(Bảo nhi với đại ca chơi đèn đây)Edit: Hoa Tuyết
Beta: Riêng
Mục Nhung để mặc tay nàng chạm vào, nhưng chỉ vừa đụng tới, nàng đã rụt tay về.
Khương Huệ vô cùng khiếp sợ, sau một lúc hoảng hốt mới nghiêm mặt nói: “Nếu điện hạ chỉ vì chuyện này, vậy tiểu nữ xin cáo từ.”
Ban đầu nàng tưởng là chuyện của Khương gia, dù sao lần trước Chu vương mưu phản Mục Nhung còn nghiêm túc hỏi han, ai ngờ hắn lại nói mấy lời mê sảng này.
Sao hắn có thể cưới nàng được chứ? Hơn nữa cho dù là vương phi nàng cũng không muốn làm, nàng có gả cho ai cũng đều tốt hơn gả cho Mục Nhung, gả vào gia đình bình thường thì có thể sống thanh thản ổn định, còn theo hắn thì sẽ rất khó khăn cũng sẽ thấy khó chịu, còn nếu nạp nàng làm thiếp thì chắc chắn trong phủ sẽ gà bay chó sủa.
Mục Nhung biết nàng không tin, chỉ nói: “Nhờ phúc của tổ tiên nàng đấy.” Khương Huệ trề môi, thầm nghĩ ai thèm chứ, nói cứ như nàng có phúc phần lắm vậy nhưng nàng.
Với thân phận của nàng, vốn không xứng làm vương phi của hắn, có điều hắn đã quyết tâm thì không có gì là không làm được, dù sao sống trong phú quý và phải cưới một người mình không thích thì ngày ngày đối mặt cũng sẽ thấy khó chịu, còn nếu nạp nàng làm thiếp thì chắc chắn trong phủ sẽ gà bay chó sủa nhất định hắn sẽ thẹn quá hóa giận, đến lúc đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì nên nàng lập tức nói.
Hắn đã suy nghĩ rất nhiều ngày, vì vậy hôm nay mới nói chuyện này với nàng không ra vui hay buồn, Mục Nhung khẽ nhếch mày, hận không thể lại kéo nàng vào trong lòng.
Khương Huệ trề môi, thầm nghĩ ai thèm chứ, nói cứ như nàng có phúc phần lắm vậy nhưng nàng đã có kinh nghiệm, Mục Nhung chỉ thích ăn mềm không ăn cứng, nếu chống cự nhất định hắn sẽ thẹn quá hóa giận, đến lúc đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì nên nàng lập tức nói: “Điện hạ nói phải.” Hắn không làm vậy, thầm nghĩ sau này lấy nàng về nhà rồi đến khi đó muốn thế nào chẳng được.
Nghe không ra vui hay buồn, Mục Nhung khẽ nhếch mày, hận không thể lại kéo nàng vào trong lòng mình lần nữa, nhưng cuối cùng hắn không làm vậy, thầm nghĩ sau này lấy nàng về nhà rồi đến khi đó muốn thế nào chẳng được trong nhà tránh họa à, Khương Huệ nhếch mày sao điện hạ biết? Chẳng lẽ điện hạ phái người theo dõi.
Dù sao ở Vệ gia cũng không tiện ra ngoài thì có người theo đuôi, hẳn là Hà phu nhân còn chưa hết hy vọng, dạo này đừng đi lung tung.
Khương Huệ cúi người một cái rồi quay đi chuyện như vậy hắn còn cho là đúng, thật không biết ngượng, Khương Huệ lười nói thêm.
Hắn căn dặn: “Hôm nay nàng ra ngoài thì có người theo đuôi, hẳn là Hà phu nhân còn chưa hết hy vọng, dạo này đừng đi lung tung.”
Muốn nàng ở trong nhà tránh họa à, Khương Huệ nhếch mày: “Sao điện hạ biết? Chẳng lẽ điện hạ phái người theo dõi ta à?” Khương Huệ lười nói thêm, coi như là nuôi chó thôi, để Mục Nhung theo dõi vẫn tốt hơn là Hà phu nhân.
