Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Chương 62

Edit: Meimei

Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên lượn lờ, Tô Tâm Ly ngâm mình trong nước, giải thoát hết sự căng thẳng mệt mỏi của cả ngày. Thời gian cứ như vậy trôi qua đối với nàng mà nói đây cũng là một loại hưởng thụ, không gian yên tĩnh làm cho con người buông lỏng, có thể đặt xuống mọi tâm tư. Cứ như vậy nàng quên hết thời gian, cho đến khi nước lạnh đi cũng không phát hiện. Thanh Đằng ở bên ngoài lo lắng sợ nàng xảy ra chuyện gì, không đợi Tô Tâm Ly cho gọi liền đi vào.

Hôm nay đánh một trận hoàn mỹ như vậy, trong lòng Tô Tâm Ly rất vui sướng. Bọn họ vẫn còn xem nàng là một Tô Tâm Ly hèn yếu cái gì cũng không biết như trước đây sao? Muốn đoạt quyền chưởng gia từ trong tay nàng sao? Nằm mơ đi! Tô Tâm Ly dựa người vào thùng tắm, chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ đến gương mặt của Phương di nương và Tô Diệu Tuyết vì tức giận mà biến đổi nhiều màu sắc, trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng chậm rãi hiện lên một nụ cười tuyệt đẹp.

Đang lúc Tô Tâm Ly thích ý, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm nói chuyện sau đó cửa bị đẩy ra. Tô Tâm Ly cả kinh, đứng dậy, cầm lấy quần áo treo ở bình phong nhanh chóng khoác lên người. Tim nàng đập rất nhanh, trong lòng hốt hoảng còn có một loại suy nghĩ hành động điên rồ. Nàng còn chưa kịp đi ra thì một giọng nói vui sướng của nữ nhân truyền vào là phá vỡ mọi ảo tưởng của nàng.

“Tiểu thư!”

Là giọng nói của Thủy Nhi, trong miệng hình như còn đang nhai cái gì đó. Tô Tâm Ly cũng rất tò mò, rốt cuộc là người nào mới có thể nuôi ra một nữ nhi như Thủy Nhi như vậy. Cả ngày trừ ăn ra cũng chỉ biết ăn thôi, trước khi đi ngủ nàng nhất định phải đặt đồ ăn trên bàn, nghe Thanh Đằng cùng phòng với nàng nói, nửa đêm Thủy Nhi sẽ thức dậy ăn sạch đồ ăn để trên bàn, sau đó cũng không rửa tay súc miệng mà ngã đầu tiếp tục ngủ. Tô Tâm Ly hoài nghi có phải là do nàng ăn nhiều quá cho nên mới bị phụ mẫu bán đi làm nô tỳ. Nàng cho rằng Thủy Nhi ngây thơ nhưng với trình độ xem mạng người như cỏ rác của Thủy Nhi, Tô Tâm Ly nghĩ ai cũng không bằng. Nàng thấy Thủy Nhi giống như công chúa được nuôi dưỡng trong thâm cung căn bản không biết đi chợ mua món đồ này cần bao bạc, vì vậy lúc nàng ấy nói đem người cho chó ăn đặc biệt giống như vậy.

”Tiểu thư, ta đã ngăn cản nàng, thế nhừn –”

Thanh Đằng ngượng ngùng nói. Tô Tâm Ly lúc tắm rửa luôn không thích có người bên cạnh hầu hạ, chỉ bắt hạn nhân đứng bên ngoài canh chừng. Tiểu thư chỉ mới vừa đi vào, còn chưa gọi nàng, nhất định là tiểu thư vẫn chưa tắm xong. Nàng muốn ngăn cản nhưng không cản được Thủy Nhi, nhìn chung trên dưới tướng phủ này, phỏng chừng ngay cả hộ vệ nam đều không phải là đối thủ của nàng ấy.

”Ai cho ngươi vào?”

Tô Tâm Ly trầm mặt nhìn Thủy Nhi lớn tiếng hỏi. Thanh Đằng thấy bộ dạng Tô Tâm Ly xiêm y không chỉnh tề liền vội vàng xoay người đóng cửa phòng tắm lại, đi đến bình phong, lấy áo khoác xuống, khoác lên người Tô Tâm Ly.

Tô Tâm Ly thường rất bao dung Thủy Nhi bỗng nhiên nghiêm khắc như vậy Thủy Nhi liền có chút sợ choáng váng, nàng lắp ba lắp bắp không biết giải thích thế nào, nước mắt trào ra. Thanh Đằng vẫn luôn xem Thủy Nhi là muội muội của mình, thấy bộ dạng của nàng như vậy, không khỏi yêu thương giúp nàng bào chữa: ”Tiểu thư, Thủy Nhi là có chuyện tìm người cho nên mới vội vả như vậy.”

Thủy Nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện nhưng lý do như vậy chỉ có chủ tử mới dùng. Bọn họ làm hạ nhân, phải có quy củ của hạ nhân, không có tư cách không hiểu chuyện. Thủy Nhi làm việc quả thực có chút lỗ mãng, chỉ có tiểu thư tốt tính mới có thể khoan dung nàng như vậy. Nếu đổi thành chủ tử khác, nàng đã sớm bị kéo xuống.

”Có chuyện gì không thể đợi lát nữa mới nói, để cho nàng cãi lệnh xông vào? Nàng là nha hoàn hầu hạ bên cạnh ta, không phải là nha hoàn tam đẳng tứ đẳng, mỗi lời nói tiếng động của nàng đều bị mọi người chú ý.”

Tô Tâm Ly vẫn không cho phép thương lượng: ”Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, tuổi còn nhỏ, lần này ta không tính toán. Nếu còn lần sau, vậy không cần ở lại bên cạnh hầu hạ ta.”

Thủy Nhi nghe vậy, hốt hoảng quỳ xuống, khóc thành tiếng, sợ hãi giống như ông trời đang sụp đổ: ”Tiểu thư, ta sai rồi, người đừng đuổi ta đi. Ta cam đoan sẽ không có lần sau.” Thủy Nhi hít mũi một cái, son sắt thề.

Tô Tâm Ly thấy nàng như vậy, có chút không đành lòng. Trong lòng nàng biết bởi vì nàng nghĩ đến chuyện của Lan Dực Thư cho nên trong lòng có chút không hài lòng cũng có chút lo lắng, nàng nhìn Thủy Nhi: ”Đứng lên đi. Thanh Đằng, ngươi ở đây nhìn nàng đừng để nàng chạy loạn, ta vào trong mặc y phục.”

Thanh Đằng gật đầu, thừa dịp Tô Tâm Ly thay y phục thì nàng an ủi Thủy Nhi. Chờ lúc Tô Tâm Ly đi ra, tâm tình của Thủy Nhi đã ổn định hơn rất nhiều.

“Có chuyện gì trở về phòng rồi nói.”

Thủy Nhi không nói gì, rũ đầu, đi theo Tô Tâm Ly vào phòng.

Vào phòng, Thanh Đằng đưa bình nước nóng đã chuẩn bị trước đó cho Tô Tâm Ly. Thân thể Tô Tâm Ly hư nhược, rất sợ lạnh, đi đâu cũng phải mang theo bình nước nóng.

”Nói đi, có chuyện gì?”

Tô Tâm Ly ngồi xuống cạnh bàn nhỏ trong phòng, Thanh Đằng đưa nước trà đã chuẩn bị trước đó cho Tô Tâm Ly. Tô Tâm Ly lắc đầu: ”Đổi nước ấm.”

Đã trễ như thế này, nếu uống trà, buổi tối sợ là không ngủ được.

”Tướng gia nói vị trí phu nhân tướng phủ giữ lại cho Phương di nương, còn đồng ý cho Tô Diệu Tuyết trở về lại Tuyết viện.”

Tô Tâm Ly tiếp nhận nước ấm Thanh Đằng đưa, uống một ngụm, giương mắt nhìn Thủy Nhi: ”Hắn nói như vậy?”

Thủy Nhi đem chuyện tối hôm nay ở Phương Tình viện nghe được đoạn đối thoại của Tô Bác Nhiên và Phương di nương, còn có mấy câu của Tô Diệu Tuyết, một năm một mười nói cho Tô Tâm Ly nghe.

