Nàng ngước mặt nhìn lên, đôi mắt hơi mở to, dừng như không ngờ lại gặp hắn.
Khóe miệng Mục Nhung cong lên: “Quả nhiên muội còn ở đây, thật nghe lời.”
Khương Huệ cau mày lại.
Nghe lời?
Chỉ là không tìm được cơ hội đi mà thôi, ai nghe lời hắn chứ?
Nhưng thôi, với thân phận của hắn mình không thể hơn thua với hắn được.
Nàng hỏi: “Mục Công tử, lúc huynh tới đây, thị vệ bên ngoài còn nhiều không?”
“Tạm thời đi nơi khác rồi, muội đi theo ta.”
Hắn dẫn nàng vòng qua một đường tránh thị vệ, từ cánh cửa bên hông đi ra ngoài, đi tới một lối đi chật hẹp.
Khương Huệ thấy sắp ra khỏi hành phủ thì thở phào nhẹ nhõm.
Mục Nhung nói: “Còn một đoạn nữa, muội đi ra ngoài, là về nhà được.”
Khương Huệ nghe vậy vô cùng kinh ngạc, thì ra hắn quay lại là để tìm nàng.
Dù nàng không dám nói hiểu rõ Mục Nhung hoàn toàn, nhưng cũng được năm sáu phần, hắn không phải là một người sẵn lòng vì người người khác mà lãng phí thời gian.
Đặc biệt là người vô dụng.
Chẳng hạn như nàng.
Thế nhưng nàng không có điểm nào để Mục Nhung lợi dụng. Vậy chuyện gì đã xảy ra? Nàng không hiểu vì sao, nên đi phía sau, cách hắn ba bước.
Khoảng cách này không xa cũng không gần.
Lúc này trên lối đi không có ai, rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng bước chân của hai người. Ánh mặt trời rọi xuống khiến cái bóng hai người chồng lên nhau.
Khương Huệ bỗng nhớ tới đời trước, hắn cũng hay cùng nàng tản bộ trong hoa viên thế này, một trước một sau, hắn luôn có chút cách xa, khi đó lúc đầu nàng rất thích hắn, nên hơi lớn gan bước lên nắm tay hắn. Hắn cũng không hề trách mắng nàng. Sau lần đó, nàng cực kỳ vui mừng, hy vọng nhiều chuyện. Ngốc nghếch đến đáng thương.
Nàng cười tự giễu, bây giờ mới cảm thấy mình thật ngốc, thân phận hắn như thế, sao lại có thể thật lòng thích nàng? Cũng không biết khi đó bản thân nghĩ như thế nào.
Có lẽ là do hắn quá anh tuấn? Gương mặt đó quả thực rất đẹp, nhưng nhìn lâu cũng chỉ thế mà thôi. Sau này thì càng nhìn lại càng đáng ghét.
Nàng trề môi, nhìn thấy trên mặt đất có khối đá to, hận không thể đá lên đó, hung hăng đập bể nó cho hả giận.
Ai ngờ lúc này Mục Nhung bỗng xoay người lại. Nàng giật mình hoảng sợ, nét mặt cứng đờ.
Mục Nhung ngưng mắt nhìn nàng một cái rồi nói: “Muội qua đây, ta có chuyện muốn hỏi muội.”
Lại là giọng điệu ra lệnh.
Khương Huệ cau mày đi qua: “Chuyện gì?”
“Về chuyện Chu vương, nhị thúc muội đã nhắc nhở muội sao?”
Hắn luôn cảm thấy, Khương Huệ không có khả năng quan sát được những tình huống đó, cô nương ở tuổi này cho dù có thông minh thế nào đi nữa, thì phần lớn đều suy nghĩ làm sao có thể gả cho một người chồng tốt, làm sao lại nhạy cảm như vậy.
Khương Huệ thật muốn liếc hắn một cái, thế nhưng nàng lại rất thành thật nói: “Là nhị thẩm nói nhị thúc vì chuyện Chu vương và Chu vương phi tới đây mà rất phiền muộn, vì vậy ta mới để ý.”
