Trùng Sinh Sủng Hậu

Chương 11

Edit: Tô Hi

Beta: Hoa Tuyết

Khương Huệ hoảng sợ, may là nàng vẫn nhìn chằm chằm vào, thấy thế vội vàng kéo Khương Du ra, lại vươn chân hung hăng đạp Kim Hà một cái, Kim Hà không phòng bị, ngã mạnh trên mặt đất.

Sáp dầu chảy ra đều rơi trên đùi nàng, nóng hổi như dầu cháy, đau nhức ập tới.

Kim Hà hét thảm một tiếng.

Một loạt sự tình xảy ra quá nhanh, lúc này Khương Từ mới lấy lại tinh thần, chạy tới hỏi: “A Huệ, muội không sao chứ?”

Khương Huệ cười: “Đương nhiên muội không sao, có điều A Hà kêu thảm như vậy, giống như có chuyện rồi, ca ca mau đi xem một chút đi.”

Mọi người vây quanh nàng ta, chỉ thấy trên mặt nàng đầy nước mắt.

Khương Quỳnh ôi chao một tiếng: “A Hà, tỷ bị ngọn nến rơi trúng à?”

Nàng vẫn hoàn toàn không biết gì cả.

Khương Du biết vừa rồi là Khương Huệ cứu mình, hoảng sợ nói: “A Huệ, may là muội kéo tỷ, nếu không phải nó đã hắt lên mặt tỷ rồi.”

Nàng lại lo lắng cho Kim Hà, nói với hạ nhân: “Nhanh đỡ A Hà đứng lên, đi tìm đại phu!” Lại trách cứ Khương Quỳnh, “Đều tại muội đi tranh giành đèn của A Hà, muội nhìn xem, giờ hại A Hà thành ra như vậy?”

Khương Quỳnh tất nhiên rất ân hận: “A Hà, đều tại muội không tốt, sớm biết thế, muội sẽ không giành đèn của tỷ, kỳ thực có gì đẹp đâu.”

Kim Hà chỉ khóc, nói cũng không rõ ràng: “Không sao, không sao, được rồi, đau quá.” Nàng vừa nói vừa dùng hai mắt đẫm lệ nhìn mọi người, thấy đều là vẻ đồng tình, chỉ có Khương Huệ là khác thường. Đôi mắt nàng ta còn sáng hơn đèn, tràn đầy giễu cợt, dường như đã nhìn thấu việc nàng làm.

Kim Hà cả kinh, vội vàng cúi đầu xuống, bỗng nhớ tới vừa rồi có người đá nàng, nhất định là Khương Huệ, cả người nàng không khỏi phát lạnh, giống như gặp quỷ vậy.

Khương Huệ cười cười, nhìn sang chân của nàng ta, sáp dầu rơi trên váy, thành một vệt bẩn, thoạt nhìn nàng ta và người nọ rất giống nhau, đều khiến người khác ghê tởm.

Lúc đầu nàng không nghĩ Kim Hà sẽ làm như vậy, may là bản thân chưa từng tin nàng. Nàng chỉ không biết phá hỏng mặt Khương Du thì Kim Hà có lợi gì?

Nàng đi ở phía sau, nhíu mày, đang tập trung suy nghĩ thì bên tai chợt nghe thấy một câu: “Coi chừng vấp ngã.”

Nàng nhất thời cho rằng xuất hiện ảo giác, sao nghe như có tiếng Mục Nhung vậy?

Thấy nàng dường như bị kinh sợ, mắt mở to, Mục Nhung không khỏi cười rộ lên. Vừa rồi hắn nhìn nàng cứu người, lại đạp người kia cũng thật tàn nhẫn, giờ lại lộ ra bộ dạng thế này, thật đáng yêu.

“Nhìn dưới chân ngươi đi.” Hắn nhắc nhở lần nữa.

Khương Huệ cúi đầu nhìn xuống, hóa ra trước mặt có khối đá lớn, chuyển mắt nhìn lên, quả thật là Mục Nhung, nàng bỗng kêu lên: “Ca ca!”

Khương Từ ở ngay phía trước, nghe vậy quay người lại hỏi: “Sao thế?”

“Mục công tử.” Nàng đi phía trước vài bước hỏi, “Là ca ca mời sao?”

Khương Từ nhìn thấy Mục Nhung, cười nói:  “Đương nhiên không phải, nhưng sao Mục công tử lại tới đây?”

Mục Nhung nói: “Hôm nay Tưởng phu tử cũng tới.”

Hắn rất ít khi nói chuyện, nhưng lời này lại có ý tứ.

Khi thả đèn, hai bờ sông có rất nhiều cô nương, quang cảnh tươi đẹp như vậy, công tử trẻ tuổi, ai lại không muốn đến nhìn trộm một chút? Hắn tuy là hoàng tử nhưng vẫn ôm ấp tình cảm thiếu niên.

Khương Từ ha ha cười rộ lên: “Nói đúng thật, nếu muội muội không đến, ca ca cũng đến đây chơi một chút.”