Không hổ là Phương di nương, quả thật có bản lĩnh. Nàng nghĩ Tô Bác Nhiên đùng đùng nổi giận như vậy, Phương di nương sẽ không có chỗ tốt, không nghĩ đến lại có kết quả như vậy. Không hổ là hai mươi năm phu thê, cảm tình quả nhiên không như người thường. So với Phương di nương, nàng còn chưa đủ hiểu rõ người phụ thân này cho dù nàng đã trải qua một kiếp. Nàng thật sự còn đánh giá thấp trình độ vô sỉ của nam nhân trước mặt nữ nhân, hai lòng, nói rõ ra chính là tiểu nhân, giống như Tô Bác Nhiên và Nhan Tư Minh vậy.

”Tướng gia sao có thể làm như vậy? Chuyện Diệu Tuyết tiểu thư đối với tiểu thư quá phận, để nàng ta dời từ Tuyết viện đến Nam Uyển đã là phạt rất nhẹ rồi. Chưa được bao lâu liền cho nàng ta chuyển về lại Tuyết Viện?”

Thanh Đằng cẩn thận liếc nhìn Tô Tâm Ly, tướng gia thực sự quá đáng, những lời này đều đến miệng nhưng nàng không dám nói ra.

Tô Tâm Ly đặt chén trà trong tay xuống, cười lạnh: ”Được rồi. Hắn bất công cũng không phải ngày một ngày hai. Sau này những chuyện như vậy cũng sẽ lại xảy ra, các ngươi không cần để trong lòng.” Nếu nàng bởi vì chuyện này mà so đo tức giận với Tô Bác Nhiên, phỏng chừng nàng đã sớm bị tức chết rồi.

”Thủy Nhi, tại sao ngươi lại biết được chuyện này?”

Mặc dù Phương Tình viện có người của nàng nhưng đều là nha hoàn làm việc nặng, Phương di nương lại cẩn thận, căn bản không để cho những người đó có cơ hội đến gần phòng của nàng.

”Lúc ta xử trí Thu Lan xong, trên đường quay về Ngưng Sương viện tìm tiểu thư thì đụng phải tướng gia đang nổi giận đùng đùng, ta hiếu kỳ nên liền đi theo.”

”Lần sau không được làm như vậy nữa, nếu bị người phát hiện, ta không chắc có thể bảo vệ được ngươi, biết không?”

Chuyện này sớm muộn gì nàng cũng biết. Về phần Tô Bác Nhiên cam kết với Phương di nương vị trí phu nhân tướng phủ, nếu nàng cố ý ngăn cản không đồng ý, để nàng xem Phương di nương làm sao có thể ngồi lên được vị trí đó. Nàng luôn có biện pháp và thủ đoạn để đập tan mộng đẹp của Phương di nương và Tô Bác Nhiên.

Các nàng vừa nói chuyện xong thì có người đem Lý mama bị trói giải đến viện của nàng. Thủ vệ và bà tử hướng nha hoàn nhị đẳng Thu Nguyệt của Tô Tâm Ly chuyển cáo một tiếng. Thu Nguyệt nhanh chóng đem chuyện này báo cho Tô Tâm Ly. Tô Tâm Ly vừa nghe Lý mama bị mang đến, nàng mỉm cười. Tô Bác Nhiên đối với xử trí này của Phương di nương đúng là vừa uất ức lại có chút quá phận, làm cho người khác nhìn không ra. Có điều mục đích nàng muốn đã đạt được, như vậy nàng cũng không có gì phải bất mãn.

Nàng biết Thanh Đằng và Thủy Nhi bất bình thay cho nàng, thế nhưng nàng thực sự không tức giận cũng không thấy ủy khuất. Từ ngày được sống lại, nàng chưa bao giờ ôm ấp hy vọng đối với Tô Bác Nhiên vì vậy bây giờ tất nhiên nàng không có loại tâm tình thất vọng.

”Dẫn người vào đây.”

Tô Tâm Ly đặt bình nước nóng trong tay xuống, nhàn nhạt phân phó nói. Không lâu sau, Lý mama bị trói được hai tên hộ vệ áp tải vào. Tô Tâm Ly nhìn bà ta bị nhét giẻ vào miệng thì hiểu rõ cười cười. Thảo nào một âm thanh cũng không nghe thấy, thì ra là không thể mở miệng nói chuyện.

Lý mama nhìn Tô Tâm Ly đang ngồi đối diện. Tô Tâm Ly một thân váy xanh nhạt, làn váy thướt tha rủ trên mặt đất giống như sóng nước. Bên ngoài nàng khoác một áo lông hồ ly trắng muốt càng tôn thêm da thịt của nàng. Tóc đen tùy ý rủ trên vai, ánh mắt xinh đẹp dưới ánh nến toát lên một vẻ đẹp mê ly không nhiễm bụi trần. Nàng ngồi ngay ngắn ở đó, môi vẫn luôn duy trì một độ cung, làm cho người khác cảm thấy đoan trang cao quý. Lý mama nhìn bộ dạng của nàng như vậy, phảng phất như thấy được hình ảnh của vị chủ tử trước kia, không khỏi hoảng hốt nhưng rất nhanh bà liền nghĩ đến thủ đoạn của Tô Tâm Ly mấy ngày nay, trong đầu liền bắt đầu e sợ.

Lý mama vừa mới bước vào phòng, còn chưa đứng vững, đầu gối đã bị mấy người áp tải vào đá một cước, thân thể nghiêng về trước, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tô Tâm Ly, sau đó bọn họ hướng Tô Tâm Ly khom lưng, rồi lui ra ngoài.

”Lý mama, không nghĩ đến chúng ta sẽ dùng phương thức này gặp mặt nha.”

Lý mama há miệng, ô ô. Tô Tâm Ly hiểu rõ, liếc mắt nhìn Thanh Đằng. Thanh Đằng biết ý, tiến lên lấy giẻ trong miệng Lý mama ra.

”Lão nô thỉnh an tiểu thư.”

Lý mama quỳ trên mặt đất, dập đầu với Tô Tâm Ly. Trên đường đi đến đây, bà vẫn luôn ôm ý nghĩ hy vọng sẽ may mắn, hiện tại xem ra người nhắm vào bà không phải là Liễu di nương mà là tiểu thư. Vừa nghĩ như thế, Lý mama theo bản năng liền nghĩ đến chuyện tình cách đây ba năm, trong lòng không khỏi chột dạ, sau đó liền tự an ủi chính bản thân mình, tiểu thư từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, không chịu gian khổ gì, mới mười tuổi cái gì cũng không biết, chuyện kia, làm sao tiểu thư có thể biết được?

Tô Tâm Ly thấy Lý mama bị trói cũng không mở miệng cho bà ta đứng dậy. Lý mama mặc áo quần dày, thân thể lại mập nên có chút cảm giác ăn không tiêu, thống khổ chảy mồ hôi.

”Lý mama, mẫu thân và ca ca ta chết như thế nào?”

Trong đầu Lý mama còn đang suy nghĩ tốt đẹp một chút chỉ vì câu hỏi của Tô Tâm Ly mà sụp đổ ầm ầm. Trong lòng bà thất thượng bát hạ, sợ đến nỗi cả thân thể trực tiếp ngã trên mặt đất. Tô Tâm Ly thấy phản ứng của bà ta liền hiểu rõ chuyện năm đó không đơn giản như nàng tưởng tượng.

”Xem ra Lý mama biết rõ mọi chuyện.”

Lý mama té ngã trên mặt đất, rút rút gân.

”Lão — Lão nô cái gì cũng không biết.” Lý mama nói dối, hai tay chống trên mặt đất, đỡ thân thể dậy, quỳ gối trước mặt Tô Tâm Ly, né tránh ánh mắt của Tô Tâm Ly, không dám nhìn thẳng nàng.

”Tiểu thư, nể tình phu nhân và thiếu gia, cầu người, tha cho nô tỳ một con đường sống.”

Lý mama bò đến trước mặt Tô Tâm Ly, hai tay lôi kéo xiêm y của nàng. Tô Tâm Ly quay đầu, một cước đá văng bà ta ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn bà ta, bà ta còn dám nhắc đến mẫu thân và ca ca trước mặt nàng?

”Quế mama hiện tại đang ở đâu?”

Lý mama té trên mặt đất, ho kịch liệt. Trước đó bà ta đã bị Tô Bác Nhiên đá một cái, hiện tại lại bị Tô Tâm Ly đá thêm một cái nữa, cho dù thân thể Lý mama cường tráng như thế nào đi nữa cũng không chịu nổi. Với lại vấn đề mà Tô Tâm Ly hỏi càng làm cho bà có loại xúc động muốn chết.

”Lão — Lão nô thực sự không biết.”

