Editor: Meimei
“Phụ Thân!”
Tô Diệu Tuyết đứng một bên nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng đắc ý thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, ả bước nhanh đến trước mặt Tô Bác Nhiên, quỳ xuống.
“Trưa hôm qua, nha hoàn hộ tống muội muội đi Lạc Diệp tự trở về, tìm di nương khóc sướt mướt nói tìm không thấy muội muội, muội muội đi một đêm còn chưa có trở về. Di nương mới lén phái người đi tìm cũng không có tin tức, muội muội là đích nữ duy nhất của Thừa tướng, lại là cháu gái của Định Quốc công, thân phận tôn quý, di nương không muốn chuyện này truyền ra ngoài làm tổn hại danh tiếng của muội muội nên mới lừa dối phụ thân là thân thể muội muội không tốt. Phương di nương làm vậy cũng vì suy nghĩ cho danh dự của muội muội và phủ tướng quân.”
Tô Diệu Tuyết nói xong, đắc ý nhìn Tô Tâm Ly, tràn đầy khiêu khích.
Tô Tâm Ly, tiện nhân, cho ngươi thân bại danh liệt.
Tốt, một mũi tên trúng hai con nhạn!
Những lời này của Tô Diệu Tuyết hoàn toàn là thay tấm lòng của Phương di nương nói ra trước toàn thể mọi người, xây dựng hình tượng lấy đại cục làm trọng, mà Định Quốc Công Phủ lại
Từ trước đến nay, ngoại tổ phụ đều luôn phản đối việc phụ thân muốn đưa Phương di nương lên làm phù chính. Phương di nương muốn trở thành chính thất thì phải vượt qua cửa ải Định Quốc Công. Nếu sự việc này được mẹ con ả bao che, lừa dối người bên ngoài, hướng về phía Định Quốc Công phủ lo lắng thì tương lai nếu ngoại tổ phụ phản đối việc phù chính thì nhất định sẽ bị người khác chỉ chỏ sau lưng.
Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, hai mẹ con này vì muốn phá hư thanh danh của nàng mà thật sự đã tận hết sức lực. Thế nhưng hiện tại, các nàng đừng hòng được như ý muốn.
“Ly nhi, đây, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Tô Bác Nhiên vặn hỏi, ông ta trừng mắt, khẩu khí chất vấn dường như nàng thật sự là đi ra ngoài gặp tình lang.
Tô Tâm Ly lạnh lùng cười, đối với sự chỉ trích của Tô Bác Nhiên, nàng không hề thấy bất ngờ. Ông ta từ trước đến nay đều không xem nàng là nữ nhi của ông ta. Ở trong mắt ông ta, nàng chỉ là chướng ngại vật, là trở ngại của Tô Diệu Tuyết - ái nữ của ông ta mà thôi. Cho nên dù có chuyện gì xảy ra, ông ta cũng sẽ đứng một bên Phương di nương mà không chút do dự đẩy nàng ra.
“Đây là có chuyện gì xảy ra vậy? Rõ ràng là cái nha hoàn này đã nhận lợi lộc của ai đó mà vu hãm (vu cáo hãm hại) Ly nhi!”
Trình Dục Phàm thấy Tô Bác Nhiên không những không vì Tô Tâm Ly mà trái lại chỉ trích nàng, làm cho hiểu lầm của mọi người đối với nàng càng sâu, nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết.
“Cho dù có một trăm lá gan nô tì cũng không dám vu hãm tiểu thư. Nô tì không biết là tiểu thư lén trốn ra ngoài đi chơi, nếu không nô tì cũng sẽ không vì quá lo lắng, sốt ruột mà đi tìm Phương di nương giúp một tay. Đều là lỗi của nô tì, nô tì đáng chết, nô tì đáng chết. Tiểu thư xin tha cho nô tì một mạng. Lần sau nô tì không dám làm như vậy nữa!”
Thu Hòa vừa nói vừa không ngừng hướng Tô Tâm Ly dập đầu, bộ dáng hoảng sợ, thần sắc hoảng hốt, thanh âm run rẩy, trong mắt của mọi người lúc này, Tô Tâm Ly chính là một chủ tử hà khắc với hạ nhân.
Tô Tâm Ly ngăn cản Trình Dục Phàm đang muốn nổi bão, đi tới trước mặt Thu Hòa, giơ tay cho ả một cái tát, thanh âm thanh thúy kia, đều làm cho mọi người đang ở đó đều cả kinh (kinh hoảng).
Nếu tất cả mọi người đều xem nàng là một chủ tử hà khắc với hạ nhân, nàng không làm chút gì, chẳng phải sẽ để mọi người thất vọng rồi sao.
“Thu Hòa, ngươi thật làm cho ta quá thất vọng.”
Thu Hòa không nghĩ đến Tô Tâm Ly sẽ động thủ đánh người, ả thờ người.
“Tiểu thư, Thu Hòa lo lắng tiểu thư sẽ xảy ra chuyện nên mới tìm tới ta, nàng là một lòng hướng đến tiểu thư, tiểu thư cần gì phải trách móc nàng nặng nề như thế?”
Thật là ngu xuẩn, lúc này mà còn giở tính tiểu thư đánh người. Nghĩ đến thanh danh của Tô Tâm Ly ngày mai sẽ bị hủy hoại, Phương di nương liền thấy đắc ý.