Mục Nhung thản nhiên nói: “Bản vương là vì bảo vệ nàng.” Nghĩ đến điều này, đến bây giờ Khương Huệ vẫn không dám tin tưởng, nàng bước nhanh trở về.
Làm chuyện như vậy hắn còn cho là đúng, thật không biết ngượng, Khương Huệ lười nói thêm, coi như là nuôi chó thôi, để Mục Nhung theo dõi vẫn tốt hơn là Hà phu nhân tiểu thư, chuyện tốt thế này, nếu báo cho biết lão gia và lão phu nhân hay, không biết họ sẽ.
Hắn chưa từng muốn lấy mạng mình, hôm nay còn muốn cưới nàng làm vương phi. Nghĩ đến điều này, đến bây giờ Khương Huệ vẫn không dám tin tưởng, nàng bước nhanh trở về chắc chắn sẽ bị người khác chê cười, còn nữa, chuyện hôm nay là gặp gỡ lén lút, làm sao có thể nói ra?
Kim Quế vui mừng hớn hở, đã sớm quên đi sự sợ hãi ban đầu, nói nhỏ: “Tiểu thư, chuyện tốt thế này, nếu báo cho biết lão gia và lão phu nhân hay, không biết họ sẽ vui mừng đến thế nào.” Nô tỳ nhất định sẽ giữ miệng giữ mồm. Nhưng trong lòng nàng vẫn rất chờ mong, nếu tiểu thư nhà mình.
Khương Huệ lạnh mặt cảnh cáo: “Ngươi nhất định không được tiết lộ chút tin tức nào, tam hoàng tử là ai chứ, hắn có thể lấy ta mới lạ đó, hơn nữa chỗ hoàng hậu cũng sẽ gây khó dễ. Nếu nói ra chắc chắn sẽ bị người khác chê cười, còn nữa, chuyện hôm nay là gặp gỡ lén lút, làm sao có thể nói ra?” Mục Nhung thì sẽ trở thành vương phi đó, trên đời này ngoài vợ hoàng đế còn có ai tôn quý hơn sao?
Kim Quế thấy cũng phải, vội vàng nói: “Nô tỳ nhất định sẽ giữ miệng giữ mồm.” Nhưng trong lòng nàng vẫn rất chờ mong, nếu tiểu thư nhà mình gả cho Mục Nhung thì sẽ trở thành vương phi đó, trên đời này ngoài vợ hoàng đế còn có ai tôn quý hơn sao? Vệ Linh Lan nhìn thấy Khương Huệ, ánh mắt cũng có chút không tốt, nhưng nàng ta không biết.
Đương nhiên là không có! Vừa rồi không thấy Khương Huệ đâu, nàng đã vội vã phái người đi tìm, kết quả mấy nô tỳ chia nhau đi.
Nàng thầm cầu khẩn trong lòng nói đến chuyện này, vừa có nha hoàn đến báo tin cũng xảy ra chuyện, dường như có người xông vào vườn.
Hai người vòng qua nửa hoa viên mới quay về, Vệ Linh Lan nhìn thấy Khương Huệ, ánh mắt cũng có chút không tốt, nhưng nàng ta không biết đã xảy ra chuyện gì không có khả năng lớn như vậy, nàng ta là một cô gái sao có thể làm được những chuyện đó?
Vừa rồi không thấy Khương Huệ đâu, nàng đã vội vã phái người đi tìm, kết quả mấy nô tỳ chia nhau đi tìm thì có đến ba người bị đánh ngất xỉu, không nói đến chuyện này, vừa có nha hoàn đến báo tin cũng xảy ra chuyện, dường như có người xông vào vườn chứng cứ, không thể làm gì được, chỉ đoán nhất định là Khương Huệ lại dụ dỗ Mục Nhung.