Bộ dạng của Tô Tâm Ly dọa người, Lý mama tất nhiên sợ hãi nhưng bà càng sợ Phương di nương hơn. Bà biết cần phải nói gì, không được nói gì, nếu không người nhà của bà sẽ bị Phương di nương giết chết.

”Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Thủy Nhi, ngươi đưa bà ta vào bạo thất, nói cho người ở đó ra tay chú ý một chút, đừng để bà ta chết.”

Bạo thất là nơi giam giữ những hạ nhân phạm sai lầm, người còn sống đi vào, lúc ra không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng kéo dài hơi tàn. Nàng không để cho bà ta nhìn một cái thì làm sao bà ta biết được sự lợi hại của nàng.

”Mama khổ cực hầu hạ mẫu thân và ca ca, ta đương nhiên sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.”

Ba năm trước, sau khi mẫu thân và ca ca qua đời, mấy mama bên cạnh mẫu thân, người không chết thì cũng bị xử phạt. Chỉ có Lý mama đi theo Phương di nương là phong quang vô hạn, còn che chở cho tôn tử của bà ta. Nếu nói bà ta chuyện gì cũng không làm, đánh chết Tô Tâm Ly nàng cũng không tin.

Lý mama cầu xin tha thứ, Tô Tâm Ly nhìn cũng không thèm liếc nhìn một cái. Nếu bà ta thành thật khai báo, nàng còn có thể suy nghĩ cho bà ta một chút.

Thủy Nhi thấy thế liền lấy giẻ nhét vào miệng Lý mama một lần nữa, sau đó kéo bà ta ra ngoài như kéo một con gà.

”Đi, tìm người mang tôn tử nhỏ nhất của Lý mama đến đây cho ta.”

Sau khi Tô Tâm Ly phân phó cho Thanh Đằng xong, nàng lên giường nằm nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, Phương di nương từ sáng sớm đã dẫn người đến Ngưng Sương viện. Bên Liễu di nương có người chiếu cố nên Lưu Vân theo ý tứ của Tô Tâm Ly trở về Ly Tâm viện. Thu Ba thấy Lưu Vân đi vào phòng của Tô Tâm Ly thì bất mãn hừ một tiếng. Hiện tại trong viện có một nha hoàn tam đẳng được thụ sủng hơn nhiều so với nàng.

Cùng lúc đó, Tô Diệu Tuyết cũng dọn đồ quay trở về Tuyết Viên. Vừa mới về liền dẫn theo mấy muội muội của Tô Tâm Ly đến viện của nàng thỉnh an. Tô Tâm Ly biết là nàng ta muốn khoe khoang, lười phản ứng với nàng ta, trực tiếp cho người đuổi đi. Hiện tại trong tướng phủ, uy của Tô Tâm Ly gần như ngang bằng với Tô Bác Nhiên, phong quang lại rất tốt, Tô Mộc Linh không dám đắc tội. Tô Tịch Nguyệt kia không có não muốn thay Tô Diệu Tuyết bất bình nháo loạn nhưng bị Tô Tiên Nguyệt chế trụ. Không có người xung phong công kích, Tô Diệu Tuyết cũng biết khó mà lùi, có điều trong lòng lại rất căm tức. Bị Tô Tâm Ly áp chế như vậy, nàng vốn muốn thừa dịp này khoe khoang một phen, sau đó chế nhạo Tô Tâm Ly, đích nữ thì thế nào, nữ nhi mà phụ thân sủng ái nhất là nàng. Nếu nàng ta biết thức thời, đưa vị trí phu nhân tướng phủ cho di nương của nàng, để nàng trở thành đích nữ, đến lúc đó nàng sẽ cố gắng ban cho nàng ta mấy ngày tốt lành. Nhưng mà nàng thế nào cũng không nghĩ đến Tô Tâm Ly không cho nàng mặt mũi như vậy. Tất cả các muội muội đều tới, Tô Tâm Ly nói không gặp là không gặp. Tô Diệu Tuyết nhịn một lửa giận trong bụng, vừa về đến Tuyết Viện thì đập không ít đồ. Tô Tâm Ly càng không thèm quản mấy chuyện này.

“Tiểu thư, Tô Diệu Tuyết tiểu thư đã trở về. Người không nhìn thấy bộ dạng nàng ta lúc đó, xem chừng tức chết rồi a.”

Thu Ba hăng hái nói. Mí mắt của Tô Tâm Ly cũng không thèm nâng lên. Nàng ta cho rằng ở tướng phủ chỉ cần được phụ thân sủng ái thì muốn làm cái gì cũng được? Sao nàng ta không rút ra kinh nghiệm từ mấy lần bị giáo huấn trước đây. So với lời nói của Tô Tâm Ly nàng thì sự thiên vị của phụ thân đối với nàng ta và Phương di nương đã thay đổi, hiện tại quyền chưởng gia tướng phủ nằm trong tay nàng, nàng sẽ cho nàng ta biết nếu thật sự phát sinh chuyện gì, sự thiên vị của phụ thân sẽ không có bất kỳ tác dụng nào, hơn nữa phần thiên vị và che chở này nói không chừng một lúc nào đó sẽ không còn thuộc về nàng ta nữa. Tô Diệu Tuyết muốn dùng cái này khiêu khích nàng cũng phải nhìn xem nàng có nguyện ý cho nàng ta có cơ hội hay không.

Tô Tâm Ly liếc mắt nhìn Thu Ba, thấy vẻ mặt nàng ta khẩn thiết, nhất thời nghĩ trước đây nàng không dùng nàng ta là đúng. Thông minh thì thông minh thật nhưng dã tâm quá lớn, quá xem trọng cái trước mắt.

Ban đêm, sau khi dùng bữa tối liền để Lưu Vân hầu hạ thay đổi xiêm y: ”Theo ta đến phòng chứa củi một chuyến.”

Tô Tâm Ly nhìn Lưu Vân chỉnh xiêm y cho nàng, trong mắt phảng phất như đàm thủy mùa đông sâu thẳm, băng lãnh kinh người, nhìn vào chính là có một loại cảm giác lạnh thấu xương.

Bạo thất của tướng phủ chính là phòng chứa củi. Vừa qua giờ Thân, Tô Tâm Ly liền sai người thông tri cho Thủy Nhi đem Lý mama dẫn đến phòng chứa củi.

Lưu Vân ngơ ngẩn, nói vâng. Tô Tâm Ly xoay người đi ra Ly Tâm viện. Lưu Vân cuống quýt trở về phòng lấy áo choàng và ấm lô, rồi theo sát phía sau Tô Tâm Ly.

Ánh trăng như nước, bóng đêm như mực dần dần hiện ra. Bạo thất có vị trí vắng vẻ, mặc dù có người quét tước nhưng vẫn có một loại cảm giác hoang vắng, nhất là buổi tối mùa đông. Gió thổi ù ù mang lá từ trên cây rơi xuống, trên mặt đất in loang lổ nhũng cái bóng lay động, làm cho người có cảm giác âm u tĩnh mịch. Chỗ như vậy, nếu mẫu thân còn sống, nàng nhất định sẽ không cho nàng bước chân đến đây. Nếu không phải có lần ngoài ý muốn kia, nàng và ca ca ham chơi không cẩn thận đi đến nơi này, nàng cũng sẽ không biết trong tướng phủ phồn hoa náo nhiệt lại có một nơi âm u như vậy. Lần đó, mẫu thân hung hăng dạy dỗ ca ca nhưng bởi vì nàng ham chơi đi loạn mới đi đến nơi đó mà ca ca cho dù nhát gan nhưng khi nàng bị kinh hách thì hổ thẹn không ngớt, cho dù bị mẫu thân đánh mười roi cũng không hề oán hận một câu. Nghĩ đến mẫu thân và ca ca đã mất, tâm Tô Tâm Ly không khỏi đau nhức. Nếu họ vẫn còn sống, có họ bảo vệ, nàng nhất định sẽ hạnh phúc.

Tô Tâm Ly vừa đến bạo thất thì nghe tiếng thét chói tai trong căn phòng nhỏ truyền ra, tiếng thét như lợn tru vậy làm cho người nghe không khỏi run sợ. Lưu Vân đi sau lưng Tô Tâm Ly rụt cổ một cái, hai tay chà xát da đang nổi lên, hai mắt thì cẩn thận đánh giá bốn phía. Nàng đến tướng phủ không lâu, mặc dù biết nơi này có bạo thất nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đến đây.

