Mạch nước ngầm ở Phượng Loan cung đã bắt đầu khởi động, mà Lâm Lang điện lại có vẻ mất đi sức sống. Thục phi xảy ra chuyện như vậy, cung nữ thái giám quản sự đều bị mang đi tra
hỏi, ai cũng không dám nói lung tung, sau khi được thả ra lại càng im
lặng làm việc, cũng có người còn không thể trở về.
Hai đại cung
nữ bên người Thẩm Úy Nhiên cũng được mang đi tra hỏi, nên hoàng hậu liền phái đại cung nữ bên người - Tuệ Chân đến hầu hạ. Đợi khi Thẩm Úy Nhiên tỉnh lại, tốt xấu gì cũng có người chăm sóc. Vốn là nên chờ hai nạn
nhân —— Thi Di Quang cùng Thẩm Úy Nhiên khỏe lên mới tra hỏi, cũng nhân
tiện xem các nàng nói thế nào. Thế nhưng thái hậu lại vội vàng nói muốn
thẩm vấn ngay lập tức, cho nên mới có vụ náo loạn như vậy vừa xảy ra.
Thẩm Úy Nhiên cảm thấy mệt mỏi, cũng nhân dịp này nghỉ ngơi một phen, thời
điểm tỉnh lại đã gần giờ cơm trưa. Lệ Chi cùng Anh Đào cũng không ở bên, gọi người thì thấy Tuệ Chân cô cô đã thay hoàng hậu tới thăm nàng lúc
sáng sớm bước vào. Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Úy Nhiên đã có thể đoán được bảy tám phần chuyện xảy ra, cũng cảm thấy hành động của thái hậu quá
nhanh.
Thấy Thẩm Úy Nhiên tỉnh lại, mặc dù nhìn còn có chút suy
yếu, sắc mặt không tính là quá tốt, nhưng đã có chút tinh thần. Tuệ Chân hành lễ, nói rõ mọi chuyện với nàng, còn nói: “Thục phi nương nương không cần lo lắng, chuyện lần này, hoàng hậu nương nương nói, sẽ cho Thục phi nương nương một cái công đạo.”
Kiếp trước Thẩm Úy Nhiên ở trong cung lăn lộn mười năm nên rất rõ câu nói
như vậy là có ý tốt, không cần phải lo lắng nhiều, nàng gắng gượng mỉm
cười, nói: “Làm phiền hoàng hậu nương nương lo lắng.”
”Thuốc cùng cơm trưa đã chuẩn bị xong, nương nương có muốn dùng?” Vẻ mặt tươi
cười của Tuệ Chân vẫn không thay đổi, hỏi Thẩm Úy Nhiên.
”Làm phiền cô cô.” Không phải cung nhân của mình, lại là đại cung nữ bên người
hoàng hậu, Thẩm Úy Nhiên tỏ ra khách sáo, cũng không tùy ý sai sử. Xét
trên mặt mũi, hiện tại nàng cũng không có tư cách này.
Tuệ Chân lại thi lễ, nói một câu: “Thục phi nương nương chớ khách sáo, đây là bổn phận của nô tỳ.” Sau đó rời khỏi phòng.
Trong lòng Thẩm Úy Nhiên biết bản thân đã bỏ lỡ thời điểm hoàng hậu tới thăm, nếu hoàng hậu đã muốn tra xét, vậy thì nàng chỉ cần yên phận ở Lâm Lang điện dưỡng sức mà chờ kết quả, không nên làm những chuyện dư thừa. Rửa
sơ mặt, dùng chút cháo uống xong thuốc, thân thể vẫn cứ mệt mỏi.
Bởi vì lúc trước bị dằn vặt một trận nên cảm thấy trên người không quá
thoải mái, lúc này tuy vẫn còn cảm thấy mệt mỏi, nhưng dù sao cũng tốt
hơn trước rất nhiều, Thẩm Úy Nhiên liền cho cung nhân chuẩn bị nước ấm
tắm rửa sau đó lại nghỉ ngơi.
Tiêu Thịnh đến Lâm Lang điện, nhìn
thấy đang nằm ngủ trên giường nhỏ là mỹ nhân Thẩm Úy Nhiên. Khi đến hắn
không cho cung nhân lên tiếng, đi thẳng vào trong điện, lại thấy đại
cung nữ bên người hoàng hậu đang đắp chăn mỏng cho nàng. Cung nữ im lặng hành lễ, Tiêu Thịnh biết mỹ nhân nằm trên giường đã ngủ say, liền vẫy
tay cho cung nữ và thái giám lui ra ngoài.
