Lúc Triệu Lâm đến
trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố D thì tình cờ gặp Diệp Hoa đang đi
mua sắm cùng bạn. Thấy cô, Triệu Lâm bỗng cảm giác trái tim nhảy nhót
vui sướng.
Hừ. Diệp Hoa vừa hiền lành ôn nhu lại đẹp động lòng
người, đâu như Diệp An hở tí là điêu ngoa ồn ào. Đáng lẽ hắn nên sớm
chấm dứt với đứa con gái không biết xấu hổ đó mà công khai yêu thương
chiều chuộng Diệp Hoa mới phải. Cô rất tốt lại hiểu tính cách hắn, thỉnh thoảng hai người hay hẹn nhau đi nhà sách hoặc một triển lãm nào đó vì
chung sở thích và chung suy nghĩ.
Nhiều lúc Triệu Lâm thực mong
người đính ước với hắn là Diệp Hoa chứ không phải Diệp An. Hắn nguyện ý
cùng một cô gái dịu dàng hiểu chuyện bầu bạn cùng hắn đi qua nửa đời
người nhàm chán về sau.
Cố gắng kiềm chế bản thân khỏi hành động luống cuống do vui mừng nhìn thấy ý trung nhân, Triệu Lâm chậm rãi lại gần chào hỏi
”Tiểu Hoa, tình cờ gặp em ở đây.” Sau đó gật gật đầu coi như chào các cô bạn của Diệp Hoa ở bên cạnh
”Anh Lâm. Thật trùng hợp anh cũng đến đây mua đồ sao” Diệp Hoa vẻ mặt ửng
hồng nhỏ nhẹ hỏi han trong lòng không ngừng đắc ý. Thấy không Diệp An,
vị hôn phu của cô cũng bị mê hoặc bởi tay tôi mà thôi. Cho dù cô đã mê
đắm và theo đuổi Triệu Lâm bao nhiêu năm đi chăng nữa, sẽ chẳng bao giờ
có khả năng anh ấy thích cô đâu.
Diệp Hoa đã có ý định cướp Triệu Lâm về tay mình từ lần đầu gặp hắn 5 năm trước. Một người đàn ông điển
trai ưu tú như vậy chỉ xứng đáng với Diệp Hoa cô mà thôi. Loại nữ nhân
ngu xuẩn tự cao tự đại như Diệp An sao xứng với anh ấy cơ chứ.
Triệu Lâm càng nhìn càng thấy thích trước sắc đẹp dịu dàng lương thiện của
Diệp Hoa. Cô không đẹp bằng Diệp An nhưng nhờ khí chất ôn nhu cộng thêm
gương mặt hài hoà thanh tú, cũng có thể xem là một tiểu mỹ nhân. Một
tiểu mỹ nhân dần dần chiếm cứ trái tim của Triệu Lâm hắn lúc nào không
biết.
”Hôm nay anh đến đây mua chút quà mang đến nhà em, bác trai bác gái có ở nhà không” vừa nói Triệu Lâm vừa ôn nhu nhìn Diệp Hoa cứ
như thể đây mới chính là vị hôn thê của hắn vậy.
Diệp Hoa đoán
được một phần nào ý định của hắn liền cất tiếng “Thật là, không biết anh và chị gái có xích mích gì, nhưng hôm qua chị đã dính chút mưa về nhà
trông rất tội nghiệp hơn nữa còn bị ốm, sáng nay chậm chạp mãi mới có
thể xuống lầu dùng bữa cuối cùng sau cả nhà. Chị ấy yêu anh như vậy anh
đừng làm chị ấy đau lòng quá em sẽ rất thương tâm a. Cho dù chị rất ghét em...”
Những câu cuối Diệp Hoa càng nói càng nhỏ, ẩn ý khác gì
Diệp An cậy mình hơi ốm một chút đã thoải mái phóng túng cho phép bản
thân không tôn trọng cấp bậc, dù Diệp An vô tình lạnh nhạt bao nhiêu
Diệp Hoa cô vẫn không để ý mà vẫn toàn tâm toàn ý yêu thương lo lắng
người chị gái kia. Mấy cô bạn đứng cạnh liền thêm vào bênh vực
”Tiểu Hoa cậu quá thiện lương rồi, cô chị gái kia của cậu mới tuần trước còn
bắt cậu quỳ suốt một đêm ở trước cửa phòng phát sốt mấy ngày liền cô ta
còn khinh khỉnh cậu, giờ mới ốm một chút cậu đã lo lắng cho cô ta là sao chứ. Là mình mình đã mắng cô ta máu lạnh vô tình từ lâu rồi còn chịu
đựng tính khí thất thường của cô ta sao”
”Tiểu Khiết... đừng nói
nữa là do mình sai mà, mình không nên làm đổ cốc nước trái cây trước mặt chị ấy khiến chị ấy chê bẩn” Diệp hoa ngoài miệng trách cứ nhưng trong
lòng đã sớm trăm hoa đua nở. Mấy kẻ ngu ngốc này lừa gạt họ một tí mà đã tin sái cổ, đúng là đại ngu ngốc mà. Thật không uổng công cô hay mua
váy vóc và mời họ ăn uống để dễ dàng kết giao hơn.