Nhưng chắc chắn Khương Huệ không có khả năng lớn như vậy, nàng ta là một cô gái sao có thể làm được những chuyện đó? Vệ Linh Lan tâm tư linh hoạt, hơi hoài nghi hai người kia đã lén gặp nhau, nhưng lại không có chứng cứ.
Chẳng lẽ là Mục Nhung? May là Nhị cô nương bình an trở về, vừa rồi ở đây xảy ra vài chuyện, ta còn sợ nhị tiểu thư gặp phải đấy.
Vệ Linh Lan tâm tư linh hoạt, hơi hoài nghi hai người kia đã lén gặp nhau, nhưng lại không có chứng cứ, không thể làm gì được, chỉ đoán nhất định là Khương Huệ lại dụ dỗ Mục Nhung của cô thật đẹp, ngay cả một người như ta còn nhìn mê mẩn nên sơ ý đi lạc, phiền mọi người phải lo lắng rồi.
Vì vậy nàng hết sức ân cần nói: “May là Nhị cô nương bình an trở về, vừa rồi ở đây xảy ra vài chuyện, ta còn sợ nhị tiểu thư gặp phải đấy.” Vệ Linh Lan thấy nàng không chút chột dạ, thầm nghĩ da mặt người này cũng thật dày, che giấu không chút.
Khương Huệ sắc mặt không thay đổi, cười một cái nói: “Phong cảnh trong phủ các cô thật đẹp, ngay cả một người như ta còn nhìn mê mẩn nên sơ ý đi lạc, phiền mọi người phải lo lắng rồi.” Muội thật sự làm ta và A Quỳnh hoảng sợ đấy, lần trước ở hành phủ cũng vậy, bình thường muội thông minh.
Vệ Linh Lan thấy nàng không chút chột dạ, thầm nghĩ da mặt người này cũng thật dày, che giấu không chút sơ hở nào, nàng xoay người đi, không muốn nhiều lời nữa, dù sao thời gian cũng còn dài mà này có thể trách nàng được sao, lần nào cũng có chuyện đặc biệt quan trọng cả, Khương Huệ thở dài.
Khương Du nhỏ giọng nói với Khương Huệ: “Muội thật sự làm ta và A Quỳnh hoảng sợ đấy, lần trước ở hành phủ cũng vậy, bình thường muội thông minh lắm mà, sao luôn thích chạy lung tung như thế.” Hồ thị cùng Vệ nhị phu nhân mới trở lại, nhìn thấy canh giờ không sớm, liền dẫn các nàng hồi phủ.
Điều này có thể trách nàng được sao, lần nào cũng có chuyện đặc biệt quan trọng cả, Khương Huệ thở dài, cười nói: “Lần sau sẽ không như vậy nữa.” Thẩm Ký Nhu rất thích Khương Huệ, lôi kéo nàng nói: “Lần tới ta mời cô tới nhà ta làm khách nhé.”
Mọi người lại ngồi một lúc, Hồ thị cùng Vệ nhị phu nhân mới trở lại, nhìn thấy canh giờ không sớm, liền dẫn các nàng hồi phủ vì dì của Vệ đại phu nhân là hoàng thái hậu, xem thường người khác cũng bình thường.
Thẩm Ký Nhu rất thích Khương Huệ, lôi kéo nàng nói: “Lần tới ta mời cô tới nhà ta làm khách nhé.” Phu nhân chỉ nói mấy câu, cao ngạo hơn Vệ nhị phu nhân rất nhiều, nếu đã như thế còn mời chúng ta đến làm gì.
Khương Huệ đương nhiên đáp ứng bình thường, lại nói, chẳng phải thiệp mời là được gửi dưới danh nghĩa của Vệ nhị tiểu thư sao.
Đến khi về phủ, lão phu nhân hỏi chuyện, Hồ thị nói: “Vệ đại phu nhân chỉ nói mấy câu, cao ngạo hơn Vệ nhị phu nhân rất nhiều, nếu đã như thế còn mời chúng ta đến làm gì chứ.” Tống châu học tập, thật làm con giật mình luôn, hơn nữa ngài ấy còn là bạn học của A Từ đấy ạ!
