Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Chương 15

Editor: Meimei

Tô Tâm Ly nhìn sắc mặt đại biến lộ vẻ hoảng trương (hoảng sợ+khẩn trương) của Phương di nương và Tô Diệu Tuyết, vẫn thấy chưa đủ a,... khóe miệng nhếch lên, chỉ chỉ Thu Hòa đang nằm chết ngất trên mặt đất, “Lý đại nhân, đem nàng ta đi cùng luôn.”

Lý đại nhân chính là cũng đang thấy khó xử. Thu Hòa là tình nghi, cũng là nhân chứng cực kỳ quan trọng nếu muốn nhanh chóng phá án, không có nàng ta thì không được. Nhưng nàng ta là người của tướng phủ, hơn nữa còn là nha hoàn thiếp thân của Lục hoàng tử phi, ông chỉ là một Thuận Thiên phủ doãn nho nhỏ, chưa được sự đồng ý nào dám tùy tiện lộn xộn. Vừa nghe Tô Tâm Ly chủ động nói hắn mang nha hoàn này đi, liền vội vàng chắp tay thi lễ nói cảm tạ: “Tô tiểu thư thâm minh đại nghĩa, hạ quan nhất định sẽ nhanh chóng điều tra đem hung thủ về quy án.”

Tô Diệu Tuyết vừa nghe, người liền nóng nảy, Phương di nương phái những người đó đi ám sát Tô Tâm Ly đều đã chết, chết rồi chính là không có người đối chứng, coi như có tra cũng tra không ra, nhưng muốn đem Thu Hòa bắt đi vậy coi như không giống nhau. Nó chính là đồ hèn nhát, nhất định không chịu được nghiêm hình tra tấn, nếu như đem Phương di nương khai ra, Phương di nương sẽ bị bỏ tù, vậy thì nàng không chỉ vô vọng với đích nữ, mà sau này ở trong tướng phủ, nàng ngay cả một người hầu cũng liền không có. Như thế làm sao có thể gả vào hoàng thất, có thể làm hoàng hậu đây?

Tô Diệu Tuyết kéo kéo cánh tay của Phương di nương, Phương di nương nhìn nàng một cái, sắc mặt khó xử. Một màn này rơi vào mắt Tô Tâm Ly, nàng không khỏi cong môi cười, nàng chính là muốn cho các nàng nếm thử loại tư vị như con kiến trên chảo nóng này.

“Tiểu thư, nha đầu kia thế nhưng chính là phu nhân trước đây ngàn chọn vạn lựa làm người hầu cho tiểu thư, nàng to gan lớn mật lại dám cấu kết với người ngoài hãm hại tiểu thư, quả thực nên thiên đao vạn quả. Nhưng dù sao nàng cũng là nha hoàn thiếp thân của tiểu thư, nàng nếu như bị tống vào ngục, người ngoài biết sợ sẽ cho rằng tiểu thư không biết giáo dục, đối với tướng phủ cùng danh tiếng của tiểu thư cũng không tốt.”

Phương di nương ngôn từ khẩn thiết, nói đều vì đại cục mà suy nghĩ.

“Tiểu thư, nô tỳ chỉ là nhất thời hồ đồ mới có thể phạm sai lầm lớn như vậy, nô tỳ biết sai rồi, cầu người nghĩ đến nhiều năm tình cảm, tha cho nô tỳ lần này, nô tỳ cũng không dám làm nữa. Nô tỳ sau này nhất định tận tâm hầu hạ tiểu thư, làm trâu làm ngựa cho tiểu thư, tuyệt không hai lòng.”

Thu Hòa từ đầu tới đuôi vẫn trong trạng thái hôn mê bỗng nhiên tỉnh lại, vọt tới trước mặt Tô Tâm Ly quỳ xuống, lôi y phục của nàng, nước mắt nước mũi cầu xin tha thứ.

“Đừng làm dơ váy của tiểu thư!”

