh Hi bưng thau nước mới trở về, Trúc Dạ Ưng đã ngủ say trên ghế, nàng tiến lại gần giường của Tạ Lục Khôn, đặt thau nước xuống bên cạnh. Nàng ngâm khăn trong nước, sau đó vắt sạch, nhẹ nhàng thấm mồ hôi trên trán cho Tạ Lục Khôn.
Tạ Lục Khôn bắt lấy bàn tay của Trúc Thanh Hi đặt xuống ngực mình, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng.
"Tại sao không nói gì?"
"Ta cảm thấy có lỗi."
Trúc Thanh Hi cúi đầu không nhìn Tạ Lục Khôn thành thật đáp.
"Ngẩng đầu nhìn ta."
Trúc Thanh Hi đau lòng nhìn hắn, vết thương của hắn đều là vì nàng. Tạ Lục Khôn nhìn nàng, cười nhẹ một tiếng, ngón tay xoa xoa trên mu bàn tay của nàng trấn an.
"Ta không sao, đừng tự trách mình."
Trúc Thanh Hi chậm rãi rút tay ra, nàng đặt khăn lên trán Tạ Lục Khôn.
"Người bị sốt rồi, ngủ một giấc sẽ lấy lại sức. Ta ở đây chăm sóc người."
"Được."
Tạ Lục Khôn mỉm cười, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Có Trúc Thanh Hi bên cạnh, hắn luôn cảm thấy an yên dễ chịu.
Nửa đêm Trúc Thanh Hi bật tỉnh, ở thời hiện đại nàng thường xuyên tiếp nhận những ca cấp cứu bất ngờ nên nàng đã luyện cho mình được sự tỉnh táo kể cả khi ngủ, chỉ một tiếng động nhẹ đều khiến nàng thức giấc. Tạ Lục Khôn nhắm chặt mắt, mồ hôi túa đầm đìa, hắn còn phát ra tiếng rên khẽ. Trúc Thanh Hi vội lấy khăn trên trán hắn xuống, nàng áp tay mình lên kiểm tra nhiệt độ. Nóng quá, có thể vết cắn bị nhiễm trùng. Trúc Thanh Hi tháo vải băng bó trên cánh tay trái của Tạ Lục Khôn ra, vết thương sưng đỏ không ngừng rỉ máu. Thái y làm sao có thể chữa trị qua loa như vậy. Trúc Thanh Hi lau sạch vết máu, thành thạo bôi thuốc, rất nhanh băng lại cho hắn. Nàng sắc thuốc mang đến, Trúc Thanh Hi lay lay vai Tạ Lục Khôn.
"Nhị gia, nhị gia."
Tạ Lục Khôn vẫn mê man, Trúc Thanh Hi thử đút thuốc cho hắn nhưng bất thành, thuốc liên tục chảy ra ngoài. Nếu không uống thuốc được, hắn sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng mất. Trúc Thanh Hi nhìn chén thuốc trong tay, hết cách rồi. Nàng ôm người Tạ Lục Khôn ngồi dậy, cả người Tạ Lục Khôn nóng ran tựa vào người nàng. Trúc Thanh Hi ngậm lấy thuốc, bóp nhẹ miệng Tạ Lục Khôn, nàng áp môi mình lên môi hắn, trực tiếp dùng miệng mình bón thuốc. Thuốc từ trong khuôn miệng nhỏ nhắn của Trúc Thanh Hi chậm rãi chảy vào miệng hắn. Tạ Lục Khôn không những không bài xích mà còn bất giác phối hợp nuốt xuống. Cứ như thế lặp lại ba lần Trúc Thanh Hi mới bón xong chén thuốc, hai bên má nàng sớm đã phiếm hồng. Nàng nhẹ nhàng đặt Tạ Lục Khôn nằm lại, Trúc Thanh Hi ngồi thấp hơn giường bốn mươi phân, khuôn mặt nàng vừa vặn đặt trên thành giường. Nàng tĩnh lặng ngắm Tạ Lục Khôn, thần sắc hắn đã ổn hơn rất nhiều. Trúc Thanh Hi đặt nhẹ tay hắn vào tay mình.
"Tạ Lục Khôn, người đã vất vả nhiều rồi."
Trúc Thanh Hi cứ thế nắm chặt tay Tạ Lục Khôn, mệt mỏi thiếp dần đi.
Đầu giờ Mão Tạ Lục Khôn cựa mình thức giấc, tối qua hắn đã có một giấc mộng đẹp, hắn mơ thấy Trúc Thanh Hi sà vào lòng, chủ động hôn hắn. Cánh môi mềm mại của nàng khiến hắn tham lam ngậm lấy, nụ hôn có vị thơm nồng của thảo dược, khiến hắn không muốn dứt ra. Tạ Lục Khôn mở mắt nhìn xung quanh liền bắt gặp gương mặt nhỏ nhắn của Trúc Thanh Hi đang tựa lên tay phải say sưa ngủ. Nửa bên mặt được mặt nạ che kín mít, bên còn lại lộ ra hàng lông mày thanh tú, mi mắt nhắm nghiền, đôi môi hơi mím lại. Cả đêm qua nàng cứ ngồi cạnh chăm sóc hắn như vậy sao? Tạ Lục Khôn nghiêng người, hắn liền phát hiện tay trái hai người đang lồng vào nhau, hắn mỉm cười, trong lòng dâng trào sự ấm áp. Tạ Lục Khôn mở miệng đánh thức Trúc Thanh Hi, để nàng ở tư thế này lâu quá sẽ sinh ra nhức mỏi.
"Hi..."
Chữ Nhân chưa kịp thoát ra khỏi miệng Tạ Lục Khôn liền khựng lại, hắn nuốt xuống yết hầu ngụm nước bọt, mùi vị thảo dược trở nên rõ ràng. Như vậy đêm qua không phải là giấc mơ, nàng thực sự đã hôn hắn. Tạ Lục Khôn nhìn chén thuốc còn đọng lại ít cặn ở trên bàn liền hiểu ra mọi chuyện. Hắn xoa đầu Trúc Thanh Hi, động tác nuông chiều, ánh mắt trìu mến nhìn nàng. Nữ nhân này thật biết cách khiến hắn động lòng.