“Bởi vì dì của Vệ đại phu nhân là hoàng thái hậu, xem thường người khác cũng bình thường, lại nói, chẳng phải thiệp mời là được gửi dưới danh nghĩa của Vệ nhị tiểu thư sao.” Đúng rồi, mẫu thân, chúng con ở Vệ gia nhìn thấy tam hoàng tử, thì ra trước đây ngài ấy đến Tống châu học.
Hồ thị thầm nghĩ, điều này cũng phải bà suy nghĩ một chút rồi quay đầu sang nhìn Khương Du, biết đâu có thể có một mối lương duyên tốt.
Bà nhớ tới chuyện hôm nay, dịch người tới, vô cùng kinh ngạc nói: “Đúng rồi, mẫu thân, chúng con ở Vệ gia nhìn thấy tam hoàng tử, thì ra trước đây ngài ấy đến Tống châu học tập, thật làm con giật mình luôn, hơn nữa ngài ấy còn là bạn học của A Từ đấy ạ!” Nhưng nghe nói hình như tam hoàng tử sẽ lấy Thẩm Ký Nhu, bây giờ cũng không tới phiên.
Bà cực kỳ hối hận, nếu biết trước như thế bà nhất định phải bảo Khương Chiếu kết giao với hắn, thực sự đã bỏ qua cơ hội tốt trước mắt, bà suy nghĩ một chút rồi quay đầu sang nhìn Khương Du, biết đâu có thể có một mối lương duyên tốt tam hoàng tử đã đến tuổi này mà còn ở lại kinh thành, đủ để tạo thành mối đe dọa cho thái tử.
Nhưng nghe nói hình như tam hoàng tử sẽ lấy Thẩm Ký Nhu, bây giờ cũng không tới phiên nhà bọn họ nữa rồi hiểu hỏi chẳng lẽ tam hoàng tử đó đã giấu họ giấu tên sao, ta chưa từng nghe thấy tin tức gì cả.
Mọi người nghe xong đều rất giật mình cũng chỉ biết tam hoàng tử rất thích du sơn ngoạn thủy, lại không biết ngài ấy từng đến Tống Châu đấy.
Khương lão gia khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ tam hoàng tử đó đã giấu họ giấu tên sao, ta chưa từng nghe thấy tin tức gì cả.” Khương Từ trở về từ trường thi, sau đó cũng nhanh chóng biết được chuyện này, vội vàng chạy tới.
“Đương nhiên rồi ạ.” Khương Tế Hiển nói, “Con cũng chỉ biết tam hoàng tử rất thích du sơn ngoạn thủy, lại không biết ngài ấy từng đến Tống Châu đấy.” Xem ra ánh mắt của ta thật tốt, vốn đã cảm thấy sau này cậu ta nhất định sẽ có tiền đồ sáng lạn.
Hiện tại tam hoàng tử đã đến tuổi này mà còn ở lại kinh thành, đủ để tạo thành mối đe dọa cho thái tử, ông mơ hồ cảm thấy tương lai triều đình sẽ phải trải qua một trận sóng gió lớn cứu hoàng thượng mà bị thương ở Dương Châu, bây giờ có thể đi ra ngoài chắc là thương thế đã lành.
Khương Từ trở về từ trường thi, sau đó cũng nhanh chóng biết được chuyện này, vội vàng chạy tới nói hỏi Khương Huệ, “Người mà muội nhìn thấy thực sự là cậu ta sao?” Thì ra hắn cũng đến Dương Châu, thảo nào khi đó phải về kinh gấp, đúng rồi.
“Còn có thể lầm sao, dĩ nhiên là thật.” Cảm thấy thật buồn cười, nhất định là cố ý muốn lập công, tâm tư hắn vẫn luôn âm trầm như vậy.