Tuy rằng ở bên trong tướng phủ nhưng bạo thất bên này căn bản không có hạ nhân lui tới, trên đường cũng không có một ngọn đèn nào, nhất là buổi tối, so với những nơi khác của tướng phủ đều lạnh lẽo hơn rất nhiều. Lúc Tô Tâm Ly và Lưu Vân đến đã thấy Thủy Nhi đứng chờ bên ngoài đã lâu, cả gương mặt và tay đều đỏ bừng, mũi cũng vậy, có điều tinh thần nhìn rất tốt, đôi mắt sáng tựa như ngọc vậy, giống như những vì sao trên bầu trời. Từ hôm qua đến bây giờ Thủy Nhi vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt, không biết tại sao nàng lại có tinh lực tốt như vậy.

Tô Tâm Ly sờ sờ tay của Thủy Nhi lạnh như băng vậy, không khỏi nhíu mày. Thủy Nhi híp mắt cười, rút tay về. Tô Tâm Ly đưa ấm lô của nàng cho Thủy Nhi, sau đó cởi áo choàng trên người xuống, khoác lên người Thủy Nhi. Thủy Nhi thấy áo khoác trên người mình, nàng ngẩng đầu nhìn Tô Tâm Ly, vành mắt phiến hồng kêu một tiếng: ”Tiểu thư.”

”Ngươi tiếp tục ở đây canh giữ. Thanh Đằn tỷ tỷ của ngươi sẽ mang đồ ăn đến cho ngươi. Nếu có người đến đây, ngươi thông báo cho ta một tiếng. Ngoài này gió lớn, ngươi phủ thêm đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Tô Tâm Ly sờ sờ mặt Thủy Nhi, chỉ cần những nha hoàn này trung thành với nàng thì nàng cũng rất nguyện ý đối xử tốt với các nàng.

”Lưu Vân, ngươi theo ta cùng vào bên trong.”

Lưu Vân cầm theo đèn lồng đi ở phía trước, đẩy cửa phòng chứa củi ra. Tô Tâm Ly đi vào, chậm rãi đi đến trước mặt Lý mama, sau đó tiếp nhận đèn lồng từ trong tay của Lưu Vân cắm ở trên cây cột. Mượn ánh đèn, nàng nhìn thấy Lý mama nửa sống nửa chết nằm trên mặt đất thống khổ rên rỉ. Nếu không phải trong phòng vô cùng an tĩnh thì không nghe được thanh âm rên rỉ yếu ớt của bà ta. Tóc bà ta tán loạn, giống như đống rơm rạ trên mặt đất. Hôm qua y phục bà ta mặc còn chỉnh tề thì hôm nay đã rách rưới, có thể thấy rõ vết roi trên người và trên mặt, huyết dịch mơ hồ, còn có vết thương đang bị thối rữa dính trên y phục, trên ngực còn có vết tích của bàn ủi đã bị ủi qua, nhìn thấy mà giật mình. Chỉ chưa đến một ngày mà bà ta đã trở thành một huyết nhân. Tô Tâm Ly cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao hạ nhân trong phủ chỉ cần nghe đến hai chữ bạo thất thì sắc mặt liền đại biến. Nếu không phải nàng cố ý thông báo giữ lại mang của bà ta thì nói không chừng bây giờ bà ta đã mất mạng.

”Bọn họ không biết Lý mama là tâm phúc của Phương di nương sao? Tại sao lại có thể biến bà thành bộ dạng này a?”

Tô Tâm Ly ngồi xuống trước mặt Lý mama, tiến đến bên tai bà ta, làm như đau lòng mở miệng nói, sau đó khoát tay áo ý bảo Lưu Vân lui ra sau. Lưu Vân biết ý, lui về một góc trong phòng, cung kính đứng đó, ánh mắt nhìn Tô Tâm Ly tràn đầy cảm kích và kính nể.

Lúc bên tai truyền đến thanh âm như vậy, cả người Lý mama run lên, sau đó chậm rãi mở mắt, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng nhìn Tô Tâm Ly. Bà lùi thân thể về phía sau, thế nhưng bên cạnh bà là một cây cột, không thể lùi được nữa. Cả người bà đều là vết thương, chỉ cần động một chút thì sẽ đau đớn kịch liệt toàn thân. Lý mama bị cơn đau hành hạ, hận không thể được chết một cách thống khoái, chết rồi mới tốt. Sợ hãi qua đi, Lý mama tức giận nhìn Tô Tâm Ly, nếu không phải vì nàng ta thì sao bà lại phải chịu đựng thống khổ như vậy?

”Tiểu thư, dù sao lão thân cũng từng hầu hạ phu nhân một đoạn thời gian, chiếu cố người và thiếu gia mười năm, lòng dạ của người thật độc ác!”

Lý mama không nói thì thôi, mở miệng là nhắc đến chuyện này làm Tô Tâm Ly liền nhớ đến mẫu thân và ca ca đã qua đời, nàng không khỏi càng thêm tức giận. Nàng đưa tay lên, ngón tay theo vết roi trên mặt của Lý mama, kéo một đường xuống dưới, dùng sức ấn mạnh một cái, Lý mama bị đau, há miệng gào khóc kêu la. Tô Tâm Ly vẫn một bộ dạng vân đạm phong khinh, dưới ánh đèn chập chờn lộ ra một tia ngoan ý trên mặt, giống như ma quỷ từ địa ngục đến lấy mạng vậy.

”Ta ác độc? Là ai ăn cây táo rào cây sung cấu kết với Phương di nương hại chết mẫu thân và ca ca ta? Là ai thuê bọn giặc cướp bắt cóc ta, ném ta ở bãi tha ma? Rốt cuộc phủ Định Quốc Công và mẫu thân làm gì có lỗi với ngươi mà ngươi cư nhiên cấu kết với ngoại nhân hại chết bọn họ? Lúc ngươi hại bọn họ sao không nghĩ đến đoạn tình cảm đó, bây giờ còn dùng bộ mặt đó nói chuyện tình cảm với ta!”

Gương mặt xinh đẹp của Tô Tâm Ly giống như bị băng tuyết bao trùm, sâu trong đáy mắt nàng ngoại trừ hận chỉ có hận, giống như sóng lớn cuồn cuộn cắn nuốt tất cả lý trí của nàng. Mỗi một câu lực độ càng lớn, nói xong câu cuối cùng, nàng đưa tay tát Lý mama một cái. Lý mama vốn đã bị thương nặng, đau đến rơi nước mắt, ho khan vài tiếng, máu tươi từ trong miệng trào ra.

”Ngươi — Ngươi là ai?”

Con ngươi Lý mama trừng lớn, người trước mắt này, còn có những chuyện mà nàng nói đều cho bà ta thấy nàng là tiểu thư, thế nhưng sâu trong lòng bà lại có một âm thanh kỳ quái tự nói với chính bản thân mình đây không phải là tiểu thư mà bà ta biết, không phải.

”Mama không phải nói đã chăm sóc ta mười năm sao? Thế nào, không nhận ra ta? Ta là Tô Tâm Ly.” Tô Tâm Ly giống như là ma quỷ từ địa ngục trở về đòi mạng nói.

Nháy mắt một cái, trên mặt Tô Tâm Ly nở một nụ cười vô hại. Nhìn bộ dạng hồn nhiên ngây thơ của nàng như vậy, Lý mama toàn thân đều sợ hãi.

”Ngươi — Ngươi không phải, ngươi không phải là tiểu thư. Tiểu thư không phải là người có bộ dạng này!”

Lý mama hoảng hốt lắc đầu, trong mắt tràn đầu sợ hãi.

”Vậy ta đây phải có bộ dạng như thế nào? Nga –” Tô Tâm Ly kéo dài âm điệu, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ nói: ”Ta biết rồi, tiểu thư của ngươi có phải là người mỗi khi thấy mọt chú chim bị thương thì sẽ thương yêu không dứt, băng bó vết thương cho nó, tỉ mỉ chăm sóc nó, làm sao lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như này, đúng không?”

Tô Tâm Ly lạnh lùng nhìn Lý mama liều mạng giãy dụa như con cá sắp chết, đột nhiên lạnh lùng nói:” Nhanh thành thật khai báo cho ta biết, chuyện năm đó rốt cuộc đã xảy ra như thế nào, còn có tung tích của Quế mama?”