Vậy cũng thật thông minh, Mục Nhung nói: “Muội làm đúng lắm.”
Khương Huệ nhéo nhéo tay mình trong ống tay áo: “Kỳ thực ta cũng có một chuyện hiếu kỳ, Mục Công tử trốn ở hành phủ là do Mục lão gia dặn dò sao? Ừm, hay là Tưởng phu tử dặn?”
Mục Nhung ngẩn ra, lập tức nghiêm mặt nói: “Chuyện này không liên quan đến muội.”
Không liên quan là tốt nhất, Khương Huệ nghĩ thầm, nàng cũng không muốn có quan hệ gì tới hắn cả, nên dự định cáo từ.
Nào ngờ Mục Nhung lại lên tiếng: “Chuyện muội gặp ta hôm nay, tuyệt đối không thể tiết lộ với ai.”
Khương Huệ chợt dừng bước lại. Nàng đã hiểu! Thì ra hắn quay lại là để nói chuyện này, thì ra là sợ nàng nói cho người khác biết, chứ không phải thật tâm tìm nàng.
Khương Huệ không kìm lòng được giọng nói có chút trào phúng: “Xem ra Mục công tử không thể cho ai biết bí mật này được, nhưng Mục công tử yên tâm, tiểu nữ từ trước đến nay luôn ăn nói cẩn thận.”
Nói xong nàng nhấc chân muốn đi, nhưng cánh tay chợt nóng lên, hắn đã nắm lấy cánh tay nàng.
“Ta vừa cứu muội ra, muội không nói một câu cảm ơn sao?”
Lực kéo hơi mạnh làm nàng ngã sang một bên, phải dựa lưng vào tường mới đứng vững được, thật vất vả mới đứng thẳng lại, thì phát hiện hắn đã đứng gần trong gang tấc, thân thể cao to chặn ánh sáng lại, tạo một cái bóng ở trên mặt nàng.
Một cảm giác áp bách cuốn tới. Khương Huệ đưa tay phải đẩy hắn ra. Nhưng lại đụng tới ngực hắn, cảm giác nóng ấm khiến nàng giật mình rụt tay lại.
Nàng trách cứ: “Huynh còn sợ ta sẽ nói ra sao?”
Vốn là oán trách, nhưng khi thanh âm này cất lên lại mang theo chút hờn dỗi.
Mục Nhung đưa mắt nhìn gò má ửng hồng của nàng, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Thì ra là trách hắn không thật tâm cứu nàng.
Nhìn thấy hắn nở nụ cười, Khương Huệ nhất thời ngơ ngẩn.
Bình thường hắn rất lạnh lùng, không hay cười, bây giờ hắn nở nụ cười, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, vừa ôn nhu lại có phần ngọt ngào, khiến người khác chỉ cần liếc mắt nhìn cũng có thể rơi vào đó.
Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn, cắn răng nói: “Mục Công tử, nếu huynh muốn ta cảm ơn, thì ta đây xin cảm ơn huynh!”
Nàng nghiêng đầu như vậy, làm nửa bên mặt lộ ra trước mắt hắn. Cái mũi thanh tú càng có vẻ cao thẳng hơn, lông mi cong cong, nhẹ nhàng run run, đôi môi đỏ mọng dù đang tức giận, nhưng lại vểnh lên, tạo một độ cong rất mê người, khiến người ta muốn âu yếm.
Hắn hơi cúi đầu đến.
Cảm nhận được hơi thở của hắn, thân thể Khương Huệ hơi căng thẳng, nhanh chóng đưa tay che môi lại, mắt trợn thật lớn, giọng với hơi mơ hồ: “Ngươi, ngươi…”
Thấy nàng thật sự giật mình, Mục Nhung lui về phía sau một bước: “Nhìn thấy chưa, nếu muội nói ra, ta sẽ không tha cho muội đâu.”
Cái gì? Dùng cái này để đe dọa nàng? Khương Huệ dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ nhìn hắn.
Nàng tránh khỏi người hắn, nhanh chóng chạy đi như một con thỏ trốn khỏi mãnh thú.
