Như Nguyệt hạnh phúc nhìn tấm hình, đây là con của cô. Nhìn lại đồng hồ, đã 8h rồi, khách cũng đã về hết, cô nên đóng cửa thôi. Nhưng chưa đứng dậy thì:
“Quán còn mở không ạ?”
“A. Còn ạ. Mời quý khách vào trong.”
Một cặp nam nữ bước vào trong. Đó chính là Hạ Vũ Linh và Đỗ Mạc Thần
Như Nguyệt xấu hổ nói:
“Xin lỗi quý khách nhưng bây giờ chỉ còn mỗi cơm cari. Bánh ngọt cũng chỉ còn mỗi Cupcake ạ.”
“Không sao đâu ạ, cứ đem ra đi.” Hạ Vũ Linh nói.
“Vâng, vậy quý khách chờ một lát.”
Đỗ Mạc Thân nhìn bóng lưng Như Nguyệt rời đi sau đó nói:
“Dì sẽ mắng đấy.”
“Có gì đâu, em đi với anh mà với lại mới hơn 8h chứ mấy.” Hạ Vũ Linh bĩu môi nói.
Đỗ Mạc Thần lắc đầu, hắn cũng đang đói. Như Nguyệt đem 2 bát cơm cà ri ra rồi nói:
“Chúc hai người ngon miệng.”
Hạ Vũ Linh nhìn bát cơm cari thơm phức trước mặt, nói:
"Oa, thơm quá." Sau đó ăn một miếng, cảm thán: "Ngon nữa. Lần đầu tiên em được ăn cari ngon như thế này."
Đỗ Mạc Thần nghe thế lấy thìa ăn thử một miếng, anh cũng cảm thán:
"Công nhận là rất ngon."
Hạ Vũ Linh hỏi:
"Chị ơi, còn cari nữa không ạ?"
"Còn chứ, em ăn nữa hả?" Như Nguyệt cười hỏi.
"Vâng ạ."
Trương Tuấn Phong lo sợ hỏi:
"Linh Linh, em ăn nhiều thế? Không sợ đầy bụng sao?"
"Chậc, không sao đâu."
Trương Tuấn Phong thầm quan sát cửa hàng, khá đơn sơ nhưng lại khiến người ta có cảm giác ấm áp, rất hợp với các gia đình. Nhưng bà chủ nhìn cũng mới 22, 23 là cùng nhưng bụng đã lộ rõ chứng tỏ không đi học đại học và điều quan trọng nhất là chồng của cô ta đâu? Bây giờ đã hơn 8h có làm công nhân thì giờ nay cũng nên về rồi chứ.
Hạ Vũ Linh ăn xong thấy Đỗ Mạc Thân đang nhìn xung quanh cũng nhìn theo nhưng nhìn đi nhìn lại chẳng có gì hỏi:
“Anh đang nhìn cái gì thế?”
“Không có gi, bây giờ về chứ?”
“Em còn chưa ăn tráng miêng.” Hạ Vũ Linh nũng nịu nói sau đó nói lớn: “Chị ơi, cho em thêm 2 cái bánh cupcake nữa nhé, với thêm 2 suất cơm cari đem về nhé.”
“Ừ.”
Trương Tuấn Phong kinh ngạc:
“Linh Linh, em ăn nhiều rồi còn mua về làm gì nữa?”
“Em mua về cho mẹ với anh hai ăn mà.”
--- ------ ------
Sau khi hai người họ ra về cô bắt đầu dọn dẹp rồi rửa bát.
Đỗ Mạc Thần đem Hạ Vũ Linh về nhà.
“Mẹ ~.” Hạ Vũ Linh ôm chầm lấy Hạ phu nhân.
Hạ phu nhân đẩy ra nói:
“Con còn nhớ có người mẹ này à?”
“Mẹ con xin lỗi mà.” Hạ Vũ Linh nũng nịu nói.
Hạ phu nhân thở dài, đúng là bà không thể giận cô con gái này được, sủng nịch nói:
“Được rồi, mà con cầm cái gì vậy?”
“Là cơm cari con mua về rất ngon đấy, để con gọi anh ăn thử.” Hạ Vũ Linh đang định đi lên tầng thì:
“Linh nhi, em còn nhớ đường về nhà sao?” Tuy nghe thì đầy vẻ tức giận nhưng lại đầy sủng nịch.
“Anh hai, em xin lỗi mà, em về rồi mà.” Hạ Vũ Linh cọ cọ trong lòng Hạ Vũ Kình. Hắn bật cười:
“Được rồi, có mùi gì vậy? Thơm quá.”
“Là cơm cari em mua về đấy. Anh ăn không?”
“Được rồi để anh bảo thím Lam hâm nóng cho.”
--- ------ -------
Thím Lam đem ra, Hạ Vũ Linh nói:
“Mẹ với anh hai ăn thử đi, rất ngon đấy, đúng không anh họ?”
“Đúng vậy, thật sự rất ngon.”
Mọi người đang cười nói vui vẻ thì:
“Kình.”
Hạ Vũ Linh nhíu mày hỏi:
“Anh hai, cô gái này là ai? Sao lại gọi tên thân mật như thế?”
“Linh Linh, đây là chị dâu của em.”
“Anh kết hôn rồi sao?”
“Vẫn chưa, tuần sau mới chính thức tổ chức hôn lễ.”
Hạ Vũ Linh nghe thế quan sát Mộc Thiên Nhu, nhìn cũng được, rất xinh nhưng không phải đẹp, nhưng cô cảm thấy có cái gì đó không đúng. Không phải là do cái bụng lộ khá rõ mà là khí chất...
Cô cảm thấy mất vui nói:
“Mẹ, anh hai, anh họ, con lên ngủ trước đây.”
Mộc Thiên Nhu cười nói:
“Em là Linh Linh đúng không? Cứ...”
“Xin lỗi nhưng làm ơn đừng gọi tôi là Linh Linh, tôi không quen người ngoài gọi tôi như thế. Cứ gọi tôi là Hạ tiểu thư.”
Mộc Thiên Nhu cứng đờ, Hạ Vũ Kình quát:
“Linh Linh, đó là chị dâu của em.”
Hạ Vũ Linh bĩu môi, không thèm quay lại.
“Dì, anh họ, cháu về khách sạn đây.”
“Mạc nhi, đêm nay cháu ngủ lại đây đi, còn nhiều phòng trống mà.”
“Không sao đâu dì, cháu đặt phòng ở sách sạn rồi.”
--- ------ ------ ------ ------ --------
Hạ Vũ Linh nằm trên giường, lăn qua lăn lại. Cô biết chắc rằng Mộc Thiên Nhu có vấn đề nhưng tại sao? Giác quan thứ 6 của phụ nữ? Nhưng cô tin rằng Mộc Thiên Nhu này không đơn giản như vẻ bề ngoài.