Triệu Lâm nghe xong liền âm trầm hỏi “Thật vậy sao. Tiểu Hoa đó là lý do khí sắc của
em lúc dự tiệc ở nhà họ Quý kém đến vậy?” Triệu Lâm nhớ lại dáng vẻ yếu
ớt đó của Diệp Hoa trong tâm lại đau một trận. Cô gái dịu dàng lương
thiện tại sao lại có một người chị độc ác đến thế. Ngay cả em gái mình
cũng không nương tình chỉ vì một cốc nước trái cây?.
Tại sao cha hắn chỉ thích Diệp An tính cách điêu ngoa bốc đồng độc ác mà lại không chịu nhìn Diệp Hoa đơn thuần nhẫn nhịn.
Cô gái tên Tiểu Khiết liền nhanh mồm nhanh miệng “Đúng vậy a anh Triệu
Lâm. Không những sau khi biết Tiểu Hoa phát sốt mấy ngày không giảm, cô
ta còn không thèm hỏi thăm một câu lại còn khinh khỉnh Tiểu Hoa ốm chẳng liên quan gì đến cô ta vậy. Hừ, chiếc váy em mua tặng Tiểu Hoa hôm sinh nhật cô ta còn cố tình bắt dùng cái váy đang mặc đó để lau nước trái
cây bị đổ, lau rồi thì sao mặc lại được nữa chứ. Thật đúng quá quắt mà,
chẳng hiểu phong phạm của một tiểu thư thế gia để đâu nữa”
Triệu
Lâm nghe xong liền tái mặt giận giữ “ Tiểu Hoa, sự việc lớn như vậy sao
em lại một mình chịu đựng không nói với anh? Chịu uỷ khuất lớn như vậy
là anh có lỗi đã quá nuông chiều tính khí Diệp An rồi. Xin lỗi mọi người anh muốn đưa Diệp Hoa đi mua chút đồ bồi tội, việc Diệp An gây ra, là
vị hôn phu của cô ấy anh cũng có một phần trách nhiệm, hẹn các em lúc
khác đi cùng nhau vậy”
Nghe xong không những không ai mất hứng mà còn gật đầu đáp ứng nhanh chóng
”Anh mau đưa Tiểu Hoa đi đi a. Dù sao tụi em cũng không còn nhiều đồ lắm đâu. Tiểu Hoa. Tạm biệt” Xong liền ly khai
”Tiểu Khiết. Tiểu Đồng, mọi người thật là...” Diệp Hoa vừa nói vừa gọi với
theo bất đắc dĩ. Chiêu bài việc xấu việc tốt này cách nói hiệu quả nhất
đó là để người khác thay mình kể lại. Không những thu được hiệu ứng
không tồi mà còn dễ dàng tăng hảo cảm của đối phương dành cho mình.
Chiêu thức này Bạch Liên Diệp Hoa đã dùng vô số lần và thành công mĩ
mãn, nên dần dần các tiểu thư thiếu gia trong thành phố D đều nghĩ Diệp
An là kẻ không biết trái phải, diêm dúa loè loẹt suốt ngày gây sự với cô em gái Diệp Hoa đáng thương.
Và cũng chẳng còn ai để tâm việc
thân phận của Diệp Hoa và Hà Như Bình chỉ là kẻ cưới vào cửa danh không
chính ngôn không thuận chưa bao giờ được đặt chân đến nhà chính của gia
tộc họ Diệp cả.
Co những nhân
vật bạn cho rằng sẽ là đá cản đường nhưng lại hóa ra không phải vậy, có
những nhân vật bạn cho là nhân vật tốt giúp đỡ nữ chính, nhưng hóa ra
lại không phải vậy. Mang đến nhiều điều bất ngờ cho bạn đọc chính là mục đích của mình