Mục Nhung nhìn nàng, không kìm lòng được lại cười rộ lên. Hắn đưa tay sờ sờ môi mình. Thiếu chút nữa…
Chẳng biết thực sự hôn một cái sẽ có tư vị thế nào. Hắn dừng chân chốc lát rồi xoay người rời đi.
Khương Huệ nhanh chóng đi về, rất nhanh thì đến Khương phủ.
Người gác cổng nhìn thấy nàng, vui vẻ nói: “Nhị cô nương, cuối cùng ngài cũng đã trở về, lão gia và lão thái thái lo lắng muốn chết.”
“Ta sẽ vào gặp họ, còn chỗ nhị thúc, ngươi đến hành phủ báo một tiếng, nói ta đã từ một con đường khác về đến nhà.”
Người gác cổng lập tức đi.
Lương thị hay tin này, gấp đến độ đều phát khóc, nhìn thấy Khương Huệ liền bước đến ôm lấy nàng: “A Huệ, con không sao chứ, rốt cuộc con đã đi đâu vậy?”
Khương Huệ nói: “Trên đường gặp phải đạo phỉ, nên con tìm chỗ trốn, sau đó vẫn không dám ra ngoài.”
“Haizzz, nha đầu kia a, mau đi xin lỗi tổ phụ tổ mẫu và nhị thẩm con đi, cả gia đều đang lo lắng cho con đấy, sau này con phải cẩn thận một chút biết chưa.”
Khương Huệ vội vàng đi xin lỗi.
Mọi người lại không nói gì, chỉ có lão thái thái nói: “Rốt cuộc con tìm nhị thúc làm chi?”
Thì ra là vừa rồi Kim Quế ngân Quế bị hỏi tới, đã sợ hãi nói ra tất cả. Nhất thời Khương Huệ chẳng trả lời thế nào.
Vừa hay Khương Tế Hiển trở về, nghe nói như thế, liền gọi Khương Huệ vào thư phòng.
Khương Huệ cười nói: “Cảm ơn nhị thúc đã phái người tìm con, thật phiền nhị thúc.”
Khương Tế Hiển cũng rất nghiêm túc, nói: “Kin Quế Ngân Quế không dám nói dối sao, vậy con thực sự đi tìm ta sao? Là vì chuyện gì?”
Khi đó nữ quyến đều ở đây nghe xướng khúc, chỉ có Khương Huệ hành động như vậy, làm sao ông không thấy lại được.
Khương Huệ cũng không giấu diếm, đem chân tướng nói ra hết, chỉ lượt bỏ chuyện gặp phải Mục Nhung: “Cháu vốn muốn đi báo cho nhị thúc biết chuyện này, sau vì trốn sau cây nham quế, nên rốt cuộc không đi ra được, phải chờ đến khi hộ vệ đi bớt, cháu mới tìm được đường ra khỏi hành phủ.”
Khương Tế Hiển vô cùng kinh ngạc, hắn đưa mắt dò xét Khương Huệ một lúc.
Phải biết rằng, kế hoạch lần này của Chu vương và Chu vương phi rất kín đáo, nếu người của ông có chút đầu mối, căn bản cũng sẽ không phát hiện ra, vậy mà đứa cháu gái này có thể nhận ra.
Thông minh thế này thực sự khiến ông vô cùng ngạc nhiên.
“A Huệ, con rất thông minh, chỉ có điều làm việc thiếu cẩn thận, may mà không bị thị vệ phát hiện, nếu không thì sẽ được một mất mười, sau này nếu lại gặp phải việc này, con nhất định phải suy nghĩ cẩn thận trước khi hành động.”
Khương Huệ nói: “Con sẽ nhớ kỹ lời nhị thúc dạy.” Nàng dừng lại một lúc, rồi đắn đo nói, “Đạo phỉ đó thực sự là do Chu vương phái đến sao ạ, ông ấy có gì ý đồ gì hay sao?”