Sắc mặt mỹ nhân đang
ngủ say tái nhợt, không có chút hồng hào khỏe mạnh, tóc đen xõa ra, bóng mượt nhưng có chút rối, hai màu tương phản không hòa hợp, trắng càng
trắng, đen lại càng đen. Cũng may môi mang màu hồng nhạt, mới làm cho
hai màu trắng đen ở chung một chỗ có vài phần mang hơi thở con người,
cũng mang vài phần xinh đẹp.
So với Thi Di Quang là một mỹ nhân
hiếm có, người trước mặt quả thực không gây chú ý, lần đầu Tiêu Thịnh
gặp Thẩm Úy Nhiên đã có suy nghĩ như vậy. Hiện tại nhìn thấy, gương mặt
không phấn son bộ dáng mềm yếu, không hiểu sao lại làm hắn thương tiếc.
Tiêu Thịnh mỉm cười, ôm người được bọc kỹ trong chăn từ giường nhỏ lên.
Thương hương tiếc ngọc là phẩm đức tốt đẹp, lúc cần thiết hắn cũng muốn
phát huy một chút.
Tiêu Thịnh ôm Thẩm Úy Nhiên đặt trên giường
lớn, để nàng nằm ngay ngắm, đắp chăn cho nàng, vậy mà nàng cũng không
tỉnh. Thẩm Úy Nhiên ngủ say như vậy, Tiêu Thịnh hết sức hiếu kỳ. Mới rồi có người muốn hại nàng, đảo mắt nàng liền ngủ say như vậy? Nhưng khi
hắn nhìn kĩ lại thì thấy mày nàng đang nhíu, dường như hắn đã nghĩ sai
rồi.
Thẩm Úy Nhiên mơ màng tỉnh giấc, liền nhận thấy bản thân
không nằm trên giường nhỏ mà nằm trên giường ngủ bỗng chốc cả người tỉnh táo hẳn lên. Mở to mắt thì đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt mang theo
tìm tòi nghiên cứu cùng nghi hoặc đang nhìn nàng, đến khi nàng chú ý
thấy rõ trang phục của người trước mặt, thì một chút hoảng sợ cũng không có.
Mang nụ cười hồn nhiên vui sướng lại có chút khổ sở, Thẩm Úy Nhiên bình tĩnh đứng dậy, nói: “Nô tì nhất thời ngủ say, không biết
hoàng thượng tới, là lỗi của nô tì.” Lúc nàng cần bước xuống giường hành lễ, liền bị Tiêu Thịnh ngăn lại. Nếu ngay từ đầu hoàng đế đã không thèm để ý chuyện nàng đang ngủ, thì cũng sẽ không quá để ý đến vấn đề hành
lễ, nên nàng không cần quá hoảng sợ mà biến bản thân thành tên ngốc.
Hiện tại, tình huống như vậy quả thật xem như là tốt.
”Thân mình ái phi còn yếu, không cần để ý đến lễ nghi, sức khỏe quan trọng hơn.” Vẻ mặt
Tiêu Thịnh có vài phần nghiêm túc, giống như rất thật tâm khi nói những
lời bình thường này. Một đôi mắt không mang theo chút hoảng sợ hay có
nửa phần ngượng ngùng vì bị người khác nhìn chăm chú, hoàn toàn là dáng
vẻ thản nhiên.
”Hoàng thượng đã biết?” Nụ cười vui sướng trên môi nàng cứng lại, lập tức thu lại nụ cười, thay vào đó vài phần áy náy,
Thẩm Úy Nhiên nhẹ giọng hỏi Cảnh Hữu đế.
Khi nói chuyện, Tiêu
Thịnh đã ngồi nghiêng bên cạnh nàng, nghe nàng hỏi liền hơi nghiêng đầu
nhẹ nhàng lên tiếng, khóe mắt nhìn rõ vẻ mặt của nàng. Sửa lại tay áo,
liền nói: “Khi nào có kết quả, hoàng hậu sẽ cho người nói với nàng.”
”Dạ.” Hoàng đế nói lời này là muốn nàng không cần phải nhúng tay vào, nếu vậy thì nàng nên ngoan ngoãn nghe lời. Chuyện cần làm nàng cũng đã làm
xong, những chuyện còn lại quả thật không phải do nàng quyết định. Thẩm
Úy Nhiên có chút suy nghĩ, lấy lại bình tĩnh mới hoàn toàn đặt sự chú ý
vào người ở trước mặt.