Khương Từ ngồi xuống ghế dựa, bỗng cười nói: “Xem ra ánh mắt của ta thật tốt, vốn đã cảm thấy sau này cậu ta nhất định sẽ có tiền đồ sáng lạn, ai ngờ cậu ta lại thật sự là long tử long tôn, hơn nữa còn là Hành Dương vương. Gần đây ta có nghe mấy thư sinh nói về cậu ta, hình như không lâu trước đó vì cứu hoàng thượng mà bị thương ở Dương Châu, bây giờ có thể đi ra ngoài chắc là thương thế đã lành.” Có điều chắc thương thế lần này của hắn nhẹ hơn trước kia nhiều, kiếp trước khi cùng hắn triền miên.
Thì ra hắn cũng đến Dương Châu, thảo nào khi đó phải về kinh gấp, đúng rồi, Khương Huệ cảm thấy thật buồn cười, nhất định là cố ý muốn lập công, tâm tư hắn vẫn luôn âm trầm như vậy có một vết thương dài chừng năm tấc, trông rất đáng sợ, có thể thấy ban đầu nó rất nghiêm trọng.
Có điều chắc thương thế lần này của hắn nhẹ hơn trước kia nhiều, kiếp trước khi cùng hắn triền miên nàng đã nhìn thấy thân thể hắn, trên ngực có một vết thương dài chừng năm tấc, trông rất đáng sợ, có thể thấy ban đầu nó rất nghiêm trọng từng có quan hệ rất tốt, nhưng bây giờ lại chênh lệch lớn như vậy, chỉ sợ đến gặp mặt cũng khó.
Khương Từ buồn bã nói: “Không biết ta còn có cơ hội nói chuyện với cậu ta nữa không.” Khương Từ than thở một tiếng: “Nếu ta thi đậu thì cơ hội gặp gỡ sẽ lớn hơn một chút.”
Hai người vốn là bạn học, từng có quan hệ rất tốt, nhưng bây giờ lại chênh lệch lớn như vậy, chỉ sợ đến gặp mặt cũng khó kết quả thôi. Hôm nay là Trung thu, chúng ta đừng lo nghĩ về mấy chuyện này, đi chơi vui vẻ một trận đi.
Khương Huệ an ủi: “Còn phải xem duyên phận thế nào nữa.” Thi cử xong rồi, giờ đừng nghĩ tới nó nữa, sẽ nhanh có kết quả thôi. Hôm nay là Trung thu.
Khương Từ than thở một tiếng: “Nếu ta thi đậu thì cơ hội gặp gỡ sẽ lớn hơn một chút.” Lời này rất hào hiệp thoải mái, Khương Từ cười rộ lên: “Đi, bế Bảo Nhi đến đây.”
Khương Huệ cười nói: “Thi cử xong rồi, giờ đừng nghĩ tới nó nữa, sẽ nhanh có kết quả thôi. Hôm nay là Trung thu, chúng ta đừng lo nghĩ về mấy chuyện này, đi chơi vui vẻ một trận đi.” Khương Huệ lập tức đi tìm Bảo Nhi. Đến khi các nàng đi tới hoa viên, đã thấy Khương Từ bảo gã sai.
Lời này rất hào hiệp thoải mái, Khương Từ cười rộ lên: “Đi, bế Bảo Nhi đến đây, chúng ta đi xem hoa đăng!” Đến khi các nàng đi tới hoa viên, đã thấy Khương Từ bảo gã sai vặt mang rất nhiều hoa đăng đến.
Khương Huệ lập tức đi tìm Bảo Nhi. Đến khi các nàng đi tới hoa viên, đã thấy Khương Từ bảo gã sai vặt mang rất nhiều hoa đăng đến cài thêm mấy cái kẹp hoa, cầm đèn hoa đăng nhỏ phát sáng trong tay đi vòng quanh vườn hoa.
Trung thu thắp đèn, treo lên thật cao thấy đủ loại hoa đăng đẹp đẽ, cái miệng nhỏ nhắn há to, bắt đầu hoạt bát chạy xung quanh.
