Editor: Meimei
Bị nước mưa tẩy qua, sắc mặt Tô Tâm Ly nhìn càng trắng bệch, chỉ có đôi môi là có điểm huyết sắc, tóc đã được chải chuốt chỉnh tề giờ lại rũ xuống lăng loạn (lộn xộn, ngổn ngang) trên vai với cây trâm vàng trên tóc mai, đôi mắt sắc bén băng lãnh tuyệt mỹ không có chút nhân khí. Qua ánh lửa chiếu sáng, chính là một nữ quỷ dung nhan khuynh thành.
Tô Tâm Ly thấy mình bị phát hiện cũng không tránh, không hốt hoảng chạy đi. Nàng tùy ý sờ búi tóc tựa như đang chỉnh lý lại dung mạo mình, tay chạm vào cây trâm trên tóc, tiếp đó mặt lạnh như băng lại mỉm cười hướng về hai người đàn ông mà đi qua.
“Nữ quỷ này thật xinh đẹp.”
Nam tử mới đầu còn sợ hãi lắp bắp nói giờ lại dùng sức nuốt nước bọt.
“Tiểu nương tử, theo chúng ta hưởng lạc đi”
Người đàn ông khác thân hình tương đối cao lớn cũng tràn đầy kinh diễm, hai tay chà xát, một đôi mắt lão luyện bình tĩnh nhìn Tô Tâm Ly, hận không thể ngay lập tức nhào vào người nàng.
Trong đêm tối, Tô Tâm Ly lạnh lùng nhìn hai gã nam nhân đang đến gần, nhàn nhạt mỉm cười, trên gương mặt tuyệt mĩ không có một tia cảm xúc.
Nam nhân thân hình cao lớn đến trước mặt nàng, cười hắc hắc hai tiếng, tay hướng mặt Tô Tâm Ly đưa tới. Tô Tâm Ly thần tốc giữ cánh tay người đàn ông lại, dùng sức đá một cước vào ngực hắn, người đàn ông liên tiếp lui về phía sau, ngã nhào vào đống lửa, miệng phun ra búng máu, tóc và áo quần hắn nháy mắt bị lửa đốt, hắn luống cuống đứng lên, tay chân bị lửa làm phỏng, gào khóc kêu đau, nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại mắng chửi
“Tiểu mỹ nhân điêu ngoa, gia thích.”
Một người đàn ông khác nhìn đồng bọn của mình lăn lộn trên mặt đất cũng không có tiến lên giúp đỡ, mà tà mị nhìn Tô Tâm Ly, hèn mọn cười hai tiếng, giang hai tay ra hướng phía Tô Tâm Ly nhào tới.
Bị sắc đẹp làm mê mẩn đầu óc, hắn chỉ nhìn thấy mỹ nhân, nào có tâm tư nhìn thấy đồng bọn bị giáo huấn. Tô Tâm Ly nhìn nam nhân đang nhào tới không né, không tránh, trên mặt nở nụ cười thản nhiên nhưng dưới ánh lửa ấm áp lại như đang ngưng kết thành băng, nàng rút cây trâm trên đầu, nắm chặt rồi lao vào ngực hắn. Mắt thấy mỹ nhân lập tức nhào vào ngực, gã nở nụ cười hưng phấn lộ ra hai hàm răng vàng khè, nhìn càng phát ra hèn mọn.
Một khắc khi bị gã nam nhân đụng ngã đè lên người, Tô Tâm Ly cầm cây trâm trong tay, chuẩn xác nhanh chóng cắm vào động mạch cổ của gã. Thoáng chốc, máu bắn gắp nơi. Gã nam nhân con ngươi trừng lớn, đến chết, trên mặt vẫn là nụ cười thô bỉ.
Tô Tâm Ly không thèm để ý chút nào đem gã đang đè trên người mình đẩy ra, đứng lên, trên tay nàng, trên mặt nàng còn có trên y phục nàng, khắp nơi đều là máu, cây trâm cũng không ngừng có giọt máu nhỏ trên mặt đất, đêm tối vô cùng tĩnh lặng.
“Hiện tại đến phiên ngươi!”
Tô Tâm Ly khuôn mặt đầy máu, tóc rối tung, ánh mắt sắc bén, lạnh như băng làm cho lòng người run rẩy, tay giơ cây trâm đang nhỏ giọt máu lên, giống như là ác ma từ địa ngục đến lấy mạng.
Thân hình nam nhân cao lớn mới vừa dập tắt hết lửa trên người, đã cạn kiệt sức lực, có nơi bị thương nghiêm trọng còn đang rỉ máu, cả cơ thể hắn căn bản là đau không thể động đậy. Hắn ngơ ngác nhìn vết thương trên cổ đồng bọn vẫn còn đang chảy máu, sợ run cả người, nhìn Tô Tâm Ly ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
“Cô nương tha mạng, chúng tôi chỉ là phụng mệnh làm việc.”
Hắn nhìn Tô Tâm Ly đến gần, sợ hãi không ngừng dập đầu.
“Ai sai ngươi làm việc này?”