Cùng với tiếng quát lớn, ánh mắt của Tô Tâm Ly càng ngày càng sắc bén lạnh như băng, so với rắn độc còn kinh khủng hơn. Lý mama nhìn Tô Tâm Ly, giãy giụa do dự. Bây giờ bà sợ Tô Tâm Ly còn hơn cả Phương di nương, bà thật muốn thành thật khai báo. Tiểu thư nhất định sẽ không thả bà ra, để cho bà nhanh chóng giải thoát thì tốt rồi, nhưng bà lại lo lắng nếu bà nói ra hết tất cả mọi chuyện cho Tô Tâm Ly, Phương di nương sẽ gây bất lợi cho người nhà của bà. Trong lòng Lý mama nóng như lửa đốt, vô cùng lo lắng, thổ huyết ngày càng nhiều. Tô Tâm Ly thấy bà ta càng ngày càng suy yếu, từ trong ngực lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng bà ta. Cùng lúc đó liền có tiếng gõ cửa, Tô Tâm Ly không nhanh không chậm nói: ”Vào đi!”

Cửa bị đẩy ra, một nam nhân gầy yếu khoảng hai mươi tuổi bị người đẩy vào. Bởi vì người đẩy vào dùng sức nên nam nhân kia bị đẩy ngã trên mặt đất, hai tay hắn bị trói lại. Lúc ngã trên mặt đất, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lý mama, đôi mắt tràn đầy sự cầu xin, ô ô nói, tựa hồ như đang cầu cứu. Lý mama vừa thấy người nọ thì thổ huyết càng nặng hơn nhưng không còn suy yếu như lúc trước nữa, muốn ngất mà không được, muốn chết mà không xong.

Lý mama có chút tuyệt vọng nhìn nhi tử không ra hồn của bà. Nếu không phải do hắn đánh bài thua bạc, bà cũng không đến mức thay hắn trả nợ mà nghe lời Phương di nương hãm hại phu nhân và thiếu gia.

”Tiểu thư, tất cả mọi chuyện đều là ta làm, không có quan hệ gì đến Lâm Nhi, người hãy tha mạng cho hắn đi.”

Người mà Tô Tâm Ly bắt tới tên Từ Lâm, là nhi tử nhỏ tuổi nhất của Lý mama, trước đó bà ta đều sinh ra hai nữ nhi, đến thai thứ ba mới có được một nhi tử cho nên hắn được coi như bảo bối. Trước đây, trượng phu của Lý mama là Lâm Bàn bị bắt lúc ăn vụn ở bên ngoài. Lý mama là một nữ cường nhân, so với những nha hoàn khác cùng lớn lên ở phủ Định Quốc Công, quan niệm nam nhân ba bốn nàng hầu bà ta không dung được, vì chuyện đó mà bà ta rất tức giận, dẫn đến động thai khí sinh non. Từ lúc đó mà thân thể bị suy yếu. Lý mama xem người nhi tử này như bảo bối mà nhi tử này của bà ta cũng không cô phụ sự cưng chiều của bà ta, con đường trưởng thành hoàn toàn bị sai lệch. Hắn ta cả ngày trừ ăn ra thì chính là đi đánh bài, người của Tô Tâm Ly tìm thấy hắn trong một ngõ đánh bài.

”Năm đó ngươi tại sao lại cấu kết với Phương di nương hại chết mẫu thân và ca ca của ta, còn có tung tích của Quế mama. Nếu ngươi không nói, ta trước hết sẽ cắt đứt gân của hắn, sau đó sẽ đưa hắn và ngươi cùng nhau đi xuống địa ngục. Trên đường đi xuống hoàng tuyền, ngươi có nhi tử đi cùng cũng sẽ không cô đơn. Về phần tôn tử và tôn nữ của ngươi, ngươi yên tâm, ta cũng sẽ rất nhanh đưa bọn họ xuống dưới đoàn viên với ngươi. Lý mama, ta đây cũng coi như hồi báo công chăm sóc ta một đoạn thời gian.”

Từ Lâm nghe vậy không nhịn được lắc đầu.

”Đánh cho ta, đánh cho đến lúc hắn chết, đến lúc đó cắt gân hắn hẳn sẽ không biết đau. Có điều ta nghe nói thân thể của Từ Lâm vốn hư nhược, làm sao có thể chịu đựng nổi đây?”

Tô Tâm Ly nhìn Lý mama đang thổ huyết, thập phần lo lắng nói. Nàng chỉ vừa nói một chữ đánh, lời còn chưa dứt, phía sau đã có người động thủ, cũng có người không khách khí động cước đánh Từ Lâm.

”Người nói bọn họ dừng tay. Ta nói, cái gì ta cũng nói. Tiểu thư, van cầu người thả Lâm nhi ra.”

”Được rồi, dừng tay.” Tô Tâm Ly ngoéo môi. Ngoại trừ lúc ban đầu nhắc đến Trình Lập Tuyết và Tô Lịch Nhân, tâm tình Tô Tâm Ly bị chấn động không ít, nhưng lúc này trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng tuyệt không có một gợn sóng sợ hãi.

”Tiểu thư hẳn còn nhớ ba năm trước đây người bị bệnh nặng, kỳ thực lúc đó là do Phương di nương hạ độc người, mục đích của nàng ta chính là để cho lão nô dẫn phu nhân và thiếu gia đi đến An Thành, để lão nô lừa gạt phu nhân và thiếu gia đi đến chỗ lão thần y Lưu Công. Phu nhân và thiếu gia vì muốn chữa bệnh cho tiểu thư mà đi đến nơi đó, sau đó sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.”

Cơn bệnh nặng ba năm trước đây Tô Tâm Ly đương nhiên nhớ rất rõ thế nhưng nếu Lý mama không nói thì nàng cũng không biết nguyên nhân là do Phương di nương động tay động chân. Mà mẫu thân và ca ca xuất môn lần đó cư nhiên chính là vì nàng nếu không sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý đó. Mẫu thân và ca ca yêu thương nàng như thế, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng cả ngày phát sốt hôn mê bất tỉnh nằm trên giường. Nghe thấy tin Lưu Công đang ở An Thành, cho dù biết đi đến nơi đó rất nguy hiểm, nhưng họ đâu còn quan tâm đến điều đó? Thì ra bọn họ vì nàng mới xảy ra chuyện, mà hết thảy tất cả đều do nữ nhân đáng chết Phương di nương kia làm.

Tô Tâm Ly rất nhanh nghĩ đến một chuyện khác. Trong ”Văn cảnh phản loạn”, Phương gia dâng lên cho Thánh Thượng cũng chính là Văn Đế thủ cấp của Cảnh Vương cho nên mới được trọng dụng. Mà lần giao chiến cuối cùng kia chính là diễn ra ở An Thành. Phương Hữu Hoài trước khi làm quan thì buôn bán làm ăn ở bến tàu, có điều bọn họ không phải là thương nhân, mà là ở đó làm bảo kê thu được một lượng phí bảo hộ không nhỏ. Vì vậy hiện tại tuy Phương gia đã được phong Hầu, mọi người cũng không muốn kết giao với bọn họ, nghĩ bọn họ là loại lưu manh tam lưu hạ đẳng, mà trên thực tế từ trước đến nay Phương gia đều làm mấy loại chuyện như vậy.

Nếu không phải ở đời trước, trước khi chết nàng được Tô Diệu Tuyết nói cho, nàng vẫn cứ nghĩ là mẫu thân và ca ca là bị người của Cảnh Vương giết hại. Ông ngoại cũng nghĩ như vậy, cho nên lúc Cảnh Vương bị giết, người của phủ Định Quốc Công liền ra sức truy giết dư nghiệt, một mặt vì hoàng thượng phân ưu, mặt khác là vì muốn báo thù cho mẫu thân và ca ca. Hiện tại xem ra bọn họ phát tiết, báo thù đã tìm sai đối tượng. Mặc dù Cảnh Vương có dã tâm nhưng cũng không phải là một người tàn bạo, hơn nữa hắn cũng không phải là một đứa ngốc. Toàn bộ triều đình, đa số võ tướng đều từ phủ Định Quốc Công, có thể nói, trong hoàng thất, nếu ai có được toàn bộ sự ủng hộ của phủ Định Quốc Công thì việc muốn leo lên được vị trí kia không có gì khó khăn. Cho nên Cảnh Vương hắn ta mượn hơi ông ngoại còn không kịp thì làm sao có thể ra tay giết hại mẫu thân và ca ca.

Phương di nương mất nhiều tâm tư dẫn dụ mẫu thân và ca ca đến nơi đó nhất định là đã có chuẩn bị từ trước, nhất định sẽ không để bọn họ sống sót trở về. Sát hại mẫu thân và ca ca, tám chín phần là do người của Phương gia làm, sau đó đổ lên đầu Cảnh Vương. Được, quả nhiên là cao tay a. Có điều Phương di nương làm sao có thể chắc chắn Cảnh Vương sẽ xuất hiện ở đó? Đầu óc Tô Tâm Ly nhanh chóng hiện lên một suy nghĩ to gan: ”Người của Phương gia và Cảnh Vương có phải là đã sớm cấu kết với nhau?”