Rõ là đem vô sỉ nói thành phong lưu.

Khương Huệ thầm nghĩ, rõ ràng là đến nhìn lén tiểu cô nương nhà người ta mà! Nàng bước nhanh đi.

Khương từ nói với Mục Nhung vài câu liền cáo từ.

Tới y quán, hai bà tử đỡ Kim Hà ngồi trên ghế, nam nhân đều lui ra ngoài, đại phu cuốn ống quần nàng lên, thấy chỗ đùi nàng máu thịt lẫn lộn, mất đi một miếng da bằng bàn tay, thịt đều lộ ra.

Một cô nương yếu ớt lại phải chịu khổ như vậy, đại phu thấy nàng thật đáng thương, dò hỏi: “Làm sao lại bị thương?”

“Bị nến chảy vào.” Khương Quỳnh cướp lời, “Đại phu, có thể trị khỏi không?”

“Do nến sao?” Đại phu lại nhíu mày, “Bị nến chảy vào sẽ không nghiêm trọng như vậy.”

Mọi người thấy khó hiểu.

Nhưng đều là mấy cô nương, tâm tư mẫn cảm thì mẫn cảm, nhưng không cẩn thận như vậy. Khương Du chỉ nói: “Đại phu, ngài nhanh chữa khỏi cho muội ấy, giờ muội ấy đau đến nỗi không đi được.”

Đại phu trầm ngâm trong chốc lát: “Có thể chữa được nhưng sẽ để lại sẹo.”

Mặt Kim Hà trắng bệch, hoảng sợ nói: “Sẽ để lại sẹo sao?”

Khương Huệ ngạc nhiên, nhếch mày thầm nghĩ, chẳng lẽ cô ta không biết?

Đại phu thở dài: “Lão phu đã tận lực rồi.” Ông gọi người lấy thuốc đến.

Kim Hà không kìm lòng được bật khóc, khóc thút thít không ngừng.

Khương Du thấy khó chịu, nói: “A Hà, là do A Quỳnh làm hại muội, muội yên tâm, trị không được, chúng ta lại mời đại phu giỏi hơn.”

Kim Hà lắc đầu: “Không thể trách A Quỳnh, lúc trước nàng muốn xem, muội cho nàng xem là được rồi, ai ngờ chứ… Là do số muội không tốt, không trách được ai.”

Lời nói của hai người rơi vào trong tai, Khương Huệ thật sự không thể nghe nổi nữa. Nhưng rất khó để vạch trần Kim Hà.

Nàng ra ngoài cửa, nói với Khương Từ: “Vừa rồi ca ca nhìn thấy rõ ràng không, chuyện này là thế nào?”

Khương Từ nói: “Còn không phải là A Quỳnh muốn đuổi theo sao, đường tỷ khuyên bảo, rồi Kim cô nương va vào đường tỷ…”

Vì Kim Hà diễn như vậy nên mọi người đều hiểu thế, ngay cả ca ca nàng cũng vậy.

Khương Huệ nhỏ giọng nói: “Ca ca, nếu muội nói là Kim Hà cố ý, ca ca có tin không?”

“Cái gì?” Khương Từ kinh ngạc.

“Muội sớm đã hoài nghi nàng ta, sao lại đúng lúc ngã gần đường tỷ như vậy, nếu muội chậm một chút, ngọn đèn sẽ rơi vào mặt đường tỷ, trên đời này làm sao có chuyện khéo quá vậy?”

Khương Từ là một người con trai, nói đến ngoan độc, người ta đều nói độc nhất lòng dạ đàn bà, hắn không cách nào lý giải: “Sao Kim cô nương phải làm thế?”

“Có lẽ nàng ghi hận trong lòng chuyện lần trước nhị thẩm nhục mạ Kim thái thái, không muốn gả Du tỷ tỷ cho Kim công tử.” Đây là suy đoán của nàng, chân tướng thế nào thì chỉ có Kim Hà mới biết được.

“Chỉ vì chuyện này?” Khương Từ không tin tưởng nổi, “Muội nói thật chứ?”

“Ca ca không tin muội?” Khương Huệ nhếch mày, “Ca ca thà tin Kim cô nương cũng không tin muội?”

Lúc nàng chất vấn mặt lạnh như băng, Khương Từ vội nói: “Muội là muội muội của ta, muội nói gì, ca ca cũng tin, chẳng qua là ta cảm thấy thật đáng sợ. Con gái… đều như vậy sao?”

Khương Huệ thiếu chút nữa thì đá hắn: “Ca ca!”

“Được rồi, được rồi, ca ca tin muội.” Khương Từ thở ra, “Vậy chúng ta còn cứu nàng ta, chẳng phải là dẫn sói vào nhà?”

“Đúng vậy, cho nên lát nữa chúng ta trở về phải nói cho rõ ràng.” Nàng thương lượng với Khương Từ. Khương Từ gật đầu liên tục.