Đại tề Cảnh Hữu Đế Tiêu Thịnh, lúc năm
cảnh hữu hai mươi hai, hoàn toàn là năm như sói như hổ. Nay là cảnh hữu
năm thứ mười, hai năm trước Tiêu Thịnh đã tới tuổi nhược quán, mới dần
dần theo Thi thái hậu cùng với hoàng thúc Tiêu Xán phụ quốc tiếp nhận
trong tay một ít thực quyền, nhưng mà cục diện nhiều năm đã hình thành,
trên triều định thì vẻ bề ngoài được xem là yên tĩnh, nhưng bên trong
lại ngầm chia làm ba phái. Tiên đế thật đúng là để lại cho hoàng đế một
cục diện rối rắm.
Thẩm Úy Nhiên lặng yên đánh giá Tiêu Thịnh vài
lần, mới vừa rồi nhìn hắn không kĩ, nhưng có thể biết rõ ràng, diện mạo
của hắn quả thật anh tuấn. Hiện nay hắn ngồi như vậy, nàng chỉ có thể
đánh giá vẻ mặt nghiêng của hắn, cảm thấy đường cong cương nghị trông
rất đẹp mắt. Nhớ lại lúc nãy lúc vừa tỉnh lại đã thấy hắn đứng ở bên
giường, trong nháy mắt liền nhớ đến câu “ thân dài như ngọc“. Thân là đế vương, vừa không yếu đuối lại bức người, sỡ hữu được phong thái siêu
phàm.
Túi da tuy chỉ là túi da, nhưng diện mạo đẹp so với khó coi thì cũng làm cho cảnh đẹp ý vui.
”Hoàng thượng dùng cơm trưa chưa? Nô tì thất lễ, chuyện này cũng quên.” Lúc
đánh giá Tiêu Thịnh, Thẩm Úy Nhiên nửa ngồi ở trên giường cũng không
quên quan tâm hắn hai câu, đỡ phải mắc vào cái tội thất lễ.
Tiêu Thịnh lại nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Thẩm Úy Nhiên một cái, hỏi: “Còn chưa dùng cơm trưa sao?”
Thẩm Úy Nhiên mặt đỏ lên, nhỏ giọng than thở: “Có dùng qua nhưng ăn không
nhiều lắm, hiện tại không biết vì sao lại có chút đói...”
”Muốn
ăn cái gì?” Nói xong lại cảm thấy không ổn, lại nói: “Hay là ăn chút gì
đó cho dễ tiêu, ngự phòng nấu cháo gà cũng rất ngon, lại thêm một đĩa
măng xào được không?” Kiên nhẫn chờ Thẩm Úy Nhiên gật gật đầu, Tiêu
Thịnh mới phân phó cung nhân bên ngoài: “Nghe được còn không nhanh chuẩn bị?” Bên ngoài lập tức có tiếng đáp dạ.
Lần đầu gặp Tiêu Thịnh,
không có tình cảm mãnh liệt va chạm cũng không có cảnh tượng long trời
lở đất, thậm chí có chút không vui vẻ, Thẩm Úy Nhiên chỉ thầm nghĩ tính
tình hoàng đế quá kín đáo, không phải là người dễ thao túng, đồng thời
lại có vài phần cẩn thận.
Bất luận là thái hậu hay là hoàng thúc
của Tiêu Thịnh, đều là cây gai trong lòng hắn, hiện giờ trong hậu cung
này, thái hậu chắc chắn sẽ không tha cho nàng, nếu vậy trong hậu cung
cũng có người của hoàng thúc Tiêu Thịnh, cũng không phải là người nàng
có thể quen biết. Hơn nữa, hoàng hậu có chút giống là người của hoàng đế
... Cùng hoàng hậu giao tiếp chắc sẽ không sai, nhưng nói trắng ra là
sự đảm bảo đều đến từ người trước mặt này.
Bởi nàng hiểu rõ được
những chuyện ngấm ngầm xấu xa trong hậu cung, cũng hiểu rõ kết cục của
không tranh không đoạt là cái gì, Thẩm Úy Nhiên không bản thân nàng
nhanh như vậy đã tiếp nhận chuyện này, nhưng nghĩ lại nếu không thích
ứng nhanh nàng thật sự chỉ có thể chờ chết.
Thức ăn rất nhanh
được đưa tới, cung nữ mang một chén cháo nhỏ cùng đĩa măng xào đặt trên
bàn tròn làm bằng gỗ đàn hương, hoàn toàn y theo sự phân phó của Tiêu
Thịnh, có thể nói không sai chút nào. Kiếp trước nàng ở hậu cung, thường thấy hơn mười dạng thức ăn như thế trước mặt, mặc dù hiện tại không
khác gì lúc trước, nhưng đối với hành vi không phô trương này có chút
thưởng thức. Kiếp trước lúc còn tại khuê phòng, khi nàng cùng phụ thân
mẫu thân dùng bữa, cũng chỉ có ba bốn món đã thấy đủ, lại ăn rất vui vẻ.