Tô Tâm Ly càng nghĩ càng cảm thấy có thể như vậy. Nếu không một tên lưu manh đường phố làm sao có thể thân cận bên cạnh Cảnh Vương?

”Lão nô chỉ phụ trách dẫn phu nhân và thiếu gia đi đến nơi đó, còn lại cái gì lão nô cũng không biết. Tiểu thư, lão nô thực sự không nghĩ đến phu nhân và thiếu gia sẽ gặp nạn. Nếu ta biết Phương di nương muốn hại chết phu nhân và thiếu gia, ta nhất định sẽ không để họ đi đến chỗ đó. Tiểu thư, người hãy tin tưởng lão nô. Lão nô hầu hạ phu nhân từ nhỏ, nhìn nàng lớn lên, xem nàng giống như nữ nhi ruột thịt của mình, làm sao có thể hại nàng a?”

Lý mama quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu tha thiết nhìn Tô Tâm Ly, một bộ dạng hận không thể giao cả trái tim ra để biểu đạt sự trung thành.

”Ngươi im miệng cho ta!”

Tô Tâm Ly xoay người đạp cho Lý mama một cái. Lý mama không giống như Thủy Nhi là một người trung tâm, mà bà ta là một người rất có tâm cơ. Trước đây bà ngoại và ông ngoại chọn bà ta làm mama hồi môn cho mẫu thân chính là nhìn trúng sự thông minh, tâm tư linh lợi của bà ta. Có điều bọn họ không nghĩ ra chính tâm tư đó lại dùng hại chết mẫu thân và ca ca. Tô Tâm Ly cắn răng, nghe thấy từ trong miệng bà ta mấy lời tình cảm kia, nàng thật sự muốn giết người.

Nếu bà ta đối với mẫu thân trung tâm như một, thì lúc biết tin dữ của mẫu thân và ca ca, bà ta nên lấy cái chết để tạ tội. Bà ta có làm như vậy không? Bà ta không có, bà ta sợ chết, vì vậy bà ta trở thành con chó bên người Phương di nương. Vì giấc mộng vinh hoa phú quý mà bà ta đã giúp Phương di nương bày mưu tính kế với nàng.

”Quế mama còn sống không?”

”Còn sống, còn sống.”

Lý mama sợ Tô Tâm Ly đem chuyện của Quế mama giận cá chém thớt lên người bà, bà chịu đựng cơn đau trên người, lần thứ hai thổ huyết, không ngừng gật đầu, hơi thở mong manh nói.

”Người đâu? Ở nơi nào?”

”Chuyện này, lão nô cũng không biết.”

Dù sao bà ta cũng đã phản chủ một lần, Phương di nương cũng không phải mọi chuyện đều tin tưởng bà.

”Hửm?” Có lẽ Phương di nương sẽ có những chuyện giấu diếm Lý mama. Thế nhưng Lý mama ở bên cạnh Phương di nương nhiều năm như vậy, với thông minh của bà ta, không thể chuyện gì cũng không biết.

Tô Tâm Ly trừng mắt. Lý mama huyết nhục mơ hồ vội vàng nói: ”Có thể là ở tại một điền trang của Phương gia. Lão nô đã từng ở Phương phủ thấy một bà tử đến bẩm báo với Phương di nương chuyện của Quế mama. Phương di nương vẫn luôn ép hỏi Quế mama nói ra danh sách đồ cưới của phu nhân.”

Thì ra là ở điền trang của Phương gia, hèn gì nàng phái người đi lật tung tất cả điền trang của tướng phủ cũng không tìm ra người.

”Ngươi còn có chuyện gì muốn nói nữa không?”

Tô Tâm Ly từ trên cao nhìn xuống Lý mama, môi mỏng nói, ánh mắt lạnh như băng giống như đang nhìn một người chết.

”Tiểu thư, tất cả đều do Phương di nương ép ta làm. Người muốn biết chuyện gì ta đều nói ra hết rồi, van cầu người tha cho ta và Lâm nhi. Là Phương di nương đáng chết kia, là Phương — Phương di nương!”

Lý mama dùng hơi lực cuối cùng hướng Tô Tâm Ly cầu xin tha thứ. Bà ta đưa tay ra muốn kéo lấy váy của Tô Tâm Ly thế nhưng đưa lên nhiều lần liền vô lực rũ xuống.

”Vì vậy ta sẽ làm cho nàng ta sống không bằng chết!”

Thanh âm Tô Tâm Ly êm dịu nhưng lại dị thường băng lãnh. Thanh âm ma mị phiêu đãng quanh quẩn trong phòng an tĩnh, từng chữ truyền đến tai mọi người đứng trong phòng.

”Lý mama, nếu ngươi chết, nhớ kỹ, tìm Phương di nương báo thù, nếu không phải nàng ta ép buộc ngươi hại chết mẫu thân và ca ca thì tại sao ta lại có thể đối với ngươi như vậy a?”

Tô Tâm Ly vô hại cười, tự mình lấy đèn xuống, đi tới cửa, nhìn Thủy Nhi, lạnh nhạt nói: ”Đốt phòng chứa củi!”

Lý mama nghe vậy, nhìn bóng lưng ngạo nghễ của Tô Tâm Ly, bỗng chốc ngây dại. Nàng quay đầu, nhìn bà ta đang quỳ rạp trên mặt đất ra sức hô lớn cầu cứu: ”Tiểu thư, người không thể đối xử với ta như vậy!”

Tô Tâm Ly động cũng không động, trong lòng cười nhạt, vì sao không thể?

”Tiểu thư, là ta đáng chết, van cầu người thả Lâm nhi ra!”

Lý mama không biết lấy khí lực từ đâu, từ dưới đất đứng lên, vừa thổ huyết vừa muốn đuổi theo Tô Tâm Ly, còn chưa đến gần nàng thì Từ Lâm ở trước sau lưng kéo chân bà ta một cái, Lý mama bị kéo nặng nề ngã về phía sau, lập tức có người chạy đến dò xét cổ của Lý mama, sau đó trở về hướng Tô Tâm Ly nói: ”Tiểu thư, bà ta đã tắt thở.”

Tô Tâm Ly quay đầu lại liếc nhìn vết thương loang lỗ máu trên mặt bà ta, mắt trừng thật to, giống như chết không nhắm mắt. Tô Tâm Ly liếc nhìn Từ Lâm bên cạnh bà ta kêu ô ô nha nha, gương mặt thèm lem nước mắt nước mũi, căn bản không giống như một người đàn ông. Hắn cũng không quản Lý mama sống hay chết, hướng Tô Tâm Ly xin tha mạng, đôi mắt cầu xin vừa khẩn thiết vừa hèn mọn.

”Có một nhi tử như vậy, thảo nào Lý mama chết cũng không nhắm mắt.”

Từ Lâm oan uổng không? Không, hắn ta không oan uổng. Nếu không có hắn, thông minh như Lý mama làm sao có thể trực tiếp bỏ qua mẫu thân phú quý của nàng mà hướng tới Phương di nương kia chứ? Vì vậy, Lý mama đáng chết, hắn cũng giống vậy.

”Đốt.”

Thanh âm của Tô Tâm Ly băng lãnh, không cho chút thương lượng nào.

”Tiểu thư, Lý mama, bà ta đã chết, con của bà ta –” Thanh Đằng vì nhà nghèo, muốn nuôi sống đệ đệ và muội muội cho nên mới cam tâm tình nguyện bán mình làm nô, hoàn cảnh lớn lên đơn giản, tâm tư tất nhiên mềm mỏng, nhìn Lý mama và nhi tử của bà ta như vậy, nàng không khỏi mềm lòng. Người đáng chết đều đã chết, cần gì phải tính toán nhiều như vậy?

”Nhưng mà làm thế nào mới đủ đây? Ta chính là muốn đem bọn họ tỏa cốt dương hôi (hóa thành tro bụi).”