Vì Kim công tử ở thư viện Ứng thiên đọc sách nên Kim gia thuê một căn viện nhỏ ở trong thành Tống Châu, mấy người họ đưa Kim Hà trở về, thấy nữ nhi bị thương, Kim phu nhân khóc lớn một trận. Nghe nói là do Khương Quỳnh không cẩn thận làm hại, ánh mắt bà dường như có thể giết người.

Nhờ Kim công tử ba lần bảy lượt khuyên nhủ, Kim phu nhân mới tốt hơn một chút.

Về phần Kim lão gia, ông là Huyện thừa, ngày thường đều ở Vu huyện, không thường tới chỗ này.

Khương Du làm trưởng nữ, xin lỗi Kim phu nhân mãi mới đi.

Vốn đang vui vẻ đi thả đèn, cuối cùng lại thành ra như vậy, trong lòng mọi người đều không vui, trở về Khương gia, lão phu nhân hỏi, Khương Du liền kể lại đầu đuôi mọi chuyện.

Hồ thị cáu giận: “Kim Hà đúng là đồ xui xẻo mà!”

Quả nhiên nhị thẩm là một người tàn nhẫn, còn chưa biết đầu đuôi sự việc đã đổ hết lên đầu Kim Hà. Khương Huệ trong lòng nghĩ thầm, bà cũng không nhìn lầm người.

Vì vậy nàng mới sợ mẫu thân bị ức hiếp.

Khương Tế Hiển giận tái mặt nói: “Là A Quỳnh cướp đèn nên làm hại A Hà, thế mà bà nói cái gì đó?”

Lão phu nhân cũng nói: “Đúng vậy, lần này phải nhận lỗi! A Quỳnh, thế nào mà cháu cứ luôn động tay đông chân như thế? Lời nữ phu tử dạy cháu không nghe phải không?”

Tất cả mọi người đều mắng nàng, Khương Quỳnh có chút không vui: “Tuy cháu giành đèn của A Hà, nhưng ngọn nến nguy hiểm như vậy, A Hà nên sớm vứt đi chứ, lại còn giữ trong tay. Nếu không phải A Huệ cứu tỷ tỷ, ngọn nến đó đã rơi vào mặt tỷ tỷ rồi.”

Mọi người lấy làm kinh hãi.

Lão phu nhân nói: “Thật sự có chuyện này?”

Khương Huệ tận dụng cơ hội: “Đúng vậy, may mà cháu luôn đi theo đường tỷ, nếu không cũng không cứu được, đại phu nói, A Hà bị thương không giống như do bị nến chảy vào người, như là có trộn thêm gì đó.”

Sắc mặt Hồ thị cực kỳ khó coi, nghiến răng nói: “Được lắm, Kim Hà thật quá ngoan độc, thế mà lại muốn hại A Du của ta!”

“Không được nói bậy.” Lão phu nhân rất khiếp sợ, Kim công tử đã khiến bà thất vọng rồi, hôm nay Kim Hà cũng như vậy sao? Thế nhưng thường ngày bà một chút cũng không nhận ra.

Khương Từ nháy mắt ra dấu với Khương Huệ, lúc này nói: “Cháu ở xa nhìn thấy, đúng là Kim cô nương giơ đèn lên cao, người bình thường sắp ngã xuống làm sao còn giơ đồ vật lên cao nữa? Khi đó người ta chỉ lo tìm thứ đỡ lấy, trong tay có cái gì, chắc chắn cũng sẽ buông xuống, hành động này của Kim cô nương có chút kỳ lạ.”

Suy luận này rất logic, mọi người suy nghĩ một chút, đều gật đầu.

Lão phu nhân không nói gì một lúc lâu.

Ngược lại Khương Tế Hiển nói: “Muốn biết rõ thì cũng dễ thôi. Kim cô nương chẳng phải bị thương sao, ngày mai mời một danh y cho nàng, vết thương có phải do nến hay không, chỉ cần nhìn là biết.”

Vẫn là tướng công thông minh, Hồ thị tán dương: “Biện pháp này của lão gia rất tốt, ta không tin nàng có thể giấu giếm được!”

Mọi người ngươi một câu, ta một câu, chỉ có Khương Du luôn trầm mặc. Nàng không ngờ nàng tin tưởng Kim Hà như vậy thế nhưng Kim Hà lại hại nàng. Nàng không thể tin, nàng chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, không kìm lòng được rơi lệ. Nàng và Kim Hà làm bằng hữu lâu như vậy, các nàng tốt với nhau như vậy, thậm chí không có chuyện gì là không nói với nhau!

Nàng lắc đầu, nhất định là giả.

Nếu tất cả đều là giả dối, nàng làm sao còn có thể tin tưởng người khác đây?

Nàng cúi thấp đầu, mất hết tinh thần. Khương Huệ nhìn nàng, dường như thấy mình trong đó. Năm ấy, nàng cũng vậy, nàng cho rằng có thể dựa vào người khác, nhưng không có ai cả.

Trên đời này, ngoại trừ người thân, cũng chỉ có thể tin tưởng chính mình.

Nàng đi tới, đưa khăn tay cho Khương Du.
Bình Luận (0)
Comment