Lưu Chu vọt tới, thừa dịp Thu Hòa không để ý, giật lại tay nàng, đem nàng đẩy ra. Thu Hòa bị đẩy té trên mặt đất, lại muốn tiến lên, liền bị Trình Dục Phàm sai mấy gã sai vặt ngăn cản.

“Thu Hòa, ngươi thật không biết tốt xấu. Tiểu thư ngày thường đối đãi với hạ nhân chúng ta không tệ, ai cho ngươi lá gan dám cấu kết với người ngoài bắt cóc tiểu thư? Tiểu thư bình an trở về, ngươi không chỉ không muốn lấy công chuộc tội, ngược lại còn trăm phương ngàn kế vu hãm trong sạch của tiểu thư. May mà có Lục hoàng tử làm chứng, nếu không tiểu thư làm sao tự giải thích. Ngươi rõ ràng chính là bụng dạ khó lường.”

Lưu Chu bảo hộ trước người Tô Tâm Ly, “Ngươi vốn là nha hoàn của tiểu thư, hầu hạ thật tốt tiểu thư là bổn phận của ngươi, vậy mà ngươi tham lam, tiểu thư là chủ, ngươi là hạ nhân, giữa ngươi và tiểu thư có cái gì mà tình cảm? Ngươi là người ăn cây rào cây sung, theo quy củ, là nên bị phạt trượng, sau đó đem thi thể cho chó ăn, tiểu thư nhân từ, hôm nay là ngày sinh thần của tướng gia, mới không tính toán với ngươi, ngươi còn muốn được voi đòi tiên?”

Tô Tâm Ly thở dài, mỹ nhân nhíu mày, có loại mỹ cảm không diễn tả ra được.

“Chung quy chủ tử ta vô năng, dạy dỗ ngươi trở thành một nha hoàn sợ chết, bán chủ cầu vinh. Một nha hoàn như vậy, ta không thể cũng không dám dùng.”

“Tiểu thư!”

Phương di nương thấy Tô Tâm Ly đem Thu Hòa giao cho nha môn, không khỏi càng phát ra sốt ruột.

“Di nương hảo tâm, Ly nhi xin nhận tấm lòng. Thu Hòa tuy là nha hoàn tướng phủ, nhưng nàng lại phạm phải sai lầm lớn như vậy, hôm nay có nhiều đại nhân đang ở đây như vậy, bọn họ đều có thể làm chứng cho ta, ta không thẹn với lương tâm, chờ Lý đại nhân điều tra rõ chân tướng, đến lúc đó thông cáo thiên hạ, chẳng những có thể trả lại công đạo cho ta, còn có thể khiến mọi người phòng bị, còn làm cho những hạ nhân có ý định bán chủ cầu vinh giác ngộ. Lục hoàng tử, ngươi thấy như thế nào?”

Nhan Thần Tỷ híp mắt, ánh sáng đèn trên hành lang chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp như bông hoa thược dược, hắn tán dương gật đầu: “Như vậy rất tốt.”

“Ý của phụ thân thì sao?”

Tô Bác Nhiên từ đầu tới cuối đều không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Phương di nương, từ ái nhìn Tô Tâm Ly, “Vi phụ cũng hiểu được chủ ý của Ly nhi rất tốt.”

Lục hoàng tử có ý kiến, ông là thần tử làm sao dám làm trái. Trước đó ông đã bị đội lên cái mũ ái thiếp diệt thê, hiện tại làm sao dám trước mặt mọi người mà bao che Phương di nương?

Thu Hòa thấy Tô Tâm Ly bên kia không thể cầu xin được, liền thay đổi phương hướng, bò đến trước mặt Phương di nương: “Phương di nương, di nương nhất định phải cứu ta.”

Phương di nương lạnh lùng nhìn Thu Hòa, ánh mắt lạnh như băng tràn đầy uy hiếp.

“Phương di nương, ngày mai di nương hãy đến nha môn đưa cho Lý đại nhân khế ước bán thân của Thu Hòa nha.”

