Trùng Sinh Lần Nữa Vẫn Yêu Chàng

Chương 49

Qua hơn một canh giờ, trận đấu đến giữa hiệp hai. Hiệp đầu Tạ Mỗ thắng áp đảo nhưng khi vào hiệp hai Tạ Lục Khôn không để Tạ Mỗ tự tung tự tác, hắn bắt đầu đánh trả. Ở giữa hiệp, tiểu Đậu Mè từ rừng sâu bay về, lượn quanh Tạ Lục Khôn. Phía Trúc Thanh Hi đã bắt được người rồi, hắn cũng nên kết thúc màn kịch tại đây.

Tạ Mỗ nhận thấy Tạ Lục Khôn không những không đuối sức, mà lực đánh tới còn có phần mạnh hơn. Tạ Mỗ bắt đầu nhắm vào vào tay trái của Tạ Lục Khôn hạ thủ. Hắn tung cước, tay trái Tạ Lục Khôn bắt lấy chân hắn vặn ngược lại. Tạ Mỗ thất kinh, hắn hoàn toàn bất ngờ trước cú đỡ đòn của Tạ Lục Khôn. Tạ Mỗ còn chưa kịp phản ứng đã bị Tạ Lục Khôn đem cả người quay vài vòng quăng xuống võ đài.

Khắp khán đài ồ lên một tiếng, thì ra nãy giờ Nhị gia chỉ là đang thăm dò đối thủ, bây giờ mới chính thức vào trận.

Hoàng Thượng nhíu mày, cơ hồ đoán ra mục đích của Tạ Lục Khôn, vở kịch này Tạ Lục Khôn không phải diễn cho Hoàng cung xem mà khán giả hắn nhắm tới chỉ duy nhất Tạ Mỗ.

Hoàng Hậu bị cảnh vừa rồi làm cho sững sờ. Ánh mắt căm phẫn xoáy thẳng vào Tạ Lục Khôn.

Minh quý phi vuốt ngực nhẹ nhõm, Khôn nhi của bà không sao.

Tạ Mỗ ở dưới đất chống kiếm đứng dậy, hận thù nhìn người trên võ đài. Suốt những ngày qua Tạ Lục Khôn dám lừa hắn, Tạ Lục Khôn vốn không hề bị thương mà hoàn toàn khỏe mạnh. Tên Lăng thái y cả gan phản bội, chơi hắn một vố nhục nhã.

Hiệp hai, Tạ Lục Khôn thắng, tỉ số ngang bằng, hiệp ba chính là hiệp phân thắng bại.

Tạ Lục Khôn và Tạ Mỗ đứng đối diện nhau, khi tiếng trống vang lên, cả hai đồng thời rút kiếm tấn công đối phương. Tạ Lục Khôn di chuyển uyển chuyển, đánh vào những chỗ hiểm hóc, Tạ Mỗ khó khăn tránh né tránh vẫn bị trúng vài chưởng. Tạ Lục Khôn mỗi ngày đều luyện kiếm cùng Trúc Dạ Ưng và Trúc Thanh Hi, thân thủ nhanh nhẹn, kỹ thuật dụng kiếm tiến bộ vượt bậc. Tạ Lục Khôn vung mạnh kiếm vào ngực Tạ Mỗ khiến hắn lùi về sau vài bước. Khi khựng lại Tạ Mỗ mới nhận ra y phục trên người đã rách một đường, bên trong lờ mờ vệt hồng. Tạ Mỗ gầm lên, hai mắt đỏ hoe, cả người toát ra nộ khí, tâm chí hắn gói gọn một chữ "Gϊếŧ".

Nhìn thấy Tạ Mỗ rơi vào thế yếu, Duệ Phong lén phóng phi hoàng thạch về phía Tạ Lục Khôn với mục đích đả thương Nhị gia. "Phặc" một phi hoàng thạch từ hướng khác chặn ngang phi hoàng thạch của Duệ Phong, kế hoạch của hắn rất nhanh bị Trúc Dạ Ưng cản lại. Giữa Duệ Phong và Trúc Dạ Ưng dấy lên cuộc chiến ngầm, ai bên âm thầm dùng ám khí đấu nhau.