Nhớ đến kiếp trước trước khi được ban thưởng cái chết từ miệng hoàng đế
biết được cái chết của phụ thân mẫu thân, còn hiện giờ nàng lại sống ở
một địa phương xa lạ, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc bi thương,
Thẩm Úy Nhiên cắn môi dưới, nhanh chóng thoát ly khỏi cảm xúc ấy.
Lúc Thẩm Úy Nhiên rửa tay, Tiêu Thịnh đã đến bên bàn ngồi xuống, tay chống
cằm, không chút để ý đến bộ dáng có vài phần nhàm chán. Nàng Lau khô
tay, cũng đi đến bàn ngồi xuống bên cạnh hắn, có chút thích ứng với
phong thái như vậy của Tiêu Thịnh, Thẩm Úy Nhiên tự nhiên cầm đũa gắp
măng húp cháo.
Khi ăn phải chậm rãi không phát ra tiếng hơn nữa
tướng ăn cũng phải tao nhã, kiếp trước Thẩm Úy Nhiên đã được dạy cho
thói quen này thấm sâu đến tận xương tủy, cho nên không cần cố ý cũng có thể làm được. Dù cho Tiêu Thịnh có nhìn nàng chăm chú cũng hoàn toàn
không phát hiện được có chỗ nào không đúng, thậm chí không biết khi nào
thì trên mặt hắn đã rút đi sự nhàm chán lúc trước, hiện lên nụ cười
nghiền ngẫm.
Hắn thường lui tới hậu cung nhưng cũng không chú ý dáng vẻ ăn uống của cúng phi tần, nhìn thấy Thẩm Úy Nhiên như vậy lại cảm thấy có chút thú vị, không biết những phi tần khác có phải cũng có cái dạng này hay không?
Cho đến khi Thẩm Úy Nhiên ăn uống no đủ, sức miệng xong, Tiêu Thịnh mới đi
đến trước mặt nàng, thay nàng chỉnh lại áo khoác trên người, nói: “Ta đi Thừa Kiền điện, nàng nghỉ tạm một chút, cẩn thận thân mình, đừng để cảm lạnh.”
Thẩm Úy Nhiên ngước đầu nhìn Tiêu Thịnh, lúc nãy cảm thấy vóc dáng hắn cao như nam tử bình thường, hiện tại hắn đứng gần, nàng
mới phát hiện hắn còn cao hơn nàng một cái đầu. Lời hoàng đế nói không
thể tin, nhưng như thế thì sao, đợi cho đến lúc hắn không muốn nói với
ngươi như vậy nữa, lúc đó mới thật sự đáng sợ.
”Nô tì tạ bệ hạ quan tâm, nô tì nhất định cẩn thận thân mình, không dám để bản thân cảm lạnh sinh bệnh.” Cười ứng phó với Tiêu Thịnh, Thẩm Úy Nhiên cũng không quên bổ
sung một câu: “Cháo gà rất thơm, măng xào cũng rất ngon miệng, bệ hạ quả nhiên là rất biết thưởng thức.”
Tiêu Thịnh gật đầu xem như đáp lại lời Thẩm Úy Nhiên, khóe miệng cũng không tự giác cong lên.
Thẩm Úy Nhiên đứng ở trước cửa Lâm Lang điện, nhìn ngọc liễn của Tiêu Thịnh
rời đi đến khi khuất bóng, nàng bỗng nhớ tới kiếp trước người từng cùng
nàng thân thiết nhất lại là người muốn giết nàng, nhịn không được híp
mắt. Tuy rằng Tiêu Thịnh không phải người kia, cùng người kia không liên quan, nhưng cũng là đế vương lòng dạ độc ác mà cảm thấy rùng mình.
Làm hậu cung phi tần, muốn lên địa vị cao, có người nào trên tay mà không dính máu?
Chuyện “ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết “ như thế không phải là ít, càng đi lên cao, lại càng muốn loại bỏ càng nhiều người.
Hơn nữa, kỳ thật bọn họ lại là cùng một loại người, chỉ là... chiến
trường của Hoàng đế lớn hơn, mà chiến trường của nàng lại chính là hậu
cung này.
Thu hồi tầm mắt, Thẩm Úy Nhiên sửa lại ống tay áo, không có biểu tình gì xoay người vào trong điện.
Tiêu Thịnh trở lại Thừa Kiền điện, đợi khi chỉ còn lại có Cao Đức Toàn cùng
Từ Hi, mới thấp giọng phân phó chuyện cực kỳ bí mật: “Đêm nay, mang nàng đến đây, trẫm có việc muốn hỏi.”
Một đêm này, nhìn như yên lặng, lại phá lệ không yên lặng.