Đáp án này không làm Tô Tâm Ly cảm thấy có chút nào bất ngờ, mi tâm cũng không khiêu lên.
Nàng đi Lạc Diệp Tự dâng hương, ngoại trừ nha hoàn thiếp thân Thu Hòa, còn có thị vệ đi theo, nàng đoán hai người này là cao thủ, nàng nhớ người bắt cóc nàng là một nhóm hắc y nhân, bọn họ võ công cao cường, sở dĩ lúc tỉnh lại nàng không cùng bọn họ trực tiếp cứng đối cứng, hiển nhiên, hai người này và những kẻ đã bắt cóc kia là không cùng một nhóm.
“Tôi cũng không biết, xế chiều hôm nay, có hai hắc y nhân đưa cho chúng tôi một bao tải to, chúng tôi dựa theo lời nói của cố chủ, đem bao tải ném vào bãi tha ma, trước đêm mai, phải luôn ở chỗ này canh chừng, sau khi sự việc thành công, chúng tôi có thể có năm mươi lượng vàng.”
“Cố chủ là nam hay nữ?”
“Là nam”
Người nọ thấy Tô Tâm Ly không có động tĩnh, len lén ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt âm ngoan, từ trong túi áo lặng lẽ lấy vật gì đó, giơ lên, Tô Tâm Ly nhìn ống trúc trong lòng bàn tay hắn, bên ngoài là một sợi dây dài nhỏ, không khỏi cả kinh, bước nhanh xông lên phía trước định đá rơi đồ vặt trên tay hắn, nhưng vẫn là chậm một bước.
Chỉ nghe được một âm thanh cực kỳ bén nhọn trong màn đêm yên tĩnh, đêm đen đột nhiên sáng lên, Tô Tâm Ly cũng không có tâm thưởng thức, cũng không ngẩng đầu lên nhìn, nắm chặt cây trâm di chuyển vào giữa, nhắm ngay cổ của gã nam nhân. Còn chưa kịp xuất thủ, hắn đã nhanh chóng lùi về phía sau, dưới bầu trời đêm sáng rực, tay phải của hắn đột nhiên nhiều hơn một thanh dao sắc bén, hướng Tô Tâm Ly đánh tới.
Tô Tâm Ly cả kinh, nhanh chóng nhảy lên, mũi chân dùng sức hướng về phía cằm của hắn đánh tới, thân thể hắn ngửa ra sau, ngã trên mặt đất, thanh dao trong tay thẳng tắp ở giữa không trung bay một vòng, hướng chính ngực hắn cắm xuống, chỉ nghe được tiếng thét chói tai, máu tươi bắn tứ phía.
Trong bầu không khí âm u lạnh lẽo, ngoại trừ mùi thịt thối rửa,còn có mùi máu tươi nồng nặc, làm cho người ta muốn nôn.
Phóng tín hiệu pháo hoa, nguyên lai cũng vì muốn lấy mạng của nàng, muốn dùng nó để gây sự chú ý của nàng, có lẽ nếu nàng phản ứng hơi trì độn một chút, hiện tại nằm trên mặt đất không phải chính là nàng hay sao.
Nhân từ với địch nhân, cho dù chỉ là một tia do dự nào, chính là bất phụ trách nhâm (không chịu trách nhiệm) đối với tính mạng mình. Tô Tâm Ly ão não liếc nhìn cái ánh sáng từ pháo hoa trên trời đêm, nếu như nàng tực tiếp động thủ, hắn cũng không có cơ hội phóng tín hiệu này.
Tô Tâm Ly nắm chặt cây trâm trong tay, mâu sắc một tia băng lãnh, thần sắc chết lặng, ngồi chổm hổm dưới đất rất cẩn thận không biết đang tìm cái gì.
Trời mưa cách đây không lâu, đường nhỏ hẻo lánh lầy lội, lúc hai gã kia đi đến nhất định sẽ lưu lại vết chân.
Lúc Tô Tâm Ly phát hiện dấu chân, nàng xé vài miếng vải trên váy treo trên bụi cây ở hướng khác, sau đó chạy theo hướng ngược lại với nơi có vết chân và nơi treo mảnh vải.
Chắc chắn tiếp theo sẽ có người đuổi tới bắt nàng, chúng và hai gã nam nhân này nhất định cùng một phe, bọn họ tám chín phần mười sẽ theo đường kia tới, nếu như nàng đi theo vết chân, rất có thể là tự chui đầu vào lưới.
Váy bị Tô Tâm Ly xé đi một mảng lớn, ngắn rất nhiều, hiện tại chạy cũng rất dễ dàng.
Trong bụi bỏ rừng rậm, Tô Tâm Ly cố gắng chạy thật nhanh, gió đêm thổi lướt qua bên tai, mang theo cái lạnh đầu xuân, trán Tô Tâm Ly rịn ra một tầng dày đặc mồ hôi.
Chạy ước chừng nửa canh giờ, Tô Tâm Ly mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy kèm theo tiếng nước suối leng keng là trận trận tiếng xé gió vang tới, còn có tiếng bước chân mất trật tự lại nhẹ nhàng càng ngày càng tiến lại gần.