Lúc này Tạ Mỗ hoàn toàn bị cảm xúc làm chủ, hắn càng phẫn nộ bao nhiêu chiêu thức ra tay càng cuồng bạo bấy nhiêu. Lực đánh ra tuy mạnh nhưng rất loạn.

Trái ngược với Tạ Mỗ, từ đầu đến cuối Tạ Lục Khôn vẫn giữ cho mình cái đầu lạnh, dùng lý trí xem xét và hành động, chiêu thức ra tay chuẩn xác không thừa thãi. Mũi kiếm của Tạ Mỗ nhắm thẳng vào Tạ Lục Khôn đâm tới, Tạ Lục Khôn không vội né, khi mũi kiếm chạm vào y phục, Tạ Lục Khôn bất ngờ ngửa người, Tạ Mỗ vì thế hụt đà nhào tới. Tạ Lục Khôn dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng Tạ Mỗ, đem tay phải của hắn bẻ ngược ra sau "rắc", kiếm của Tạ Mỗ lập tức rơi khỏi. Tạ Mỗ ôm lấy cánh tay phải bị phế của mình gào lớn.

"Tạ. Lục. Khôn"

Tạ Lục Khôn vứt kiếm sang một bên, thần sắc lạnh lùng nhìn Tạ Mỗ đang khổ sở trong đau đớn.

"Hoàng huynh từng muốn lấy đi cánh tay trái của đệ, hôm nay đệ phế cánh tay phải của huynh có thể xem là công bằng."

"Ngươi, ngươi...Ta gϊếŧ ngươi."

Tạ Mỗ hóa điên xông vào Tạ Lục Khôn, tay trái liên tục ra đòn. Tạ Lục Khôn xoay người sang phải, sang trái, tung người lên không, hết thảy đều tránh được quyền cước của Tạ Mỗ. Tạ Mỗ bị Tạ Lục Khôn vờn đến chóng mặt, vết chém trước ngực rách toác cộng thêm nỗi đau từ cánh tay bị phế khiến hắn không còn đủ sức tấn công. Tạ Lục Khôn sau khi bẻ gãy cánh tay phải của Tạ Mỗ từ đầu đến cuối đều không thèm dụng tay mình, đem đôi chân linh hoạt biến thành vũ khí duy nhất đáp trả đối thủ. Tạ Lục Khôn lùi về hai bước lấy đà tung người lên không, dùng hai chân kẹp cổ Tạ Mỗ quật ngã xuống sàn. Tạ Mỗ lúc này toàn thân thương tích, không thể làm chủ cơ thể, đến hô hấp cũng khó khăn chỉ có thể nằm thoi thóp bất lực.

Hoàng Hậu bật dậy chỉ tay vào Tạ Lục Khôn buộc tội.

"To gan. Trận tỉ thí tổ chức để tìm ra người văn võ song toàn gánh trách nhiệm làm chủ đất nước, trở thành đấng minh quân. Lục Khôn không những không hiểu điều này còn dám cả gan lợi dụng việc tỉ thí âm mưu sát hại Di thân vương. Tội tày trời cần phải trừng trị thích đáng. Mong Hoàng Thượng minh xét."

Hoàng Thượng gác tay lên thành ghế, bình tĩnh suy xét. Tạ Lục Khôn không phải người háo thắng, đây cũng là lần đầu tiên Hoàng Thượng nhìn thấy Tạ Lục Khôn hạ thủ vô tình.

Bên ngoài bỗng dưng vọng vào tiếng chân, Hòa Hưng thị vệ sắc mặt nghiêm trọng ghé sát vào tai Hoàng Thượng bẩm báo.

"Trúc Ang Cư đại tướng quân áp giải một đám người có ý định tạo phản xin cầu kiến Hoàng Thượng."

"Tạo phản?" Hoàng Thượng đanh mặt.

"Đám người này rất đông, có thể gọi là một đội quân. Trúc đại nhân còn bảo Nhị gia là người ra lệnh đem đám người này đến đây để đích thân Hoàng Thượng xử trí. Hiện Trúc đại nhân đã giải người đến trước cổng rồi."

"Cho vào."

Hòa Hưng gật đầu tuân lệnh.

Hoàng Thượng nhìn tình thế bên dưới rồi hạ chỉ.

"Di thân vương không thể tiếp tục. Kết thúc cuộc tỉ thí."

Bình Luận (0)
Comment