“Tất nhiên là có ý đồ.” Khương Tế Hiển phủ vuốt cằm một cái, “May là mấy ngày trước ta nhận được một phong mật thư, nên đã âm thầm sắp xếp nhân thủ, nếu không thì chỉ sợ khó thoát một kiếp.”
“Mấy ngày trước?” Khương Huệ lấy làm kinh hãi.
Khương Tế Hiển khoát khoát tay: “Con đã bình yên vô sự, nhị thúc cũng yên tâm, đi ra ngoài trước đi.”
Rốt cuộc cũng là một con bé, ông không thể thật sự nói chuyện triều chính với nàng được.
Khương Huệ không khỏi thất vọng, thầm nghĩ, thì ra mấy ngày trước nhị thúc đã biết, đó không phải là hữu kinh vô hiểm*? Vậy không phải nàng đã làm chuyện vô ích rồi sao?
(*)Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểmNgười gửi mật thư rốt cuộc là ai?
Là Mục Nhung sao?
Nhưng nếu hắn đã biết có chuyện xảy ra sinh, thì còn trốn trong vương phủ làm gì?
Khương Huệ đau đầu, nhớ tới những lời khi nãy hắn nói với mình, lại thấy căm tức.
Vốn có cho rằng Mục Nhung hai mươi bốn tuổi đã rất đáng ghét rồi, ai ngờ Mục Nhung mười tám tuổi càng hỗn trướng hơn!
Nàng trở về phòng, tắm rửa một trận, liền đi nghỉ ngơi.
Này vừa nằm xuống đã ngủ thẳng đến chiều, khi tỉnh lại liền nhìn thấy Bảo nhi, đang ăn cái gì đó trong cái chén nhỏ, nàng cúi đầu nhìn, là tôm nướng lột vỏ.
Tôm nướng lột vỏ tươi ngon khiến người ta chảy nước miếng, lớp mỡ áo xung quanh, nướng trên lưới thép, hương vị thơm ngon không gì sánh được.
Khương Huệ vừa tỉnh thì đã đói bụng, năn nỉ nói: “Bảo nhi, Bảo nhi, mau gắp cho tỷ một miếng đi.”
Bảo nhi đút cho nàng một miếng.
Khương Huệ ăn đến mặt mày rạng rỡ, rồi đứng dậy mặc quần áo.
Sau đó hai người cùng nhau ra ngoài.
Khương Quỳnh thấy tôm nướng bóc vỏ cũng muốn ăn.
Khương Du cau mày: “Bảo nhi còn nhỏ, dễ bị đói, nên hay ăn vặt, vậy mà các ngươi cũng tranh với nàng? May mà Bảo nhi ngoan, mới cho các ngươi.”
Khương Quỳnh ha ha cười rộ lên: “Đúng rồi đúng rồi, tỷ biết Bảo nhi là tốt nhất, chúng ta không ăn nữa.” Nói xong nàng lại kéo Khương Huệ, “Hôm nay sợ bóng sợ gió một hồi, thiếu chút nữa cho rằng tỷ đã bị bắt đi làm áp trại phu nhân rồi, hay là chúng ta ra ngoài chơi một chút đi?”
“Chơi cái gì mà chơi, bên ngoài rất loạn, còn đang truy bắt đạo phỉ đó.” Khương Du cũng phải đau đầu với cô muội muội này.
Lúc này Kim Quế lại nói: “Cô nương, bên ngoài có một công tử nói muốn gặp người.”
Khương Huệ sửng sốt: “Ai?”
“Người đó nói là họ Ninh.”
Khương Du và Khương Quỳnh đều tò mò nhìn qua.
Ninh Ôn!
Khương Huệ lập tức đứng lên: “Đi.”
Khương Du ngăn nàng: “A Huệ, muội không nhớ tổ mẫu đã nói gì sao, làm sao còn có thể tùy tiện ra ngoài gặp gỡ công tử khác như vậy?”
“Việc quan trọng, muội không gặp không được, các người nhớ giữ bí mật cho muội nha, đây là việc lớn liên quan đến sự hưng thịnh của hiệu thuốc!” Khương Huệ cực kỳ hưng phấn, thoáng cái đã đi ra ngoài.