Kinh thành ngày Tết tấp nập, những đoàn nhóm *mãi nghệ, mãi võ biểu diễn xuyên suốt, các hàng quán bên đường khách quan nhộn nhịp, khắp nơi tràn đầy hương vị ấm áp vui vẻ.
Trúc Thanh Hi sóng vai bên cạnh Tạ Lục Khôn vô tình thu hút toàn bộ ánh nhìn của dân chúng. Vẻ ngoài khôi ngô tuấn mỹ của Tạ Lục mang đến mị lực khó cưỡng, quanh người hắn tản ra khí chất cao quý làm cho người khác dù muốn cũng không dám lại gần, chỉ có thể từ xa âm thầm ái mộ. Nữ nhân bên cạnh cũng không hề tầm thường, nàng có thể xem là quốc sắc thiên hương, mỹ nữ ngàn năm có một. Nàng hoàn toàn thích hợp với hắn và chỉ có hắn mới đủ tư cách sánh đôi với nàng, một cặp tiên đồng ngọc nữ.
Tạ Lục Khôn say mê ngắm nhìn Trúc Thanh Hi. Nàng chột dạ, chạm tay lên mặt.
"Mặt ta dính gì sao?"
Tạ Lục Khôn cười véo nhẹ má nàng.
"Sau này vào cung đừng đeo mặt nạ nữa. Ta thích ngắm nàng như vậy."
Trúc Thanh Hi vỗ vào tay Tạ Lục Khôn né tránh.
"Người tốt nhất đừng để lộ thân phận của mình, dân chúng sẽ kinh ngạc mà mất vui."
Cả hai dạo được một lúc Trúc Thanh Hi nhìn thấy tiệm tranh lâu đời, chủ tiệm kiêm họa sĩ là người có tiếng tăm, thường được mời đến các hộ quý tộc để họa tranh. Đột nhiên nàng nghĩ đến bức tranh Tạ Mỗ họa hắn và Mộng An Nguyệt Nhất rồi lại nhớ ra nàng chưa từng thấy Tạ Lục Khôn vẽ tranh bao giờ.
"Người có biết vẽ tranh không?"
"Ta đã được học. Một khi sinh ra là a ca, cách cách thì cầm, kỳ, thi, họa đều phải tinh thông."
"Ồ." Trúc Thanh Hi cảm thán.
Nàng cao hứng kéo Tạ Lục Khôn vào tiệm tranh, phần lớn tranh ở đây vẽ phong cảnh, phối màu trung tính, mang đến cảm giác hài hòa dễ chịu.
"Hai vị khách quan thật có tướng phu thê. Hai vị có muốn lão già ta vẽ tranh chân dung hai vị không?"
Tạ Lục Khôn và Trúc Thanh Hi bất giác nhìn sang nhau rồi bật cười. Tạ Lục Khôn đồng ý với người họa sĩ.
Trúc Thanh Hi ngồi xuống, đôi tay còn đang bối rối không biết nên đặt ngang bụng hay đặt lên đùi thì Tạ Lục Khôn đã bắt lấy, mười ngón tay của nàng và hắn đan xen. Ánh mắt cả hai ánh lên sự mãn nguyện, người ở ngoài tựa người trong tranh, bình yên hạnh phúc.
Trúc Thanh Hi nhận tranh từ lão họa sĩ, khi trở ra ngoài, hàng quán đã bắt đầu lên đèn. Lồng đèn đỏ thắm được treo ngang dọc mọi nẻo đường, không khí phồn hoa đáng để người đời lưu luyến. Tạ Lục Khôn, Trúc Thanh Hi tay trong tay hòa vào cảnh thần tiên chốn nhân gian.
Đi thêm được một lúc Tạ Lục Khôn chọn một tửu quán để dùng bữa. Hắn và Trúc Thanh Hi ngồi trên tầng cao nhất, vừa vắng vẻ lại tiện ngắm cảnh đêm. Quán rượu này nằm ngay cạnh sông, chỉ cần hướng mắt ra ngoài có thể thưởng thức ca nhạc kỹ từ đoàn người trên thuyền. Trùng hợp hơn, đối diện với tửu quán là Mộng Diễm lâu, Trúc Thanh Hi nhìn sang bên kia sông, ký ức những ngày ở nơi thanh lâu lần lượt ùa về. Sau khi Lý Miêu bị bắt, đệ nhất mỹ nhân Ngọc Minh Hà lên nắm quyền làm chủ, điều hành Mộng Diễm lâu phát triển, phải công nhận một điều thanh lâu Mộng Diễm không những không sụp đổ mà ngày càng nhiều khách quan ghé đến, đặc biệt trong những dịp lễ như vậy không ít người chịu vung tiền chìm đắm trong tửu sắc, loạn lạc.
Tạ Lục Khôn từ nãy giờ vẫn luôn để ý những con thuyền gỗ bên dưới.
"Ăn xong nàng muốn đi thuyền không?"
Trúc Thanh Hi gật đầu.
Tạ Lục Khôn thuê một con thuyền riêng cho hai người. Hắn nhảy xuống thuyền trước rồi đưa tay về phía Trúc Thanh Hi cẩn thận đỡ nàng. Trúc Thanh Hi vì bộ y phục nữ tính trên người mà cả ngày di chuyển không thoải mái, cử chỉ điệu bộ đều phải kiềm chế. Nàng nhấc tà áo, một tay bắt lấy Tạ Lục Khôn từ tốn xuống thuyền.
Dưới mặt sông phẳng lặng, ánh trăng sáng trên trời cao, nét lung linh phản chiếu của tầng tầng lớp lớp chiếc lồng đèn, hình ảnh mờ ảo đầy sắc màu hòa quyện vào nhau đồng điệu đến lạ.
Trúc Thanh Hi đứng ở đầu thuyền, trên mặt nhàn nhạt nét cười. Tạ Lục Khôn quàng tay giữ chặt nàng bên mình.
"Chiếc trâm của nàng rất đặc biệt." Tạ Lục Khôn vô tình nhìn qua chiếc trâm tinh xảo của Trúc Thanh Hi.
"Là Hoàng Thượng ban thưởng cho ta, sau hôm cứu giá người."
"Những thứ như vậy Hoàng a mã chỉ tặng cho các phi tần, cách cách trong cung. Xem ra người quả thật ưu ái nàng."
Trúc Thanh Hi chạm lên chiếc trâm, bỗng có cảm giác sau lưng là cả thế lực hùng mạnh chống đỡ.
"Nàng thích cảnh sắc nơi đây sao?" Tạ Lục Khôn chuyển mắt hướng đến chân trời.
Trúc Thanh Hi lắc đầu. "Không hẳn. Cái ta thích là lòng người và quang cảnh hòa hợp, lòng người có vui, quang cảnh mới đẹp."
"Ta có thể hiểu ý nàng là, vì ở cạnh ta nên đến đâu nàng cũng thấy hài lòng?"
Trúc Thanh Hi nghiêng đầu mắng. "Tự luyến."
Tạ Lục Khôn nhướn mày, ngón tay khảng khái nâng cằm Trúc Thanh Hi. Ánh mắt lấp lánh của nàng đáp lại hắn, Tạ Lục Khôn nhìn thấy chính mình trong đôi mắt của nàng, trong mắt nàng có hắn, trong mắt hắn có nàng. Hắn dịu dàng hôn lên trán Trúc Thanh Hi, nàng khẽ nhắm mắt thuận theo tình ý, khoảnh khắc này chỉ hi vọng có thể kéo dài mãi mãi.
*mãi nghệ, mãi võ: nghệ thuật biểu diễn trên đường phố