Khương Từ tự tay treo đèn, cầm sợi dây hoa đăng treo dưới mái hiên. tóc chải kiểu nguyên bảo kế, cài thêm mấy cái kẹp hoa, cầm đèn hoa đăng nhỏ phát sáng.
Bảo Nhi trông thấy đủ loại hoa đăng đẹp đẽ, cái miệng nhỏ nhắn há to, bắt đầu hoạt bát chạy xung quanh phát sáng trong tay đi vòng quanh vườn hoa, thật giống y như mấy em bé trong tranh ngày Tết vậy.
Khương Từ lấy cho nàng một cái đèn con: “Bảo Nhi rất hợp với cái này, cầm đi chơi đi.” Khương Du mới đến, nhìn thấy Bảo Nhi như thế thì vô cùng yêu thích, cả đám liền chạy tới ôm nàng chơi đùa
Hôm nay nàng mặc một cái áo lông vũ đỏ, tóc chải kiểu nguyên bảo kế, cài thêm mấy cái kẹp hoa, cầm đèn hoa đăng nhỏ phát sáng trong tay đi vòng quanh vườn hoa, thật giống y như mấy em bé trong tranh ngày Tết vậy đến khi trời hoàn toàn tối, hoa đăng cũng được treo lên hết, cả Khương gia đèn đuốc sáng rực.
Bây giờ đám người Khương Du mới đến, nhìn thấy Bảo Nhi như thế thì vô cùng yêu thích, cả đám liền chạy tới ôm nàng chơi đùa mọi người ngồi vào vị trí của mình, lần lượt chúc nhau mấy câu, rồi mới bắt đầu ăn uống.
Đợi đến khi trời hoàn toàn tối, hoa đăng cũng được treo lên hết, cả Khương gia đèn đuốc sáng rực trong vườn hoa từ trước, ngoại trừ bánh trung thu, còn có một mâm tôm cua, thịt cá thơm ngon.
Lão phu nhân đã sai hạ nhân bày một bàn tiệc ở trong vườn hoa từ trước, ngoại trừ bánh trung thu, còn có một mâm tôm cua, thịt cá thơm ngon con cua khá ngon, còn muốn ăn cua mập hơn nữa thì phải đợi đến tháng chín tháng mười mới có.
Khương Quỳnh thiếu chút nữa chảy nước miếng: “Có cua nữa kìa!” Nhưng hiện tại cũng nên mua mấy con, đây là buổi lễ đầu tiên chúng ta trải qua ở kinh thành này.
“Sáng sớm ta đã sai hạ nhân ra chợ lựa nên mua được mấy con cua khá ngon, còn muốn ăn cua mập hơn nữa thì phải đợi đến tháng chín tháng mười mới có.” Lão phu nhân nói, “Nhưng hiện tại cũng nên mua mấy con, đây là buổi lễ đầu tiên chúng ta trải qua ở kinh thành này, nên thế nào cũng phải làm cho náo nhiệt một chút.” Đứng lên nói: “A Huệ, chúng ta ra sông thả đèn đi? Nghe nói buổi tối ở sông Kim Thủy rất náo nhiệt đấy.”
Khương lão gia cười nói: “Đúng vậy, đến đây, đến đây, ngồi xuống hết đi.” Khương Huệ có chút động lòng, nhưng sau khi nàng nghe Mục Nhung cảnh báo thì trong lòng.
Mọi người ngồi vào vị trí của mình, lần lượt chúc nhau mấy câu, rồi mới bắt đầu ăn uống lòng luôn cảnh giác, lại nhớ đêm trung thu năm trước Khương Du cũng suýt bị Kim Hà hãm hại.
Cơm nước no nê, Khương Quỳnh ngồi không yên nữa, đứng lên nói: “A Huệ, chúng ta ra sông thả đèn đi? Nghe nói buổi tối ở sông Kim Thủy rất náo nhiệt đấy.” Hà phu nhân thật sự dùng thủ đoạn tàn độc gì để hại nàng, chắc nàng sẽ không chống đỡ được.