Tô Tâm Ly đạm mạc nói nhưng lại làm cho người khác nghe được hận ý ngập trời. Đôi mắt xinh đẹp kia tùy tiện đảo qua cũng làm cho người khác phát lạnh. Thủy Nhi cầm đèn lồng trên tay của Tô Tâm Ly, động tác của nàng ta rất nhanh, phòng chứa củi toàn gỗ và rơm rạ, chỉ cần một mồi lửa liền cháy lớn. Tô Tâm Ly nhìn bóng dáng Thủy Nh vui sướng, nàng ấy tựa hồ đối với chuyện lấy tính mạng của người khác đặc biệt hứng thú, rất dễ hưng phấn. Chuyện Thu Thủy lần trước như vậy, chuyện lần này đốt cháy Lý mama và Từ Lâm cũng giống như vậy.

”Thù giết mẫu hại huynh, không đội trời chung. Bà ta phản bội chủ cầu vinh, rơi vào kết cuộc như vậy là đáng đời. Tiểu thư, người lau tay đi.”

Lưu Vân nhìn thế lửa hừng hực bốc cháy, cùng trải qua chuyện tình giống như của Tô Tâm Ly cho nên nàng không ủng hộ quan điểm của Thanh Đằng. Giết người thì đền mạng. Tiểu thư vì mẫu thân và ca ca mà báo thù, làm chuyện như vậy thì có gì sai. Lưu Vân không có chút đồng tình nào đối với Lý mama và Từ Lâm, tiểu thư không đem toàn bộ cả nhà Lý mama giết sạch đã là hạ thủ lưu tình rồi.

Tô Tâm Ly nhận khăn tay mà Lưu Vân đưa, lau tay. Tại sao nàng dẫn Lưu Vân đi theo bởi vì nàng biết Lưu Vân nhất định có thể hiểu nàng. Tô Tâm Ly lau tay, cười với Lưu Vân, đem khăn tay đã dính máu ném vào trong ngọn lửa lớn, sau đó vỗ vỗ vai Lưu Vân. Nàng quay đầu liếc nhìn Từ Lâm tán loạn trong phòng chứa củi, chậm rãi mở miệng nói: ”Trở về thôi.”

Tô Tâm Ly đi không bao lâu, thế lửa ở phòng chứa củi đã bốc lên ngất trời, đi được nửa đường thì thấy Phương di nương dẫn một đoàn người đi đến, vừa hung dữ vừa ngăn cản đường đi của nàng.

”Lửa kia là do ngươi phóng, ngươi đem Lý mama thêu chết!”

Phương di nương cắn răng, nàng tới trễ một chút, không biết Lý mama có nói ra những chuyện không nên nói không. Trong lòng Phương di nương buồn bực, đều do tiện nhân Liễu Phiêu Phiêu kia, nếu không phải bị nàng ta làm cho trì hoãn thì làm sao bây giờ nàng mới đến đây được!

Mang thai thì giỏi lắm sao? Ai không một lần sinh hài tử, nàng ta dựa vào cái gì mà cho rằng cái thai của nàng ta là con trai. Chỉ cần không phải là con trai, để xem nàng ta còn dám càn rỡ nữa không. Nếu mà là con trai thì sao, tướng gia không cho nàng động thủ vậy thì đợi cho nó ra đời, nàng liền có biện pháp giết chết nó. Muốn cùng tranh giành với Chí Minh và Chí An, tìm chết đi!

”Liễu di nương hiện đang mang thai, tiểu thư làm như vậy là muốn hại chết tiểu thiếu gia trong bụng nàng sao?”

Phương di nương nghĩ rằng Lý mama đã chết, chết thì chết thôi, một nô tài phản bội chủ, chết không có gì đáng tiếc. Bây giờ chuyện mà Phương di nương muốn làm nhất là lợi dụng chuyện Lý mama hắt nước bẩn lên Tô Tâm Ly. Không phải nàng ta thiện lương độ lượng sao? Nếu tướng gia biết nàng ta phóng hỏa thiêu chết Lý mama, nhất định hắn sẽ nghĩ nàng ta ác độc, muốn giữ khoảng cách với nàng ta.

Tô Tâm Ly sửa sang lại búi tóc, bàn tay thon dài trắng nõn càng nổi bật dưới ngọn đèn, giống như thanh thủy chủ có thể lấy mạng người. Nàng cười ôn nhu, không dám tin nhìn Phương di nương: ”Không phải là Phương di nương lo lắng Lý mama hồ ngôn loạn ngữ nói những điều không nên nói cho nên mới giết người diệt khẩu sao?”

Tô Tâm Ly nháy mắt một cái, bộ dáng ngây thơ vô tội làm Phương di nương tức giận muốn thổ huyết.

Hai nam tử lúc nãy đưa Từ Lâm đến đã rời đi, hiện tại bên cạnh Tô Tâm Ly chỉ có mấy nha hoàn, Lý mama đã chết, về phần Từ Lâm, hẳn đã bị chết cháy, thế lửa như vậy phỏng chứng rất nhanh sẽ thêu hắn ta thành tro bụi.

Phương di nương bị Tô Tâm Ly chặn họng không nói nên lời. Nàng ta đi đến đây quả thực là muốn giết Lý mama diệt khẩu nhưng không ngờ lại bị Tô Tâm Ly đi trước một bước.

”Ta vừa mới đến, chuyện này rõ ràng là do ngươi làm!” Phương di nương chỉ vào Tô Tâm Ly, tức giận nói.

”Tại sao ta lại muốn giết Lý mama? Phương di nương, ngươi không biết hiện tại Liễu di nương đang mang thai, không thể giết người phóng hỏa sao? Ta rất mong đệ đệ trong bụng Liễu di nương bình an ra đời. Ngược lại Phương di nương ngươi lo lắng đệ đệ trong bụng Liễu di nương được sinh ra sẽ đoạt đi sủng ái của phụ thân thậm chí cướp đi tướng phủ cho nên ngươi mới dùng phương thức như thế này để làm giảm tuổi thọ của đệ đệ.”

Tô Tâm Ly nhìn mặt Phương di nương đỏ như gan heo, nàng câu môi nói.

”Ngươi nói bậy!”

Phương di nương tức giận cảm thấy mình như người câm ăn hoàng liên, nàng tức giận muốn nổ phổi. Nàng rõ ràng cái gì cũng chưa làm thế mà Tô Tâm Ly lại quang minh chính đại đem hết mọi chuyện đổ lên người nàng. Nàng căn bản không có đường nào tranh cãi. Việc này mà ồn ào đến tai tướng gia, hai bên mỗi người một câu, mặc dù tướng gia thiên vị nàng nhưng hắn ta càng tin tưởng Tô Tâm Ly hơn. Nhưng mà cái gì nàng cũng chưa làm, nhìn bộ dạng của Tô Tâm Ly như vậy, nàng biết mọi chuyện sẽ phát sinh như những gì mà Tô Tâm Ly muốn.

”Ta có nói bậy hay không, trong lòng Phương di nương biết rõ.”

Nhìn phản ứng này của Tô Tâm Ly, trong lòng những nha hoàn tận mắt nhìn thấy nàng phóng hỏa đốt người đều nghĩ mọi chuyện đều không liên quan đến tiểu thư của bọn họ.

”Chúng ta đi.”

Tô Tâm Ly hướng phía Phương di nương đi đến, ở bên cạnh nàng ta dừng lại, khẽ cười nói bên tai nàng ta: ”Phương di nương có biết nhữ sống không bằng chết viết như thế nào không?” Nàng sẽ làm cho nàng ta chậm rãi thưởng thức tư vị này.

Phương di nương quay đầu lại, không dám tin nhìn gương mặt trầm tĩnh của Tô Tâm Ly, sâu trong đáy mắt hiện lên nỗi sợ hãi. Tô Tâm Ly nhìn thấy bộ dạng của nàng ta như vậy, cười càng thêm thoải mái, rời đi.

Lưu Vân, Thanh Đằng ở phía sau Tô Tâm Ly đi lướt qua Phương di nương, Thủy Nhi thì hoàn toàn học bộ dáng của Tô Tâm Ly, đi ngang qua người Phương di nương rồi nhẹ nhàng huých nàng ta một cái. Phương di nương bị huých bay xa ba thước. Tô Tâm Ly nghe thấy tiếng thét chói tai của nàng ta, quay người lại, vừa vặn nhìn thấy thân thể của nàng ta dưới bầu trời đêm vẽ lên một độ cung duyên dáng, sau đó ngã trên mặt đất. Các nha hoàn, bà tử vội vàng đi đến đỡ nàng ta dậy. Phương di nương nhìn phương hướng Tô Tâm Ly rời đi, hai mắt trừng lớn, thoạt nhìn có chút kinh khủng: ”Ngươi, ngươi –”

Nàng ta chỉ tay Tô Tâm Ly, ngươi ngươi nửa ngày, không nói nên lời, sau đó nàng ta cuối cùng cũng như mong muốn ói ra máu, hôn mê. Tô Tâm Ly dừng bước, chờ Thủy Nhi đi đến trước mặt nàng, cười, sờ sờ đầu nàng ấy.

