Lăng thái y đi khỏi, Trúc Thanh Hi thay ông ta băng bó vết thương cho Tạ Lục Khôn. Trúc Dạ Ưng ngồi xuống ghế bên cạnh.
"Chúng ta đã có Lăng thái y là nhân chứng. Không phải nên vạch trần Di thân vương với Hoàng Thượng luôn sao?"
Trúc Thanh Hi kết thúc việc băng bó, nàng lắc đầu nhìn Trúc Dạ Ưng.
"Lăng thái y đứng ra chỉ đủ buộc tội Tạ Mỗ cố tình làm bệnh tình Nhị gia trở nặng. Chúng ta không có bằng chứng chuyện hắn là người đứng sau tất cả. Phải có cách nào đấy khiến hắn chịu sự trừng phạt thích đáng."
Trúc Dạ Ưng gật đầu đồng tình, hắn quay sang Tạ Lục Khôn.
"Nhị gia, người để Lăng thái y trở về bẩm báo với Di thân vương là vết thương người trở nặng. Người đã có kế hoạch tiếp theo rồi sao?"
Tạ Lục Khôn day day trán, bệnh tình của hắn chưa giảm, ngồi lâu quá khiến hắn nhức đầu. Tạ Lục Khôn thở hắt ra một hơi.
"Trước mắt cứ để Tạ Mỗ đắc ý, hắn sẽ tập trung toàn lực cho kì sát hạch sắc phong Hoàng thái tử, chúng ta sẽ yên ổn được một thời gian."
"Sát hạch?" Trúc Thanh Hi không hiểu.
"Ừ. Là tục lệ tiên đế truyền lại. Khi đích tử đến tuổi trưởng thành sẽ tham gia vào cuộc sát hạch kiểm tra xem có đủ tư chất trở thành Hoàng thái tử hay không. Cuộc sát hạch năm ngoái Tạ Mỗ bị đánh giá không đủ năng lực nên năm nay sẽ tiếp tục sát hạch lại. Điều đáng nói là nếu đích tử thất bại ở lần đầu tiên thì những lần sát hạch tiếp theo các a ca khác đều có thể tham gia."
Tạ Lục Khôn uống nốt ngụm trà trong chén, rồi tiếp tục.
"Nếu ta trở thành Hoàng thái tử, thì Tạ Mỗ sẽ khó lộng hành hơn. Khi nắm trong tay quyền lực chúng ta sẽ dễ điều tra mọi việc."
Tạ Lục Khôn dứt lời, cả Trúc Dạ Ưng và Trúc Thanh Hi đồng loạt mở to mắt nhìn hắn. Rốt cuộc Nhị gia của bọn họ cũng sắn tay tham gia vào cuộc chiến tranh giành vương quyền rồi.
"Người cố ý để Lăng thái y che mắt Di thân vương, khiến Di thân vương chủ quan khinh địch?" Trúc Dạ Ưng trở nên nhập tâm.
"Đúng vậy, ta sẽ tận dụng thời gian này để trau dồi kiến thức và rèn luyện thể lực."
Tạ Lục Khôn vừa nói vừa day trán. Trúc Thanh Hi để ý hắn từ nãy giờ đã liên tục làm vậy, nàng cắt ngang câu chuyện.
"Để mai rồi bàn tiếp, người nên nghỉ ngơi rồi, Nhị gia."
"Được." Ý tứ cưng chiều lộ rõ trong đôi mắt Tạ Lục Khôn.
Trúc Thanh Hi đặt lọ cao lên mặt bàn, dặn dò Trúc Dạ Ưng.
"Đại sư huynh, sau lưng Nhị gia có vết thương bị tụ máu bầm, dùng cao này xoa bóp sẽ chóng khỏi. Còn nữa, vết thương ở tay Nhị gia tuyệt đối không được dính nước."
Trúc Dạ Ưng cầm lọ cao. "Ta hiểu rồi."
"Nếu lo lắng như vậy sao không tự mình chăm sóc cho ta?"
Tạ Lục Khôn ngẩng đầu nhìn nàng, giả bộ oán trách.
Khụ, khụ, khụ. Trúc Dạ Ưng ho khan vài tiếng rồi nhìn đi nơi khác. Trúc Thanh Hi ngượng ngùng đảo mắt khó xử, tay nàng cuống quít chỉ trỏ tứ phương, từ ngữ đảo lộn.
"Sau vườn...Thuốc...Ây da. Ta còn phải hái thuốc, phơi thuốc, nghiền thuốc, sắc thuốc. Thuốc hai người đang dùng không phải tự nhiên mà có đâu. Ta đi đây."
Trúc Thanh Hi chạy vội ra ngoài, Tạ Lục Khôn bật cười, Trúc Dạ Ưng không nhịn được cười theo.
"Hi Nhân dù gì cũng là người nhà của thần, người đừng bắt nạt đệ ấy."
"Con mắt nào của huynh nhìn thấy ta bắt nạt Hi Nhân? *Thê huynh yên tâm, ta nào dám làm gì. Ha ha ha..."
"Thê huynh!!! Thần nghĩ người hơi nóng vội rồi, làm rể Trúc gia đâu dễ như vậy."
"Đúng vậy, quả thực không dễ dàng."
Khóe miệng Tạ Lục Khôn nhếch lên, ý cười càng thêm nồng đậm.
Đêm xuống Lăng thái y lén lút đến phủ của Tạ Mỗ.
"Tham kiến Di thân vương."
"Thế nào? Vết thương của Tạ Lục Khôn ra sao?"
Lăng thái y nhớ lại cảnh Trúc Thanh Hi kề kiếm vào cổ mình mà lạnh sống lưng, ông nuốt nước bọt lấy dũng khí.
"Vết thương của Nhị gia do sói hoang cắn vốn đã khó trị thương, bây giờ càng trở nên nghiêm trọng. Cơ thể vì vết thương bị nhiễm trùng mà sốt cao, sức khỏe vô cùng suy nhược."
"Ha ha ha."
Tạ Mỗ cười lớn, không gϊếŧ được Tạ Lục Khôn nhưng để hắn sống dở chết dở như vậy cũng không uổng công hắn gài bẫy. Tạ Mỗ ngả ngớn.
"Nhạc phụ, người nói xem, tình trạng hắn như thế có chết được không?"
Lăng thái y bị dọa sợ, nếu Tạ Lục Khôn thực sự bị ông hại chết thì mạng của ông ta cũng sẽ không giữ được. Người trước mặt quá tàn ác, hắn ta vì muốn ám hại huynh đệ mà không tiếc mạng sống của những người xung quanh. Lăng thái y không dám tưởng tượng, Tạ Mỗ mà trở thành Hoàng thái tử, nắm trong tay quyền thừa kế ngai vàng, đất nước này sẽ đi về đâu. Đặt Tạ Lục Khôn cạnh Tạ Mỗ dĩ nhiên Tạ Lục Khôn đáng tin cậy hơn kẻ không coi trời bằng vung trước mặt. Lăng thái y hít một hơi, ông ta nói chắc nịch.
"Nhiễm trùng kéo dài sẽ dẫn đến hoại tử, không tránh khỏi cái chết."
Bộp. Bộp. Bộp. Tạ Mỗ vỗ tay, miệng cười nham hiểm, đôi mắt híp lại hài lòng.
"Tốt, tốt lắm! Người cứ tiếp tục điều trị cho Nhị đệ thân yêu của ta, ta đích thị là muốn hắn nếm cảm giác chết từ từ trong đau đớn. Ha ha ha..."
*thê huynh: anh vợ