“Ta vì sao lại nổi giận như vậy, Phương di nương chẳng phải so với ta rõ ràng hơn sao?”
Tô Tâm Ly đem bộ dạng đắc ý của Phương di nương thu vào mắt. Xem ra nàng cần phải làm cho hạ nhân trong phủ xem ai mới là chủ tử của tướng phủ.
“Hôm qua lúc Thu Hòa đi tìm Phương di nương còn có ai nhìn thấy không?”
“Nô tì lúc đó đứng ngay tại đó.”
Đứng ra trả lời chính là Phúc mẹ - tâm phúc của Phương di nương, bà ta nói sinh động giống như mọi việc đang diễn ra vậy. Cùng lúc đó lại có thêm mười mấy nha hoàn và gã sai vặt đứng dậy thêm mắm dặm muối.
Trình Dục Phàm đứng một bên nghe những người này ăn nói bừa bãi tức giận đến run người. Nếu không phải biết Tô Tâm Ly sớm có kế hoạch thì hắn thật muốn xông tới một cước đạp chết cái mụ độc phụ Phương di nương.
“Phương di nương vì bảo vệ thanh danh của ta thật đúng là dụng tâm lương khổ!”
Mọi người vốn một lòng hướng về Phương di nương, vừa nghe lời này nhất thời nghĩ có vài phần không thích hợp.
Nha hoàn, gã sai vặt họ không biết, nhưng tâm phúc bên cạnh Phương di nương thì họ biết. Nhất cử nhất động của họ đều đại biểu cho chủ tử của họ. Nếu như Phương di nương thật sự muốn bảo vệ thanh danh của Tô tiểu thư, thì lúc nãy bà ta sẽ không nói như vậy,cũng sẽ không để Phúc mẹ ra làm chứng. Bất quá chuyện Tô tiểu thư cả đêm không về là sự thật, người của Định Quốc Công phủ lại tận lực bao che, nhất định là đi vụng trộm với người khác, nữ tử như vậy họ cũng không cần.
“Thu Hòa, ngươi nói ta nửa đường lén chạy trốn, bỏ lại ngươi và thị vệ?”
Thu Hòa ngẩng đầu, đúng lúc chống lại ánh mắt sâu thẳm như hồ băng, khiến người khiếp sợ, giống như ác ma đại ngục, làm cho lòng người sợ hãi.
Thu Hòa khiếp sợ, cuống quýt rũ đầu xuống, hồi lâu mới run rẩy trả lời: “Vâng!”
Chỉ cần làm đúng việc Phương di nương giao phó, nàng có thể trở thành thông phòng của thiếu gia.
Phủ thừa tướng chỉ có duy nhất một vị thiếu gia, nhất định tương lai sẽ là người kế thừa tướng phủ, hơn nữa lại có thể làm quan lớn, nàng còn trẻ như vậy, cái bụng tranh giành một chút, nhất định sinh hạ 1 nhi tử, đến lúc đó chẳng phải là vinh hoa phú quý, hưởng thụ bất tận?
“Ngày hôm qua, cùng đi theo ta đến chùa Lạc Diệp ngoại trừ Thu Hòa ngươi còn có 50 thị vệ của tướng phủ đi theo. Thu Hòa ngươi có thể hay không nói cho mọi người biết ta làm như thế nào để tách ra khỏi 50 thị vệ đó để chạy trốn?”
Thu Hòa trong lòng hoảng hốt: “Tiểu thư là mượn cớ đau bụng, muốn đi vệ sinh.”
Tô Tâm Ly nhếch môi cười lạnh: “Thu Hòa, ngươi thật đúng là một nha hoàn tốt!”
Con người có 3 việc cấp bách (đó là ăn, ngủ và đại tiểu tiện), trong thành Kinh Lăng này, các tiểu thư có địa vị quyền thế lúc xuất môn đều có 1 cái bô trong xe ngựa đề phòng bất cứ tình huống nào. Như Tô Tâm Ly, đường đường là tiểu thư nhà quan làm sao có thể nói muốn đi ngoài với những hộ vệ kia, há chẳng phải là để cho những nam nhân đó biết nàng ở nơi hoang dã đại tiện?
“Muội muội là muốn bỏ trốn, đương nhiên sẽ không muốn ở bên trong xe ngựa giải quyết.”
Tô Diệu Tuyết trừng mắt Thu Hòa, phế vật, chút chuyện như vậy cũng không làm được.
“Tiểu thư, tiểu thư làm ta lo lắng quá!”
Lưu Chu từ bên ngoài chạy vào ở trước mặt Tô Tâm Ly quỳ xuống, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng.
“Lưu Chu, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Lưu Chu xoa xoa nước mắt, “Nô tỳ cũng không biết. Hôm qua lúc Thu Hòa trở về Ly Tâm viện, nô tỳ chỉ thấy có một mình nàng mới hỏi tiểu thư đâu, nàng nói tiểu thư sẽ không trở về nữa.”
Lưu Chu nói xong lại rơi nước mắt.
“Lưu Chu, ngươi nói bậy!”
Thu Hòa chột dạ, chỉ vào Lưu Chu rống giận.
Hai bên đang tranh chấp thì cửa viện bỗng truyền đến một hồi xôn xao, một đám thị vệ mang theo mấy cái rương đi đến.