Trong không gian mênh mông ký ức của Diệp An, cô đứng đó trầm tư nhìn về đoạn ký ức mùa hè năm Diệp An 8 tuổi.
Ra là năm đó cô ấy cùng gia đình đi du lịch thì bị bắt cóc, về sau những kẻ đó bị Diệp gia ép vào đường cùng mới đồng quy vu tận ôm theo cả cô từ bờ vực nhảy xuống biển. Lúc cô nhìn thấy hình ảnh tiếp theo thì chính là nhập nhèm một cậu bé có mái tóc màu đen và đôi mắt sáng ngời ướt nhẹp nước. Do ngược sáng và ánh mắt Diệp An còn yếu ớt nên cô cũng không thể nhìn rõ, buồn cười là lúc Diệp An tỉnh lại thì thấy Triệu Lâm đang đứng cạnh Diệp Vĩnh Thành, người hắn cũng ướt khiến Diệp An lầm tưởng chính hắn đã cứu cô.
Vậy ra đây gọi là "lấy tấm thân báo đáp" trong truyền thuyết đây sao. Cmn tóc kẻ cứu cô là màu đen còn Triệu Lâm rõ ràng là màu nâu nhạt tại sao Diệp An lại có thể nhầm lẫn tai hại như vậy? Hay lắm, thêm một món nợ nữa cô tính lên đầu của bà mẹ tốt Vĩnh Cơ, cộng thêm những năm tháng thanh xuân bị vùi dập bởi kẻ cô ấy cho là "ân nhân" cứu mạng cô không tính được lên đầu bà ấy thì cô sẽ tính lên đầu mẹ con Hà Như Bình.
Hôm nay là ngày thứ 2 cô không nhìn thấy ba mẹ con Diệp Hoa không biết sau vụ hôn ước bất ngờ với Triệu Lâm, cô ta có mưu tính gì mới không. Hừ, rõ ràng là tìm đủ mọi cách khiến thằng khốn đó ghét cô để cô ta có thể chiếm vị trí Triệu phu nhân, bây giờ đã được toại nguyện mà cô ta còn tìm cô gây sự thì đúng là đồ thần kinh.
Chết tiệt, nhắc đến hai kẻ điên đó cô mới nhớ ra Lam Cát.
Lập tức tập trung tinh thần lực nhìn mảnh ký ức từ khi quen biết Lam Cát, sắc mặt Diệp An có thể coi là từ bình thường sang ngẩn người, tiếp đó là giật mình, há hốc miệng rồi lại bình thường rồi lại tiếp tục ngạc nhiên.
Màu sắc gương mặt có khác gì giấy quỳ đâu.
Cô thảnh thơi ngồi trong không gian xem ký ức như xem ti vi, bên ngoài đã trôi qua 2 ngày rồi a tiểu cô nương ơiiiii... Cha cô và hai anh trai gấp đến muốn chết rồi. Thằng nhóc Minh Nhiễm cũng vì canh giữ cho cô mà cũng tròn từng đó thời gian không ăn uống luôn =_= Cô mau mau tỉnh giáo huấn lại khế ước của cô đi, nó không chịu giải thích cho bất kỳ ai sự việc đối với cô cả nên ba người đàn ông kia sắp nổi khùng rồi -.-
Ở căn phòng cao nhất tại một toà nhà thương mại lớn trong thủ đô có một dáng người cao ngất ngồi điềm tĩnh ở bàn Tổng giám đốc xem hồ sơ thuộc hạ vừa gửi đến. Tập hồ sơ cặn kẽ dày hơn 500 tờ kể chi tiết toàn bộ hoạt động của một cô gái cực ngu ngốc tự thôi miên chính mình để rồi lúc bị thương may hắn kịp thời điều hoà lại và 5 tập hồ sơ khác về cha mẹ và hai người anh của cô.
Đương nhiên hắn phải ưu tiên xem cái quan trọng nhất. Lướt từng tờ một quá trình từ lúc cô sinh ra có sự kiện gì đặc biệt còn đi kèm ảnh chụp nửa năm một biến hoá của cô gái đó, hắn dừng lại đọc chậm hơn ở sự kiện cô gặp gỡ vị hôn phu Triệu Lâm và tai nạn bị bắt cóc. Hắn xem ảnh của cô khi đó thật rạng rỡ với nụ cười như ánh mặt trời, mái tóc đen mềm nhẹ thắt thành 2 cái bím tóc xinh xắn. Sau đó hắn đọc kỹ hơn quá trình cô lớn lên sau khi mẹ cô mất, người con gái bị hôn phu lạnh nhạt càng lúc càng kiên cường, quyết tâm giành lại tình yêu của mình từ tay em gái không ngại thiên hạ chê cười. Đúng là hắn cũng không tài nào hiểu được một kẻ vô tâm với tình yêu của cô suốt 11 năm trời tại sao cô vẫn kiên cường chống đỡ, nếu không phải hôm qua hắn cũng xem được mảnh ký ức bị khoá của cô có lẽ hắn sẽ mãi không thể hiểu được.
Nhìn bức ảnh của cô hiện tại chụp ở biệt thự cổ, khoé miệng hắn không khỏi kéo lên một độ cong nhỏ.
Càng lúc hắn càng tò mò về năng lực của cô. Và càng lúc hắn càng muốn nắm cô trong tay để cô nguyện trung thành với hắn, nguyện làm một yếu tố quan trọng cho kế hoạch sắp tới của hắn.
Ánh mắt sáng quắc nhìn đăm đăm về khoảng không bên ngoài cửa kính, Nam Cung Lãnh Dịch đan hai bàn tay vào nhau ngẫm nghĩ một chút cho bữa tiệc tiếp đón vào đầu tuần tới.
----
Khóc nhiều vì một người mình hy sinh cả một quãng tuổi trẻ tươi đẹp cuối cùng nhận lại cũng chỉ là đau khổ.Đau nhiều, buồn nhiều, vết thương rồi cũng sẽ lành lại, sẹo cũng sẽ mờ đi, nhưng mỗi khi nhắc đến vết thương đó nó sẽ lại nhức nhối dai dẳng dày vò mình không cách nào nguôi ngoai được.Ai từng yêu sâu đậm cũng trải qua cảm giác thống khổ này, bước tiếp không được mà dừng lại cũng chẳng xong. Nó cứ đau mãi thôi)