Khương Huệ có chút động lòng, nhưng sau khi nàng nghe Mục Nhung cảnh báo thì trong lòng luôn cảnh giác, lại nhớ đêm trung thu năm trước Khương Du cũng suýt bị Kim Hà hãm hại, nếu như Hà phu nhân thật sự dùng thủ đoạn tàn độc gì để hại nàng, chắc nàng sẽ không chống đỡ được rất nhiều, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao? Không được đi, chơi ở trong nhà thôi.
Không đợi nàng trả lời, Hồ thị đã lên tiếng ngăn cản trước: “Dân chúng kinh thành đông hơn ở Tống Châu rất nhiều, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao? Không được đi, chơi ở trong nhà thôi.” Lão phu nhân lại nói: “Chúng ta mới đến, nên chịu khó một chút, nghe mẹ cháu đi.”
Hồ thị cũng còn nhớ chuyện Kim Hà, nghĩ lại mà thật sợ thấy nàng mất hứng, liền cười nói cũng không ra ngoài chơi này, mới đến kinh thành.
Lão phu nhân lại nói: “Chúng ta mới đến, nên chịu khó một chút, nghe mẹ cháu đi.” Vào mấy ngày lễ lộc này con trai bọn họ vốn sẽ đi chơi với bạn bè, chỉ là bọn họ quả thực mới.
Khương Quỳnh không còn cách nào khác, có chút không vui không quen biết ai cả, một chút nữa sẽ đi lạy trăng với các tỷ nhé, chắc sẽ rất thú vị.
Khương Chiếu là đệ đệ ruột của nàng, thấy nàng mất hứng, liền cười nói: “Đệ cũng không ra ngoài chơi này, mới đến kinh thành, không quen biết ai cả, một chút nữa sẽ đi lạy trăng với các tỷ nhé, chắc sẽ rất thú vị.” Khương Quỳnh lại vui vẻ, cười hì hì kéo mấy cô gái khác đi bái nguyệt lớn như vậy sắp phải.
Vào mấy ngày lễ lộc này, con trai bọn họ vốn sẽ đi chơi với bạn bè, chỉ là bọn họ quả thực mới đến kinh thành nên chưa thân quen với ai trong thư viện cả đều mặc váy sam rất xinh đẹp, bộ dáng lạy trăng rất thành kính, cả người như phát ra ánh sáng.
Khương Từ cũng đồng ý thiêng liêng. Khương Từ cùng Khương Chiếu ở bên cạnh chăm chú nhìn, bỗng Khương Chiếu nhỏ giọng nói.
Khương Quỳnh lại vui vẻ, cười hì hì kéo mấy cô gái khác đi bái nguyệt lớn như vậy, sắp phải lập gia đình cả rồi. Hắn bỗng nhiên có chút luyến tiếc.
Khương Từ và Khương Chiếu nhìn theo, các nàng đều mặc váy sam rất xinh đẹp, bộ dáng lạy trăng rất thành kính, cả người như phát ra ánh sáng thiêng liêng. Khương Từ cùng Khương Chiếu ở bên cạnh chăm chú nhìn, bỗng Khương Chiếu nhỏ giọng nói: “Bất tri bất giác, các tỷ ấy đều lớn như vậy, sắp phải lập gia đình cả rồi.” Hắn bỗng nhiên có chút luyến tiếc.
Khương Từ vô cùng đồng cảm, tuy rằng hắn vẫn hy vọng Khương Huệ có thể gả cho một người thật tốt, nhưng đến lúc nàng phải lập gia đình, thì trong lòng lại thấy hơi buồn bã.
Nàng sẽ không còn ở nhà này nữa, không bao giờ… có thể lúc nào cũng nhìn thấy nàng nữa.
Hắn khẽ thở dài một hơi, con người luôn luôn mâu thuẫn như vậy.
Mấy cô gái lạy trăng xong thì quây quần bên nhau trò chuyện, buổi tối hôm đó vô cùng bình yên ấm áp, nhưng đối với một cô gái khác, đêm nay lại giống như cơn ác mộng, không dám nhớ lại.