Tô Tâm Ly trở lại Ly Tâm viện, ngâm mình tắm trong nước nóng ấm áp, sau đó về phòng thì cho tất cả hạ nhân lui xuống. Cả ngày mệt mỏi lại làm thế nào cũng không ngủ được. Nàng nhìn ngọn nến bập bùng trên bàn, dùng ngân châm dập tắt nó, sau đó khoác áo choàng, rời khỏi gian phòng.

Đã qua canh một, trời đêm mùa đông lạnh lẽo, tất cả mọi người đều đã đi nghỉ ngơi, sâu trong hậu viện yên tĩnh, Tô Tâm Ly ngồi trên bàn dây đu dưới cây. Đây là bàn đu dây do nàng phái hạ nhân làm. Ban ngày nàng có thể thỉnh thoảng ngồi ở đây phơi nắng. Nàng tựa vào bàn đu dây, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong lòng là một mảnh lạnh lẽo. Nếu mẫu thân và ca ca còn sống, nàng sẽ không cảm thấy cô đơn bất lực giống như bây giờ. Tướng phủ lớn như vậy cũng không có lấy một người để nàng có thể dựa vào. Tô Tâm Ly nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh vui vẻ lúc mẫu thân và ca ca còn sống, không khỏi rơi lệ.

Lúc Tô Tâm Ly đang như đi vào cõi tiên, bàn đu dây bỗng trầm xuống. Tô Tâm Ly lấy lại tinh thần, quay đầu, nhìn thấy một gương mặt tuấn lãng xuất trần, nháy mắt một cái, xác định không phải là ảo giác, mới lên tiếng nói: ”Lan Dực Thư, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Ngồi ở đây vừa lạnh lại vừa cứng, ngươi không thấy khó chịu?”

Lan Dực Thư chỉ chỉ bàn đu dây lạnh lẽo. Ban đêm trời lạnh, hiện tại trời càng thêm lạnh, hàn khí rất nặng, Lan Dực Thư nhìn chằm chằm gương mặt của Tô Tâm Ly, tựa như có chút do dự, cuối cùng cũng đưa tay lên lau nước mắt trên mặt Tô Tâm Ly. Tô Tâm Ly cả kinh, vội vàng rũ đầu xuống, hít mũi một cái, nhanh chóng lau khô nước mắt. Ngẩng đầu lên, vai đã bị Lan Dực Thư chế trụ, hắn nhẹ nhàng kéo nàng lại, bắt đầu của nàng dựa vào vai hắn. Tô Tâm Ly giãy dụa, Lan Dực Thư lại không chịu buông: ”Vật kia so với bả vai của ta thoải mái hơn không? Ngươi hãy xem ta như môt cái gối đầu là được rồi. Chúng ta là đồng minh, lần sau nếu tâm tình ta không tốt, ngươi lại cho ta mượn bả vai của ngươi là được. Còn có, ngươi yên tâm, xung quanh không có ai.”

Nghĩ vậy cũng thật tốt, nhưng mà Tô Tâm Ly không thể không thừa nhận bờ vai của hắn so với bàn đu dây ấm áp thoải mái hơn rất nhiều, còn có một loại cảm giác yên ổn. Nhìn bộ dạng của hắn bây giờ chắc là không sao rồi, cũng đúng, công phu của hắn cao như vậy, lại có linh đan diệu dược, vết thương khẳng định đã hồi phục rất tốt rồi.

”Lưu Chu, nàng hiện tại như thế nào rồi?”

”Nàng ta đã có thể tự bước xuống giường, tự làm các sinh hoạt cá nhân. Vết thương trên mặt qua một thời gian nữa là tốt. Trang điểm một chút phỏng chừng sẽ không ai nhận ra.”

Tô Tâm Ly vừa nghe vết thương trên mặt của Lưu Chu chỉ cần trang điểm một chút liền không nhìn ra thì thở phào nhẹ nhõm. Hai chữ cảm ơn đã đến bên miệng lại bị nuốt xuống.

Lan Dực Thư ôm vai nàng, thấy nàng không giãy dụa chống cự nữa thì tâm tình tốt hơn hẳn. Nàng chính là nữ nhân của hắn, ôm một chút có sao đâu.

”Lan Dực Thư, ngươi có thể đến điền gia trang của Phương gia tìm một người cho ta được không?”

”Ừ, ngươi hãy họa chân dung của người đó, ngày mai ta đến lấy.”

Tô Tâm Ly dựa vào người Lan Dực Thư, cơ thể hắn rất ấm, nàng cuối cùng cũng có một chút buồn ngủ: ”Lan Dực Thư, ta sẽ báo đáp ngươi.”

Chờ nàng lấy lại được đồ cưới của mẫu thân, trân bảo trong đó, Lan Dực Thư nhìn trúng cái gì nàng nhất định sẽ không tiếc rẻ mà cho hắn. Trong lòng Tô Tâm Ly hào phóng nghĩ, nàng đâu biết rằng, ngay từ đầu Lan Dực Thư coi trọng không phải là đồ cưới của mẫu thân nàng.

Lan Dực Thư nhìn nữ nhân trong lòng đang dần chìm vào giấc ngủ, ngón tay vòng qua bả vai nàng, vuốt ve khuôn mặt nàng. Đầu ngón tay của hắn lưu lại cảm giác trơn nhẵn, làm cho hắn quyến luyến không muốn buông, làn da thật đẹp.

”Ừ, ta biết, lấy thân báo đáp.”

Nghĩ đến chuyện tối mai đến tướng phủ mà không cần làm quân tử leo xà nhà, tâm tình Lan Dực Thư cảm thấy thật tốt.



Mặc dù Lý mama chết là do Tô Tâm Ly làm, Phương di nương không làm gì nhưng cho dù có như vậy, Phương di nương vẫn thấy chột dạ. Chuyện này cuối cùng cũng không náo đến trước mặt Tô Bác Nhiên. Một bà tử nói chết là chết, hơn nữa trước đó bà ta đã phạm phải sai lầm, Tô Bác Nhiên tất nhiên không để trong lòng, chuyện này liền đi vào quá khứ, căn bản không có người truy cứu. Lửa đêm đó rất lớn, Từ Lâm bị thêu thành tro, rất nhiều người cho rằng hắn ta đi đâu đó, không ai biết rằng hắn cùng Lý mama đã cùng nhau táng thân nơi biển lửa.

Đêm đó Phương di nương tức đến thổ huyết. Tô Bác Nhiên thương yêu nàng, cho dù chuyện Liễu di nương mang thai giao cho nàng an bài nhưng cũng chuẩn nàng không cần quá thân lực thân vi. Phương di nương ở Phương Tình viện nghĩ dưỡng, trong lòng Tô Tâm Ly biết rõ thân thể nàng ta rất khỏe mạnh, không phải như mấy lão thái bà mấy chục tuổi, thổ huyết một cái liền hôn mê, nàng ta chỉ là không muốn đi Ngưng Sương viện nhìn Liễu di nương kia mà thôi. Bởi vì không có Phương di nương làm mưa làm gió cho nên trong đoạn thời gian này tướng phủ được an tịnh.

Thời gian chớp mắt qua đi, khí trời dần dần ấm lên, cây cỏ bắt đầu đâm chồi nảy lộc, hoa trong vườn cũng nở không ít, khí tức mùa xuân ngày càng đậm.

”Tiểu thư, trưởng công chúa gửi thiệp mời đến.”

Trong tay Thanh Đằng cầm một thiệp mời tinh xảo đến trước mặt Tô Tâm Ly. Tô Tâm Ly tiếp nhận, mở thiệp mời ra, đập vào mắt đầu tiên là bốn chữ ”Bách hoa thơ yến” được in bằng vàng.

Hằng năm trước ngày Hoa Triêu chừng mười ngày, trưởng công chúa sẽ phát thiệp mời mời các thiếu gia, tiểu thư có thân phận tôn quý đến tham dự bách hoa thơ yến cho bà tổ chức. Kỳ thực bách hoa thơ yến này này giống như cuộc tuyển chọn tú nữ, nếu như trong bách hoa thơ yến đoạt được danh hiệu ”Bách hoa nữ” thì nhất định sẽ được hoàng hậu, quý phi và các hoàng tử chú ý.
Bình Luận (0)
Comment