Tô Tâm Ly nói xong liền thấy Tô Bác Nhiên hướng mình trừng mắt, con mắt rủ xuống, lui về phía sau một bước, vai co rúm lại mọt chút, bất quá khóe môi lại nâng lên nụ cười xinh đẹp. Nàng chính là muốn cho mọi người biết, tại tướng phủ chính là để cho di nương chưởng gia, ngay cả khế ước bán thân của nha hoàn trong viện của nàng đều ở trên tay Phương di nương. Chuyện lần này là ai làm, không cần nói mọi người cũng có thể đoán ra. Hơn nữa nếu Phương di nương tự giác nói, chính là khế ước của hạ nhân trong viện của nàng đều trả lại cho nàng, thế chẳng phải tốt lắm sao. Nhan Thần Tỷ đứng bên cạnh nàng mỉm cười, khóe miệng cong lên nhìn thật đẹp mắt.

Quả là một tiểu hồ ly thông tuệ, giảo hoạt.

“Thu Hòa, ngươi nhất thời hồ đồ nên lấy công chuộc tội. Nếu có thể lấy công chuộc tội, tin tưởng Lý đại nhân nhất định sẽ xử phạt nhẹ cho ngươi.”

Tô Tâm Ly vừa mới dứt lời, liền có người đến áp giải Thu Hòa đang kêu khóc mang đi. Tô Tâm Ly nhìn bộ dáng nàng ta chật vật như vậy trong lòng cười nhạt.

Vô luận kiếp trước hay kiếp này, thật đúng là đức hạnh vẫn không thay đổi. Nàng thật không biết, Tô Diệu Tuyết các nàng đã cho nàng ta chỗ tốt gì, mà kiếp trước, nàng với nàng ta thân như tỷ muội, nàng ta lại sau lưng hung hăng cho nàng một đao, hại nàng lại làm hại Cố đại ca rơi vào kết cục kia. Kiếp này, cũng như vậy trình diễn một màn bán chủ cầu vinh, bất quá lần này nàng sẽ không để cho nàng ta may mắn như vậy. Tin tưởng, Lý đại nhân sẽ nhìn vào Lục hoàng tử, hảo hảo chăm sóc nàng ta thật tốt.

“Phụ thân, thân thể con gái không được khỏe, xin về trước nghỉ ngơi.”

“Ừ, ngươi bị sợ hãi, tối hôm qua lại không nghỉ ngơi tốt, thân thể có lẻ cũng mệt muốn chết rồi, Lưu Chu, giúp tiểu thư nhà ngươi đi về nghỉ.”

Tô Bác Nhiên đang muốn mở miệng, liền bị Trình Dục Phàm mỉa mai, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng.

Tô Tâm Ly xoay người, hướng phía Nhan Thần Tỷ dịu dàng phúc thân. Làn váy màu xanh nhạt dưới ánh đèn vẽ ra một hình cung duyên dáng, đôi mắt hơi rủ xuống, trong trẻo mà lạnh lùng nhìn không ra hỉ nộ. Nàng đứng dậy, liếc nhìn Phương di nương và Tô Diệu Tuyết đứng sau lưng Nhan Thần Tỷ, thấy hai người các nàng giận dữ nhìn mình chằm chằm nhất là Tô Diệu Tuyết hận không thể đem nàng nuốt chửng, Tô Tâm Ly mím môi, khóe miệng khẽ nhếch. So với những gì mà các nàng đã làm với nàng ở kiếp trước, những thứ này, căn bản không đáng nhắc tới.

Bất quá, đây mới chỉ là khúc dạo đầu mà thôi.

Tô Tâm Ly được Lưu Chu đỡ, liếc mắt nhìn Phương má má đang quỳ, Phương má má cả kinh, ngẩng đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt lạnh lùng của Tô Tâm Ly không khỏi run lên.

Tô Tâm Ly thần sắc không đổi, con ngươi lạnh lùng hiện lên sát ý rồi nhanh chóng biến mất. Những kẻ tay chân bên cạnh Phương di nương, nàng sẽ từ từ nhổ sạch, nàng muốn cho bà ta trở thành một lão hổ không răng.
Bình Luận (0)
Comment